Tôi tỉnh dậy bởi tiếng kêu hét của Thanh Hà, đầu óc nặng như 乃úa bổ, đôi tay theo quán tính mà gõ gõ đầu.
- - chuyện gì mà cậu hét to vậy?
- - Cậu còn hỏi, sao cậu với Tiến lại ở đây, hai người đã làm gì?
Tôi chưa kịp hình dung chuyện gì, chỉ nhớ mơ màng là tôi đang ngồi đợi Thanh Hà thì có người dìu đi, vậy tôi đang ở đâu. Tôi chỉ kịp liếc tầm mắt một cái thì toàn thân đã bị lực mạnh kéo thân người ra khỏi chiếc giường, đồng thời cũng kịp nhận thức bản thân đang lõα ɭồ ở một nơi xa lạ, trêи giường còn có một người nằm cùng cũng trống hoác như tôi.
Chú ném quần áo vào người tôi, giọng nói như ngọn lửa đang phun trào:
- - mặc vào.
Ánh mắt chú tôi thật sự không dám nhìn thẳng, vì lời nói kia đủ để tôi biết chú đang giận đến mức độ nào.
Thanh Hà:
- - Sao tớ bảo cậu đợi tớ mà cậu lại ở đây với Tiến, hai người đã...
Chú quát:
- - im đi..
Thanh Hà mím môi im lặng, còn tôi thì vội vã mặc quần áo vào.
Toi thật sự không hiểu chuyện gì luôn, không hiểu tại sao bản thân lại ở đây với Tiến, liền giải thích:
- - Chú, tôi thật sự không biết gì cả. Tôi đang đi phỏng vấn với Thanh Hà mà. Thanh Hà cậu nói đi, nói cho chú biết đi, còn Tiến, sao cậu ta ở đây?
Thanh Hà lắc mạnh đầu:
- - tớ bảo cậu ngồi đợi nhưng khi xuống thì không thấy cậu đâu, tớ sợ quá nên gọi cho chú đến, ai ngờ cậu.. cậu.. lại như thế này với Tiến, tớ cứ tưởng cậu chỉ chọc Tiến thôi, không nghĩ cậu lại làm thật.. Thanh Tuyền, sao cậu lại phản bội chú?
Chú ánh mắt sắc hơn cả con dao bén, gằn mạnh:
- - đã bảo cô im mà, sao lắm lời vậy.
Thanh Hà sợ sệt cúi gầm mặt. Tôi cũng lèm bèm:
- - Cậu bị điên à, tớ nói không có làm gì!
Lúc này đây Tiến cũng cử động, mở mắt nhìn chúng tôi, sau đó ngồi dậy cất lời:
- - các người làm gì ở đây vậy?
Chú không nói không rằng lao lên giường đấm vào mặt Tiến đến choáng váng, cậu ấy do không đỡ kịp nên người tiếp nhận ngay một cú đấm tóe lửa, người ngã xuống nền gạch, một thân người như nhộng liền hiện ra trước mắt, tôi với Thanh Hà vội vã xoay một bên.
- - Mẹ kiếp mày là thằng khốn nạn nào? Chán sống rồi à?
Tiến sờ mép môi đã rỉ máu, cũng nhanh chóng bật dậy hống hách hỏi:
- - Còn mày là thằng chó nào sao dám đánh tao, mày biết bố tao là ai không?
- - bố mày là ai tao đéo biết nhưng động đến phụ nữ của tao thì mày xác định xuân này khỏi cần ăn tết.
Chú xông vào mà đấm đá Tiến nhiều cái nữa, với thân hình cao lớn vạm vỡ của chú, Tiến hoàn toàn bị động,, tôi can:
- - Chú ơi đừng đánh nữa, ૮ɦếƭ người đấy, ra máu rồi kìa. Tôi xin chú mà..
Chú hất tay tôi ra, chỉ vào mặt Tiến:
- - nhớ kỹ, cô ấy là vợ tao, mày dám đến gần thì đi gặp tổ tiên là vừa. Chó ૮ɦếƭ.
Sau đó chú lôi tôi ra ngoài bằng một lực rất mạnh, đến nổi cổ tay tôi đỏ tấy và đau điếng, đẩy tôi vào ghế phụ, chú phóng nhanh về nhà với vận tốc tên lửa, tôi len lén nhìn chú, tôi biết chú đang rất giận.
- - Chú nghe tôi nói, tôi không làm gì hết, tôi không biết cái gì đang xảy ra luôn đó. Tôi có thể thề.
Chú móc trong túi quần ra chiếc điện thoại, bấm bấm rồi ném vào người tôi.
- - xem đi rồi hẵng thề chưa muộn.
Trong đoạn camera của khách sạn ghi lại từ đầu, từ lúc tôi và Thanh Hà bước vào, lúc tôi ngồi đó, đến một hồi thì Tiến đến, tôi ngã vào người cậu ấy rồi dìu nhau lên lầu, tôi thật không tin nổi, góc quay ૮ɦếƭ tiệt không lấy được mặt tôi mà chỉ có bóng dáng từ phía sau, tôi đang choàng tay lên cổ Tiến đầy tình tứ, tôi lắc đầu nguầy nguậy:
- - Không phải, không phải như vậy đâu.. Tôi.. tôi.. Với Tiến không có gì cả, trời ơi, tôi chắc là đã có người gài tôi. Mẹ nó chứ đứa nào gài tao, tao biết tao gϊếŧ ૮ɦếƭ bọn bây. Thứ chó má,chơi mất dạy.
Chú nghiêm mặt nhìn tôi:
- -thêm một tội về cách ăn nói vừa rồi.. Cho em biết tôi bỏ qua dễ như vậy đâu.
Lúc này tôi không biết phải giải thích như thế nào, tôi tình ngay nhưng lý gian, mọi thứ trước mặt đều chống lại tôi. Tôi nhìn chú, tôi thấy gương mặt kia bảy phần thất vọng, 3 phần giận dữ, phải mà, làm gì có ai không điên khi bắt gặp vợ mình chung chăn chung gối với người đàn ông khác, với tính cách của chú mà chú không đánh tôi ngay tại đó cũng là đã kìm chế lắm rồi. Giờ tôi phải làm sao để minh oan cho bản thân mình đây, tôi sợ, thật sự rất sợ.
Tôi chạm nhẹ vào tay chú:
- - Chú tin tôi đi, chú vừa đẹp trai cao to thế này tôi đâu có bị điên mà đi thích cái tên lúc nãy, chú nghĩ đi, mắt thẩm mỹ của tôi cũng đâu có tệ đúng không? Đúng không chú..
Tôi thấy chú không nói gì tiếp tục nài nỉ:
- - này chú xem, tôi mê chú như điếu đổ, tôi làm sao có thể qua lại với Tiến, sáng đi với chú, chiều về với chú, tối ngủ với chú, tôi nɠɵạı ŧìиɧ bằng cách nào, mà có nɠɵạı ŧìиɧ thì chí ích ra tới phải chọn một người hơn chú chứ bạn Tiến vừa mập vừa xấu, chả có điểm gì hấp dẫn cả, thêm bạn ấy học dốt hơn cả tôi, chẳng có lý do gì tôi đi thích một người đầy khuyết điểm như vậy, tôi nói thật đó, tôi mê chú ghê lắm á, ôi trêи đời này sao có một người đẹp như chú nhỉ, chắc hẳn lúc có thai chú mẹ chú đã ngắm những vì sao đẹp nhất nên mới có thể sinh ra một kiệt tác như chú vậy, thật là ngưỡng mộ.
Tôi cố nhích người sang choàng tay mình vào tay chú, dựa đầu vào vai chú nhưng chưa nóng người nữa chú đã chán ghét đẩy tôi ra:
- - tránh ra. Đi mà ôm cái thằng lúc nãy.
Tôi giựt giựt áo chú:
- - Không đâu mà, tôi chỉ ôm một mình chú thôi, chú đừng giận nữa, nha, nha chú.
Mặc kệ tôi nói, mặc kệ tôi năn nỉ nhưng chú không đoái hoài đến, mặt lạnh như băng tuyết, làm tôi cũng run rẩy theo:
- - Chú không nói là chú không giận tôi nữa đúng không?
Chú lạnh nhạt nhả một câu duy nhất:
- về nhà tôi sẽ xử tội của em, lo bảo vệ cái ʍôиɠ của mình đi.
Tôi ỉu xìu, chú, chú ấy định đánh tôi thật sao?
Lúc tôi đang lẽo đẽo theo chú vào trong thì bà nội chạy ra, gương mặt cũng mang nét lo lắng:
- - Sao rồi, chị đi đâu mà để mọi người tìm loạn cả lên thế.
Chú đáp trước khi tôi vừa mở miệng:
- - Cô ấy đi mua chút đồ thôi, giờ không sao rồi, nội vào ngủ đi.
Nội thở phào:
- - Chị đấy, làm cả nhà một phen hú hồn, à, rồi Thanh Hà đâu?
- - Cậu ấy về sau ạ. Cháu xin lỗi vì đã để mọi người lo lắng. Sẽ không có lần sau đâu ạ.
- - Chị đấy, nhanh nhanh mà sanh chắt cho tôi đi, đừng có mà phá nữa.
Bà đi về phòng, tôi cũng bước nhanh theo chú về phòng mình, chưa bao giờ tôi thấy căn phòng lại lạnh toát như vậy.
Chú kéo ghế ra ngồi, hai chân bắt chéo, gương mặt lạnh lẽo đến mức da gà tôi nổi khắp người.
- - Nói xem!
Nói, tôi nên bắt đầu từ đâu đây, tôi hít. hơi thật sâu sau đó kể lại:
- - Thanh Hà rủ tôi đến đó để cậu ấy phỏng vấn, tôi ngồi đợi một hồi thì chóng mặt, sau đó thì thì như chú thấy đó ạ, nhưng tôi dám lấy hết tư cách ra bảo đảm tôi không có một chút ý gì về bạn Tiến hết.
Chú nhếch mép:
- -Không biết gì mà gục vào nó, còn đi thẳng lên phòng, xem ra cái không biết của em cũng đặc biệt nhỉ?
Tôi vội phân trần:
- _ không phải không phải, lúc đó tôi không làm gì được, một chút sức cũng không, chắc chắn là người ta hại tôi, tôi nhất định sẽ tìm ra kẻ đó, sẽ băm nó thành trăm mảnh rồi ném cho chó ăn, mẹ kiếp tiên sư cái đứa mất dạy nào chơi bà, bà mà biết thì thì..
Dưới cái nhìn của chú, tôi im miệng lại, cái tật nói bậy vẫn không bỏ được mà.
- - thì làm sao?
- - thì tôi sẽ đánh nó một trận chứ sao. Tôi biết bây giờ chú không tin tôi, nhưng chú cho tôi 1 tuần, tôi hứa sẽ tìm ra được thủ phạm.
- - nếu không tìm được?
- - thì tôi sẽ nằm sấp cho chú đánh đến bao giờ hết giận thì thôi.
- - Được, tôi cho em một cơ hội, 1 là lên hương, 2 là lên đường.
Tôi mừng đến gật đầu lia lịa:
- - cảm ơn cảm ơn chú, giờ tôi đi tắm.
- - khoan đã, đã nói xong hết đâu mà đi ¿!
- - Còn chuyện gì nữa?
- - chuyện đó tôi tạm tha không phạt em, còn việc em nói tục tôi vẫn chưa xử, nói xem, ở đâu có những lời lẽ chợ 乃úa như vậy.
Tôi dù sinh trong một gia đình có thể gọi là giàu có, gia cảnh cũng thuộc tầng lớp trung lưu nhưng khác với những cô gái khác, tôi lại không được dịu dàng, không hay tham gia các buổi tiệc sang trọng để giao lưu với mọi người, tôi không thích nơi đó, nơi mà bất kỳ cô gái nào đến đó đều đa phần vì các mối quan hệ hoặc việc liên quan đến tiền bạc, hoặc đơn giản là họ muốn tìm một đại gia để gửi gắm, tôi thấy bọn họ thật giả tạo, tôi thích được là bản thân mình, được sống thoải mái, được nói những gì mình nghĩ, bởi nên lúc bé mẹ mời bao nhiêu người về dạy đàn tôi đều không tiếp thu được, tôi muốn được như cánh chim tung bay sải bước trêи sân khấu, tôi không có máu kinh doanh như bọn họ nên việc tôi hay nói tục cũng hết sức bình thường, cơ mà ông chú già này lại cực kỳ không thích.
Tôi chu môi:
- - Tôi nhất thời chưa sửa được.
- - nhắc lại nội quy tôi nghe.
- - thứ nhất không được bỏ bữa, thứ hai được giấu chú chuyện gì c, thứ ba không được nói dối, thứ tư không được bỏ hoc, thứ năm thứ năm..
- - Nói.
- - thứ năm không được nói tục..
- - rồi sao, em nói tiếp đi, lúc nãy hùng hổ lắm mà, giờ ấp úng cái gì.
Chú thực sự quá đáng, đang ép tôi phải chấp nhận ăn đòn đây mà, tôi phụng phịu trả lời:
- -nếu phạm lỗi, Mỗi tội sẽ bị phạt 5 roi,không được thiếu nợ, không được xiin. Phải chấp nhận chịu phạt.
- - Vậy giờ như thế nào?
Tôi nhăn mặt, có ai mà muốn bị đòn bao giờ, nhưng những lời đã hứa làm sao nuốt lời được, huống gì với chú, một người như chú chắc chắn sẽ không bỏ qua cho tôi đâu, thôi rồi ʍôиɠ ơi, tôi khóc thầm trong bụng, thầm van xin ông trời làm cho chú thay đổi suy nghĩ, hoặc có ai gọi điện cho chú có việc phải đi gấp thì hay biết mấy. Huhu, có ai cứu tôi không.
Thấy tôi chần chừ, chân không di chuyển chú liền nói:
- - tự nguyện hay để tôi làm.
- - Chú, tôi..
- - hửm, sao? Nếu không làm được để tôi giúp.
Chú đứng dậy lấy hai cái gối chất chồng lên nhau ở giữa giường, mở tủ lấy cây thước kẻ, tôi rùng mình, chú hất hàm,hàm ý bảo tôi đi lại giường, tôi bước, từng bước nặng đến nổi không bước nổi, cảm tưởng có hai hòn đá đeo dưới chân, nặng trăm nghìn tấn.
- -cởi đồ ra.
- - cái gì..? Chú, làm ơn giữ cho tôi chút liêm sỉ được không, như vậy tôi đã đủ mất mặt rồi.
- - tầm này thì liêm sỉ là gì nữa, nhanh lên. Hay muốn hình phạt gấp đôi mới chịu đây.
Tôi thở mạnh, chậm chạp cởi chiếc áo trắng, sau đó đến chân váy trêи người chỉ còn 1 bộ đồ lót trắng để che đi những nơi tư mật mà thôi.
- - cởi nốt.
Tôi nhăn nhó:
- - Chú, không được, ngại lắm.
- - chỗ nào trêи người em tôi chưa thấy, em muốn dây dưa đúng không, được, tôi dây dưa với em hết đêm nay, mỗi 1 phút tính thêm một roi, ngày mai tôi rảnh.
Chú đúng là hϊế͙p͙ người quá đáng, dồn người khác vào đường cùng, tôi làm gì nữa, đành nhắm mắt đưa chân trút bỏ những gì còn lại, người ngợm lúc này phô bày trước mắt chú, tôi xấu hổ ôm lấy bầu иgự¢, mặt cúi xuống ngại ngùng.
- - nằm lên đó, đưa ʍôиɠ cao lên.
Phải nói ở tư thế xấu hổ này tôi ngại đến đỏ mặt, cái gối được kê làm ʍôиɠ nhô lên rõ cao, kiểu này vừa tầm chú đánh dễ sợ.
Chiếc thước kẻ được chú rà rà từ lưng xuống thắt lưng rồi đến ʍôиɠ, sau đó đi dọc vào hai mép đùi non, tôi không biết chú định làm gì, chứ hiện tại người tôi nhột nhạt, cảm giác rất kỳ lạ.
Đột ngột một roi được giáng xuống giữa ʍôиɠ tạo nên tiếng "chat", tôi đau đến kêu lên:
- - Á, đau.
- - nằm ngay ngắn lại.
- - Chú nhẹ tay thôi, đau quá.
- - còn 4 roi, hay muốn tôi đánh lại từ đầu.
Huhu, tôi cố lết cái ʍôиɠ về vị trí cũ, hai tay nắm chặt ga giường.
Chú nói:
- - hôm nay tôi đánh em là đúng hay sai?
Mẹ kiếp chú, giờ thách tôi cũng chả dám nói sai nên ngậm ngùi bảo:
- - Đúng.
- - Tôi đánh để cho em nhớ, còn 4 roi tôi sẽ đánh mạnh, tuyệt đối không được đưa tay ra giữ ʍôиɠ, nếu không tôi sẽ đánh lại từ đầu, nghe không.
Tôi miễn cưỡng gật đầu.
- - Tôi muốn em nhớ bài học hôm nay để không tái phạm nữa. Đếm cho tôi.
Mẹ, sao chú vẽ chuyện thế k biết, đánh thì đánh đi còn đếm nữa.
- - Tôi nhớ rồi.
"Chát"
- - Á.Đau.
- - đếm.
- 3.
- - cái gì?
- - huhu 2 roi.
"chát" "chat"
2roi nữa giáng xuống ʍôиɠ tôi rát bỏng tôi nhảy nhổm lên, đưa hai tay ra xoa xoa lấy ʍôиɠ mình:
- - huhu đau quá. Không đánh nữa, không đánh nữa.
- - nằm xuống, còn 1roi nữa.
- - Không, chú đánh đau lắm.
- giờ em muốn đánh lại từ đầu đúng không?
- - Chú cho tôi nợ đi hic2hic.
- - Không nợ, nhanh lên.
Tôi lúc này như con rùa nhỏ, lau nước mắt mà nằm xuống, mắt nhắm lại chờ đợi cây roi cuối cùng.
- -nhớ nha Thanh Tuyền, roi này tôi không nương tay đâu.
Chát..
Cây thước rớt ngay chỗ đánh lúc nãy, chú ác lắm, chỉ đánh đúng một chỗ, làm đã đau lại càng đau, tôi nằm đó, rấm rứt khóc.
- - Tôi không muốn đánh em thêm một lần nào nữa, em đừng để lịch sử được lặp lại.
Chú mở tủ lấy gì đó sau đó đi lại ngồi xuống giường, tay chạm vào ʍôиɠ tôi, tôi vì rát nên giật người, chú đè thắt lưng tôi xuống:
- - nằm yên tôi thoa thuốc, đỏ hết rồi.
Chú thoa gì mà mát mát, cảm giác đau cũng từ từ biến mất.
- - Được rồi, nằm đây một lúc đi rồi tắm. Tôi thương