Chú À! Rốt Cuộc Anh Nghĩ Gì Vậy? - Chương 04

Tác giả: Trần Dục Sâm

Rõ ràng cảm nhận thấy sự nguy hiểm trước mắt . Thiên Thanh thức thời ngậm chặt miệng , không hiểu sao cho dù có cứng rắn đến mức nào . Cô cũng không hoàn toàn có thể xem như người đàn ông này là không khí , nhất là ánh mắt màu lục của hắn luôn khiến cho cô phải dè chừng .
- Đúng là đồ điên .
Cô bực bội hé môi nói một câu , chiếc xe cơ bắp trang trọng đang lao băng băng trên đường , đột ngột thắng gấp lại .
Tiếng kétttt kéo dài điếc tai bởi âm thanh ma sát của bánh xe với mặt đường .
- Cháu thích cậu ta sao ?
Mái tóc đen cắt ngắn che đi đôi mắt nguy hiểm như loài sói của người đàn ông . Dưới bóng tối phảng phất của màn đêm , càng không nhìn ra được hắn nghĩ gì .
- Không phải chuyện của chú .
Thiên Thanh ném cho hắn một câu cụt ngủn , nhàm chán quay đầu tựa vào cửa sổ .
- Trả lời ta .
Giọng hắn khàn khàn , giống như đang chịu đựng điều gì đó .
- Chú rốt cuộc bị tâm thần à ? Tôi có thích ai hay không thì liên quan gì đến chú ?
Cô tháo dây đai an toàn định bước ra bên ngoài , mới phát hiện cửa xe đã khóa chốt .
- Cháu yêu hắn sao ?
Phí Ngạc liếʍ môi , suy nghĩ càng lúc càng thâm sâu .
- Phải ! Tôi yêu anh ấy thì thế nào ? Có ảnh hưởng đến kinh tế của công ty nhà chú sao ?
Nghe giọng điệu bỡn cợt của cô , hắn đột nhiên phá lên cười , nụ cười trầm thấp nhưng lại chứa đựng hiểm họa sắp bùng nổ .
- Chẳng phải trước nay luôn miệng hùng hùng hổ hổ bảo yêu tôi sao ? Chớp mắt một cái đã sà vào lòng thằng đàn ông khác rồi . Cô cũng thật thay đổi nhanh quá đấy .
- Giám đốc Phí à ! Chú có thể đừng chấp nhất thời trẻ con non nớt không hiểu chuyện của tôi không ? Lúc nhỏ tôi điên điên khùng khùng thì không nói , bây giờ trưởng thành rồi còn không biết tìm đường quay đầu sao ?
Cầm lấy chai nước suối trong ngăn đựng nước , mở nắp uống một ngụm . Nụ cười trên đôi môi xinh đẹp vô cùng trào phúng .
- Quay đầu ? Cô xem tình cảm kia là điều sai trái phải quay đầu sao ? Cũng thật giỏi , mới leo lên giường của tên đó vài ngày , đã quên mất quá khứ không biết xấu hổ của cô ra sao rồi .
Thanh âm cuối chưa kịp bật ra khỏi miệng , đã lĩnh trọn một chai nước vào người . Đầu tóc và quần áo của Phí Ngạc đều ướt cả .
- Phí Ngạc ! Tôi đúng là loại con gái không biết xấu hổ , tôi là loại người không có tự trọng nên suốt thời thanh xuân đều làm một cái bóng ngu ngốc bám theo chú . Chẳng lẽ bây giờ tôi biết mình sai , tôi không thể làm lại từ đầu sao ? Tôi đã cố gắng tránh xa chú rồi mà , tôi đến vũ trường cùng mọi người trong công ty từ lúc buổi chiều , tôi không hề biết chú sẽ có mặt ở đấy . Rốt cuộc là chú muốn gì , chú căm ghét tôi đến nỗi phải dùng những lời nhục mạ này với tôi mới vừa lòng sao ? Được thôi ! Tôi chấp nhận . Nói xong rồi chứ ? Xong rồi thì mau mở cửa để tôi đi .
- Cháu nghĩ tôi căm ghét cháu ?
- Còn không phải sao ? Đến mức chú thấy tôi quá chướng mắt , phải kêu người dồn tôi vào ngõ cụt rồi ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ .
Nói đến đây đôi mắt long lanh của Thiên Thanh chợt ửng đỏ , cô hít một ngụm khí lạnh . Cố gắng nắm chặt tay mình , không cho bản thân trở nên yếu ớt trước mặt hắn .
- Tôi cho người cưỡиɠ ɧϊếp cháu thật ! Mẹ kiếp , vậy cần gì làm tên điên hôm đấy lao vào giải vây .
- À ! Vậy thì tôi phải cảm ơn chú Ngạc đây đã động lòng trắc ẩn cứu Tiểu Thanh một mạng rồi .
Cô khinh thường nhếch môi buông ra một câu , ngay cả nhìn cũng lười nhìn hắn lấy một lần .
Màn đêm u tối chiếu xuống bao phủ lấy chiếc xe sang trọng , như một con thú dữ muốn nuốt chửng lấy con mồi .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc