- Được, tôi đảm bảo trong vòng 92 ngày sẽ khiến em yêu tôi.
[…]
Với câu nói chắc nịch, kể từ đêm đó ngày nào chú cũng sang phòng ôm tôi ngủ. Đã thế, sáng, trưa, chiều, tối luôn kề sát bên tôi. Em gái chú – Thiên Tử thì đã du lịch cùng chồng. Cho nên cả căn biệt thự rộng rãi chỉ còn tôi, chú, bác quản gia và vài người hầu.
- Tịnh Tịnh, đến giờ ăn rồi.
Chú mở cửa phòng, gọi tôi xuống ăn sáng do chính tay chú nấu. Mà đúng thật là không thể phủ nhận, tài nấu ăn của chú đúng đỉnh luôn.
- Ngon không?
Chú chống tay lên cằm, nhìn tôi, giọng ngọt ngào hỏi. Tôi dừng một chút, gật nhẹ đầu rồi tiếp tục gắp thức ăn.
- Ăn chậm thôi, không ai tranh mất phần của em đâu. Bên má dính cơm rồi này.
Dứt lời, chưa để tôi phản ứng gì thì chú đã chổm dậy, nhẹ nhàng lau bên má cho tôi. Còn “bo” thêm một cái véo má nhẹ. Chú bây giờ… Thực dịu dàng, dịu dàng đến nỗi tôi rung động luôn rồi. Không, lúc mới gặp tôi đã rung động với vẻ ngoài của chú rồi. Sau hơn tuần tiếp xúc, lòng tôi lại càng rộn ràng hơn.
Con tim mách bảo tôi rằng hãy an phận mà sống, hãy đồng ý lời chú nói, chú cũng yêu mình, mình cũng yêu chú, sinh cho chú một đứa con rồi cả ba cùng sống hạnh phúc. Nhưng lý trí kéo tôi lại, nhắc lại cho tôi nhớ con đường tôi đang đi: Tìm hung thủ Gi*t mẹ. Phải, tôi phải trả thù cho mẹ tôi dẫu biết nó quá xa vời…
- Này, Tịnh Tịnh… tối nay tôi…
Giọng nói chú lập tức kéo tôi trở về thực tại. Chú cứ ấp a ấp úng đâm ra tôi cũng sốt ruột theo.
- Tối nay làm sao ạ?
- Tối nay tôi phải đi công tác tận ba ngày…
- Ừ thì chú cứ đi đi.
Tưởng chuyện gì nghiêm trọng, đi công tác ba ngày thôi thì có sao? Tôi đang mong chú đi một tuần hay một tháng luôn đi. Chứ chú biến thành cái đuôi của tôi cũng được gần một tháng rồi.
[…]
Những tưởng chú đi rồi thì đêm nay tôi sẽ ngủ rất ngon. Nhưng không, tôi không thể ngủ được. Bình thường mở mắt ra sẽ thấy tấm иgự¢ rắn chắc của chú. Sẽ ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt của chú. Sẽ cảm nhận được hơi ấm của chú. Sẽ ở trong vòng tay rộng lớn của chú. Bây giờ, xung quanh tôi không có gì cả.
Thật trống trải. Và tôi cũng đã phát hiện ra rằng mình đang dần ỷ lại, lệ thuộc vào chú nhiều hơn. Thật sự thì tôi đã yêu chú mất rồi sao?
Nghĩ đến đây, tôi liền giật mình. Không, chỉ là cảm xúc nhất thời mà thôi, sẽ không có chuyện đó đâu. Nhắm mắt và cứ ngủ là được.
Nói thì đơn giản mà thực hành thì khó lắm. Không những ngủ được mà khóe mắt tôi bắt đầu chảy ra một giọt nước nóng hổi…
- Alo? Tịnh Tịnh, giờ này em vẫn chưa ngủ sao mà gọi cho tôi vậy?
- … Hức, chú ơi, cháu nhớ chú lắm...