Ngoại truyện
- Mẹ ra đây mà coi, người đàn ông chung chăn chung gối với mẹ rốt cuộc đã ђàภђ ђạ đứa con trai mẹ thương nhất thành ra cái bộ dạng gì đây này!!
Tôi giật giật khoé mắt, nhìn cảnh tượng dở khóc dở cười trước mặt.
- Hahaha, tiểu Vũ à, con đáng yêu quá đi...
- Mẹ đừng có cười con, mau đi trừng phạt tên đàn ông đó đi. Rốt cuộc tại sao mẹ có thể nhìn trúng ba được chứ??
Cậu nhóc sáu tuổi đến bám váy tôi, khóc bù lu bù loa làm lớp trang điểm trôi xuống tèm lem cả khuôn mặt. Bộ tóc giả cũng đã bị cậu vứt bỏ, cáu kỉnh mà dẫm lên giày vò. Chỉ riêng cái váy hồng cánh sen cậu không có cách nào mà tháo ra được nên đành để vậy mà kéo tay tôi vào phòng ngủ.
- Roi đây, mẹ mau phạt ba cái tội dám huỷ hoại nhan sắc của con đi.
Thiên Vũ đưa cho tôi cái thắt lưng xong hất mặt nhìn người đàn ông đang lười biếng dựa vào thành cửa.
- Huỷ hoại nhan sắc gì chứ? Ba đây còn muốn huỷ luôn cái của quý dưới quần kia kìa.
Thiên Minh lườm nguýt tiểu Vũ, xong đi đến bên tôi nũng nịu.
- Vợ à...
- Vợ viếc gì? Sao anh cứ trang điểm, đội tóc giả, xong lại còn mặc váy cho tiểu Vũ thế??
Tôi kiễng chân, 乃úng vào trán Thiên Minh cái tách. Không ngờ chồng của tôi lại có sở thích biến thái như thế. Kể từ lúc tiểu Vũ lên sáu, anh bắt đầu hoá trang cho cậu nhóc thành con gái. Năm lần bảy lượt khiến cậu khóc ré lên mà vẫn không chừa, bền bỉ làm đến cùng. Tôi cũng đến bất lực luôn rồi.
- Ai bảo nó là con trai cơ?
Thiên Minh phóng sát khí vào tiểu Vũ, thù hằn mà lên tiếng.
- Hận không thể thiến luôn đi, hay chí ít anh phải làm nó thành bê đê mới được. Nó làm con trai hay làm tiểu tam ở cái nhà này vậy? Suốt ngày ve vãn em chi không biết? Nhìn cái mặt thấy ghét, làm trà xanh mà cũng đòi thở!