Chú À, Em Yêu Anh! - Chương 24

Tác giả: Phờ Hương

- Bữa trước đến chỗ cậu hỏi tung tích của Cố Tịnh, cậu bảo không biết. Mà giờ tôi lại thấy cảnh hai người nồng thắm bên nhau, vậy có được coi là “bắt gian tại trận”?
- Haha, anh thật khéo biết đùa. Đây, tôi trả vợ cho anh.
Lam Phong quay đầu nhìn tôi, tôi biết anh ta đang cố nhấn nhá chữ “vợ” để muốn nhắc tôi rằng sau chữ “vợ” ấy còn có từ “hờ”.
Tôi mím môi, lặng im một lúc. Người vẫn an toạ trên giường, nhất thời chưa biết làm gì. Chú thì khá mất kiên nhẫn nên lách qua người Lam Phong đi đến. Phóng ánh mắt tức giận, trách móc vào người tôi. Vài giây sau liền vỗ nhẹ đầu tôi, không nhanh không chậm lên tiếng.
- Về thôi.
- ... Cháu muốn ở đây, cháu không muốn về.
Không biết điều gì đã thôi thúc tôi nói ra những lời thiếu suy nghĩ đó. Có phải bây giờ hối hận cũng đã quá muộn?
- Đừng bướng.
Chú nắm tay thành quyền, gân xanh trên trán nổi rõ rệt. Tôi chưa bao giờ thấy chú tỏ ra tức giận như thế đối với tôi. Nhưng đâm lao cũng phải theo lao thôi, tôi lập tức cười khan, đáp.
- Cháu muốn ở đây thì mặc cháu. Chú về mà đi với người phụ nữ chú yêu, chú vào khách sạn cùng ấy.
- Em...
Chú nghẹn lời, không phải vì không biết nên nói sao, mà là vì đang rất tức giận, tức giận đến đỉnh điểm. Dù sao sống với chú cũng gần ba tháng, tôi thấy tính chú được bộc lộ rõ nhất là việc gì không giải quyết bằng lời nói thì ta dùng hành động. Như hiện giờ đây, chú bỗng bế xộc tôi lên.
Bàn tay to lớn, lạnh ngắt của chú nắm chặt vai tôi khiến tôi đau điếng, chỉ biết cắn răng chịu đựng. Không nói một lời nào, chú liền bế tôi ra khỏi biệt thự xa hoa của Lam Phong. Nhét tôi vào trong xe rồi rồ ga phóng thẳng.
Chú kéo tôi vào nhà, bước vào phòng ngủ. Tôi chỉ kịp nghe thấy tiếng đóng sầm cửa rồi đột nhiên một thứ mềm mại, lạnh giá phủ xuống môi tôi. Chú đang hôn tôi. Không, nói đúng hơn là... đang cường bạo tôi. Nụ hôn đầu của tôi tưởng chừng êm ái, nhẹ nhàng lắm. Nhưng nó đang diễn ra với tần suất rất mạnh, chú ngấu nghiến đôi môi của tôi.
Mạnh mẽ xâm nhập vào khoang miệng mà khuấy đảo khiến tôi nhũn cả người. Mãi đến lúc hơi thở tôi bắt đầu khó khăn, chú mới buông tha. Vài giây sau, nhanh như cắt, chú liền đặt tay lên người tôi, xé chiếc váy vàng nhạt mỏng tanh mà tôi đanh mặc.
Sau đó... không có sau đó nữa... tôi khép mi, lặng lẽ rơi xuống những giọt nước mắt nóng hổi.
Nếu ai đó hỏi tôi, tôi có hối hận không? Có hối hận khi không phản kháng, mặc cho chú càn quét lên người mình không? Thì tôi liền kiên quyết trả lời: Không bao giờ. Trao thân cho người tôi yêu, tôi không hối hận.
Chỉ có điều, chú đang làm tôi thất vọng, rất thất vọng, thất vọng đến nỗi tôi không thể nào diễn tả thành lời được...
[...]
Tôi cựa mình, toàn thân đau ể ẩm, nhức mỏi đã đánh thức tôi dậy. Lờ mờ mở mắt, trước mặt tôi là khuôn mặt đẹp tựa điêu khắc, đầy nam tính của chú. Chú ngồi dựa vào thành giường ngắm nhìn tôi. Ngón tay chú đang vân vê vết bầm ở cổ tôi, con ngươi ánh lên một tia áy náy và chua xót. Câu đầu chú mở miệng khi thấy tôi tỉnh dậy là:
- Xin lỗi, hôm qua tôi...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc