Chú À, Em Yêu Anh! - Chương 14

Tác giả: Phờ Hương

- Em bỏ tay ra đi, cứ che che đậy đậy thì sao tôi mặc cho được? Xấu hổ gì chứ? Đằng nào tôi chả ngắm, chỉ làm sớm hay muộn thôi.
Nghe chú nói vậy, khuôn mặt tôi bắt đầu đỏ au lên vội vã đạp chú ra khỏi cửa. Nhanh chóng mặc lại quần áo bình thường, sửa soạn lại đầu tóc và áp chế cảm xúc. Đoạn đi ngoài đã thấy một cảnh tượng vô cùng hãi hùng đập thẳng vào mắt.
- Gom hết từ dãy này đến dãy này về cho tôi.
- Chú… sao chú mua nhiều bikini thế? Cháu đâu thể mặc hết được?
Tôi há hốc mồm, khổ sở lên tiếng với hy vọng rằng chú hãy bớt vung tay quá trán đi. Số bộ đồ đó không phải ít đâu, giá cả thì toàn giá trên trời dưới đất. Chú mà làm như thế thì tôi cảm giác như mình đang mắc nợ chú vậy. Nhưng tiếc là chú không hiểu được tiếng lòng tôi, quay đầu cười gian đáp.
- Cả đời mặc cho tôi ngắm là hết ấy mà. Có khi còn thiếu đấy.
[…]
Sáng sớm, chú bắt đầu trở tôi đến bãi biển. Sau nửa ngày dài ngồi trên máy bay thì cuối cùng cũng đến nơi. Mà sức tôi có hạn nên nhanh chóng lao về phòng khách sạn ngủ, mặc cho chú có gọi, có năn nỉ tôi đi chơi khản cả cổ nhưng chú à, cột sống của cháu không cho phép, nghỉ ngơi cho lại sức mới chơi thoải mái được. Cứ thế, tôi ngủ một mạch đến tận sáng ngày hôm sau.
- Tịnh Tịnh, em thay quần áo nhanh lên rồi mình đi ăn.
- Tịnh Tịnh, xong chưa? Xuống đây tắm biển nè.
- Tịnh Tịnh, tắm gì tắm lâu thế? Nhanh lên tôi đói quá rồi.
- Tịnh Tịnh, ăn chậm vậy? Nhanh lên mình đi chơi thôi.
Vâng, suốt hai hôm nay chú quần tôi còn mệt hơn cả đám nhóc nhà Thiên Tử. Hết ăn sáng lại đi tắm, hết đi tắm thì đi ăn tối, hết ăn tối thì lại đi chơi đêm khuya. Mà đêm tôi có được nghỉ ngơi đâu? Toàn bị chú dựng dậy bắt tẩm quất rồi lại thành gấu ôm miễn phí cho chú đè lên. Thật trầm cảm quá mà.
[…]
Bây giờ đã là buổi tối, sau khi ăn cơm xong thì chúng tôi lại dắt tay nhau đi dạo để tiêu hóa thức ăn. Không khí tĩnh lặng cứ thế mà bao trùm lên cả hai, bàn tay nhỏ nhắn của tôi vẫn nằm trong bàn tay rộng lớn, ấm áp của chú. Xung quanh có lá cây xào xạc trong gió, buổi tối hôm nay lạnh lắm. Lạnh nhưng lòng cũng thật ấm, nhất là đối với một con người bị gia đình bỏ rơi bỏ rơi như tôi đây. Khi cả thế giới đều không quan tâm tôi có tồn tại hay không thì chú đã nắm lấy tay tôi, kéo tôi ra khỏi chỗ bùn lầy đen tối này. Tôi thực biết ơn chú.
Sau một hồi lâu ngẩn ngơ, tôi mới phát hiện ra chú đã dừng lại một hàng quán bên lề. Trên tay chú đang cầm một chiếc vòng nhỏ nhắn, có đính vài hạt sắc tím đẹp đẽ. Tôi đang thắc mắc chú đang làm gì thì bất chợt chú cầm tay tôi lên rồi đeo chiếc vòng vào.
Leng keng.
Chiếc chuông trên vòng dao động phát ra tiếng kêu khiến tôi khá thích thú. Bỗng dưng chú cúi thấp người xuống, hôn lên trán tôi. Tôi tròn mắt, chưa kịp phản ứng gì thì giọng nói trầm ấm của chú vang bên tai.
- Em có biết không? Màu tím chính là tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu. Là màu của sự thủy chung, mê luyến trong tình yêu đầy lãng mạn. Tôi không hứa rằng sẽ đem lại cho em một cuộc sống mà em hằng mong ước nhưng tôi có thể khẳng định rằng tôi, Thiên Minh sẽ dành toàn bộ tấm chân tình này để xây dựng mái ấm tràn đầy hạnh phúc cho em… Cố Tịnh, liệu em có đồng ý cuộc hôn nhân chịu trách nhiệm này trở thành một cuộc hôn nhân có tình yêu chân chính của hai chúng ta không?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc