"Bà nội, có phải hay không phát sinh chuyện gì rồi hả?" Tô Thi Thi không tự giác xiết chặt điện thoại di động, trong lòng có chút bối rối, "Bà ngoại..."
"Ngốc quá, bà ngoại con là vì nhớ con, muốn nói chuyện với con. Đã nhiều ngày bà cùng bà ấy hàn huyên rất nhiều, người lớn tuổi, có một số việc từ từ cũng đã hiểu ra, liền là làm khổ con rồi." Phương Ngọc Hoa thở dài một tiếng, "Bà đem di động cho bà ngoại con, nói chuyện với bà ấy nhé?"
"Dạ, được ạ." Tô Thi Thi nắm chặt lan can ban công, trong lòng có chút phức tạp.
Nhiều năm như vậy, tuy cô vẫn luôn miệng nói chính mình không để ý, nhưng dù sao vẫn lại là để ý, cô vẫn muốn cùng bà ngoại trò chuyện.
Không nghĩ tới nhiều năm như vậy, cô cùng bà ngoại lần đầu tiên nói chuyện là trong điện thoại.
"Cháu à..." Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng già nua, nghe ra có chút suy yếu.
Chỉ là vô cùng đơn giản một tiếng, lại giống như một đạo thiểm điện xuyên qua di động, lập tức thấm vào trong tai Tô Thi Thi trong tai.
"Bà ngoại..." Lời vừa ra miệng, nước mắt liền nhịn không được chảy xuống. Tô Thi Thi che miệng, không nghĩ muốn để cho đầu bên kia điện thoại bà mình lo lắng.
"Cháu ngoan, mấy năm nay làm khó con rồi." Lương Thanh Hà thanh âm cực kỳ tang thương, cực kỳ trầm trọng.
Tô Thi Thi nước mắt lã chã rơi xuống đất, vừa vặn chỉ là vì một tiếng này, những cái ủy khuất trong lòng giống như lập tức liền bình thường trở lại.
"Bà ngoại, con không sao." Tô Thi Thi nhẹ giọng nói.
"Cháu ngoan, bà ngoại có lỗi với con, cũng có lỗi với mẹ con, để cho con chịu ủy khuất rồi..." Lương Thanh Hà nói xong, thanh âm có chút nghẹn ngào.
Tô Thi Thi tâm lập tức liền đau xót trở lại: "Bà ngoại, người đừng nói như thế, đều là lỗi của con, nếu không là vì con, mẹ sẽ không phải ૮ɦếƭ..."
Cảm xúc vẫn không thể nào khống chế được, Tô Thi Thi thất thanh khóc rống.
Trước giờ cô chưa bao giờ dám nói, cho dù cô muốn đi giải thích, đúng là cô cho tới bây giờ đều biết nói chính mình không có tư cách.
Hiện giờ những thứ cảm xúc mãnh liệt này ở trong иgự¢, phun trào ra.
Tô Thi Thi theo bồn hoa từ từ ngồi xổm xuống, một tay cầm điện thoại áp ở bên tai, một tay ôm lấy hai đầu gối chính mình, tựa đầu nhẹ nhàng mà đặt ở ɠιữα đùι.
"Cháu ngoan, để cho con chịu ủy khuất rồi." Lương Thanh Hà thanh âm có vẻ cực kỳ mỏi mệt, "Không cần học bà ngoại, không cần ghi hận, như vậy quá mệt mỏi, nhớ kỹ chưa?"
"Con nhớ kỹ." Tô Thi Thi liều mạng gật đầu, cho dù bà ngoại cô nhìn không tới.
"Đứa bé ngoan, chăm sóc tốt bản thân, đừng để cho chính mình chịu ủy khuất nữa..." Lương Thanh Hà nói đến cuối cùng, cũng nhẹ nhàng mà thở dài một tiếng, trong giọng nói đều là đau lòng.
"Bà ngoại, người cũng chăm sóc tốt bản thân, con tháng sau liền về thăm bà." Tô Thi Thi vội vàng nói.
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một phen, Lương Thanh Hà nhẹ nhàng mà đáp: "Được."
Tô Thi Thi lau nước mắt động tác đột nhiên ngừng một trận, không thể tin được lời chính mình nghe được.
Bà ngoại cô vậy mà không từ chối. Nhiều năm qua như thế, cô mỗi lần nói muốn đi về thăm bà ngoại, bà ngoại cô chưa từng có đồng ý một lần, bây mà giờ vậy không từ chối.
Tô Thi Thi vừa khóc vừa cười. Cho dù đầu bên kia điện thoại đã ngắt từ lâu, cô cũng không nỡ thu tay cúp máy, tựa hồ muốn đem giờ khắc này vĩnh viễn giữ lại.
Cửa sổ bên cạnh, Bùi Dịch lẳng lặng nhìn cô gái nhỏ của mình cuộn mình lại ở ban công.
Coi khóc đến bất lực như vậy yếu ớt như vậy, khóc đến nỗi làm tim của anh giống như cũng vỡ nát.
Cước bộ đã không nghe theo lý trí, Bùi Dịch kìm lòng không đậu đi đến bên cạnh cô, khom lưng ôm cô vào trong иgự¢: "Không được khóc."
"Bùi Dịch!" Tô Thi Thi bỗng nhiên xoay người, hung hăng ôm lấy Bùi Dịch, vừa khóc vừa cười, "Bà ngoại tôi giống như tha thứ cho tôi, tôi nói muốn đi thăm bà, bà vậy mà không từ chối. Anh nói cho tôi biết có phải tôi đang nằm mơ hay không? Tôi sợ tôi tỉnh lại toàn bộ đều đã trở về như trước đây..."
Bùi Dịch trong mắt thương tiếc chớp lóe rồi biến mất, nhìn cô không nói gì, dơ tay nhẹ nhàng thay cô mà lau nước mắt.
Tô Thi Thi mi mắt đang cười, đúng là nước mắt vẫn lại là dừng không được thi nhau rơi xuống.
"Anh biết không? Tôi nằm mơ cũng nghĩ đến bà ngoại tha thứ cho tôi, như vậy mẹ tôi cũng an tâm, hiện tại bà tha thứ cho tôi rồi! Tôi thật sự thật là rất hạnh phúc!"
Tô Thi Thi y như một đứa bé được kẹo, cực kỳ vui sướng. Cho dù là trước đây về mặt sự nghiệp cô lấy được thành tích như thế nào, đều không có vui sướng giống như hiện tại.
Hòa thuận với người nhà, không có cảm xúc vui mừng nào sánh bằng.
Tô Thi Thi khóc đến cả khuôn mặt đầy nước mắt nước mũi, đến cuối cùng toàn bộ đều đã cọ ở trên người Bùi Dịch.
Nhưng là ngoài ý muốn, Bùi Dịch vậy mà không có tức giận, cũng không có đẩy cô ra, để cho cô ôm.
Đợi cho Tô Thi Thi hoàn toàn tỉnh táo lại, đã là 10 phút sau rồi.
Cô hít hít cái mũi, nghĩ đến biểu hiện vừa rồi của chính mình, mặt lại đỏ lên.
"Để cho anh chê cười rồi." Cô cúi đầu nói.
Bùi Dịch kinh ngạc nhìn cô một cái, cô gái nhỏ này có đôi khi làm bộ dáng nghiêm trang thật đúng là làm cho người ta có chút thích ứng không được.
Anh vẫn lại là thích cô bộ dáng xù lông, hay tức giận hơn.
"A..." Tô Thi Thi muốn đứng lên, mặt đột nhiên nhíu lại.
Ngồi chồm hổm như vậy lâu, chân đã sớm đã tê rần, lúc này vừa động, liền cảm giác toàn bộ chân muốn bể vỡ rớt một dạng, tê mỏi không cảm giác
"Đỡ tôi đi." Tô Thi Thi bắt lấy tay Bùi Dịch, có chút ăn không tiêu.
Ngay tại lúc thân thể của cô tựa vào hướng Bùi Dịch kia chớp mắt một cái, Bùi Dịch đột nhiên đưa tay, đồng loạt bắt được rào chắn, "Ầm" một tiếng, khí lực có chút lớn.
Tô Thi Thi sửng sốt, trong mắt từ từ tụ tập ý cười, ngửa đầu nhìn anh: "Thì ra anh cũng sẽ tê chân sao?"
Bùi Dịch mặt đen lại. Anh là người, chân đương nhiên sẽ tê dại.
Hai người lại nghỉ ngơi một hồi, tê dại từ từ mới qua đi.
Tô Thi Thi thừa dịp Bùi Dịch không chú ý, co cẳng chạy, nếu như bị người đàn ông này phản ứng kịp, lại muốn tìm phiền toái cho cô thì làm sao đây?
Bùi Dịch nhìn bóng lưng cô gái nhỏ mới vừa bên người mình chạy mất dép, mặt triệt để đen.
Cho tới trưa, đây là lần thứ hai rồi!
Tô Thi Thi ở phòng thay quần áo, suy nghĩ trên khi dự án lần này kết thúc, sẽ bớt chút thời gian nghỉ phép đi Dương thành bà.
Trong đầu cô không tự giác nhớ tới cuộc điện thoại vừa rồi kia, khóe miệng không tự giác gợi lên, trong lòng vừa ấm lại ngọt.
Đúng là nhớ đi nhớ lại, cô bỗng nhiên cảm thấy được vừa rồi bà nội cùng bà ngoại cô trong giọng nói tựa hồ có chút không thích hợp.
"Bùi Dịch!" Tô Thi Thi chân vội vã chạy ra đi, Bùi Dịch đã không trong phòng ngủ, lại chạy đến bên ngoài, ở trong thư phòng tìm được anh.
"Uh"m, mau chóng đi thăm dò, một chút có tin tức liền nói cho tôi biết." Trong thư phòng Bùi Dịch đang gọi điện thoại, nhìn thấy Tô Thi Thi tiến vào, ngắn gọn nói một câu liền cúp máy.
Tô Thi Thi nhìn đến vẻ mặt của anh, đột nhiên sửng sốt, cước bộ kìm lòng không đậu thả chậm, như là không dám đến gần.
"Anh... anh có phải hay không biết chuyện gì?" Tô Thi Thi khẩn trương nhìn anh.
Cô nói xong tiến lên đi tới một bước, ngữ khí có chút lo lắng: "Có phải hay không bà ngoại cùng bà nội tôi xảy ra chuyện gì rồi? Không phải nói anh đã phái người bảo vệ sao?"
"Em trước đừng có gấp, tôi đã cho người ta đi thăm dò, người của tôi bên kia tạm thời không phát hiện ra chuyện gì lạ " Bùi Dịch đi tới kéo tay Tô Thi Thi, thanh âm có chút ngưng trọng.
"Tôi... Thực xin lỗi, vừa rồi là tôi quá khẩn trương rồi." Tô Thi Thi cuống quít cúi đầu, tự trách mình vừa rồi cảm xúc quá mức kích động. Anh giúp cô nhiều như vậy, cô sao lại không biết xấu hổ đi trách cứ anh được chứ.
"Cô gái ngốc, tôi sau này không nghĩ muốn nghe được "thực xin lỗi" ba chữ này." Bùi Dịch nhíu mày nói.
Tô Thi Thi trong lòng ấm áp, lôi kéo cánh tay Bùi Dịch, ngẩng đầu thẳng tắp địa nhìn mi mắt của anh: "Nếu thật sự có xảy ra chuyện gì, cầu xin anh trước tiên nói cho tôi biết được không?"
Bùi Dịch nhìn đến trong mắt cô sáng long lanh quang, chậm rãi gật đầu: "Được."
Anh nói xong, bỗng nhiên lôi kéo cô đi ra phía ngoài.
Tô Thi Thi nóng nảy hỏi: "Đi nơi nào chứ? Tôi đến giày còn chưa mang mà."
Vừa dứt lời, thân thể liền bay lên trời, Bùi Dịch ôm lấy cô, đi nhanh ra ngoài.
Bùi Dịch ôm cô xuống lầu, trực tiếp lên xe, sau bên cạnh xe Tiểu Ưu đã cầm giày của Tô Thi Thi đuổi theo ra tới.
"Này, anh.."
"Không cho nói." Bùi Dịch liếc nhìn cô một cái, "Không được chọc tôi tức giận."
Tô Thi Thi chán nản.
Bùi Dịch thấy cô như vậy, khóe miệng nhếch lên một cái, thanh âm ôn nhu hơn một chút: "Mang em đi đến một nơi."