Chú À! Đừng Nên Thế! - Chương 86

Tác giả: Trần Mạc Tranh

Chương 86: Không để ý tới chó

Edit: Phạm Hải Yến
Beta: Ryeo
"Tiên sinh." Quản gia đi đến bên cạnh người Bùi Dịch, khẽ cúi đầu, chờ đợi chỉ thị.
"Sáu giờ ăn cơm." Bùi Dịch nghiêm mặt lạnh nhạt lưu lại một câu này, xoay người mặt không chút thay đổi nhìn hai con chó một đen một vàngtrong vườn.
"Gâu gâu!" Đại Cẩu tử dường như rất sợ Bùi Dịch, vừa thấy anh nhìn qua, lập tức cụp xuống cái đuôi, cảnh giác nhìn anh.
Bên cạnh Tiểu Vịnh cũng đứng lên, nhưng mà biểu hiện so với Đại cẩu tử thì bình tĩnh hơn.
"Quản gia." Bùi Dịch nhàn nhạt nói.
Quản gia bên cạnh còn chưa đi xa lập tức chạy trở về: "Tiên sinh có gì dặn dò?"
"Đem công cụ huấn luyện chó ra đây." Bùi Dịch nói.
Quản gia sửng sốt, sau đó lập tức gật đầu lui xuống.
Sau năm phút, trong vườn của biệt thự truyền ra tiếng kêu thống khổ của Đại cẩu tử.
Bùi Dịch đứng ở một bên, bốn chuyên gia huấn luyện chó mỗi người cầm roi da cùng các loại công cụ đứng ở bốn hướng, chỉ huy đào tạo hai con chó một đen một vàng.
"oẳng oẳng oẳng!"
Đại cẩu tử bị vòng lửa thiêu đốt cháy xém đến da lông, đau đến mức kêu gào một tiếng. Nhưng mà vừa mới muốn lui về, roi da "✓út" một cái liền quất tới.
Nó lại oẳng một tiếng, co cẳng hướng về phía trước.
Bên cạnh con chó ngao Tây Tạng màu đen kia vẻ mặt lờ mờ đến gần nhìn.
Không biết bọn họ đang chơi cái gì, giống như bộ dáng chơi rất vui.
Sau đó - -
"Gâu!"
"Ăng ẳng!"
"Oẳng oẳng!"
"Gâu gâu gâu!"
Bốn chuyên gia huấn luyện chó đưa mắt nhìn nhau. Có chó ngao Tây Tạng lấy đà lùi ra phía sau rồi chạy đến, con chó này từ đầu liền không cần đến bọn họ, nó hiện tại nhảy qua vòng lửa rất hoàn hảo. Như đã được học từ trước.
Trong sân lập tức náo nhiệt lên, tiếng chó sủa to nửa cái trang viên đều nghe được.
Nhưng mà vẫn như cũ không có dẫn tới sự chú ý của người nào đó.
Bùi Dịch nhàn nhạt đưa mắt nhìn phòng khách biệt thự, bên trong trống không, ngay cả bóng người cũng không có.
Anh không khỏi nhíu mày. Người phụ nữ kia mới vừa rồi cười Đoạn Ngọc Lộ xong sau đó liền đi đến chỗ ngồi ở trong xe lấy ra tài liệu trong túi xách xem, toàn bộ quảng đường trở về nhà coi anh như không khí, sau khi về đến nhà lại trực tiếp đi vào trong phòng.
Hiện tại Đại cẩu tử kêu thành cái dạng này cô cũng không đi ra, chẳng lẽ thật sự nổi giận?
Bùi Dịch nhíu mày.
Nhưng mà cho đến giờ ăn cơm, Tô Thi Thi cũng chưa xuống lầu. Bùi Dịch mày nhíu càng ngày càng sâu, sắc mặt càng ngày càng đen, cuối cùng căng chân hướng tới trên lầu đi đến.
Trong phòng ngủ không có người, trong khách phòng cũng không có người, bang công hóng gió càng không ai, cuối cùng là ở trong thư phòng tìm được Tô Thi Thi.
Đầu tháng sau sáu giờ, trời đã có chút tối. Trong thư phòng bật đèn, ấm áp chiếu xuống một vòng vầng sáng.
Tô Thi Thi ngồi ở trước bàn làm việc, cúi đầu viết cái gì trên giấy.
An tĩnh như vậy, nghiêm túc như vậy, giống như toàn bộ thế giới cũng chỉ còn lại có một mình cô.
Khó trách trong vườn náo loạn như vậy cô không có nghe được.
Bùi Dịch không biết sao nữa, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, anh cho rằng buổi sáng hôm nay làm cho bạn của cô dọa chạy, chọc cô tức giận.
Anh biết Tô Thi Thi rất ít bạn, người gọi là Tống Trọng Hạo kia, là bạn tốt nhất của cô.
Có một lần anh nghe Tô Thi Thi nói qua, lúc còn học đại học Tống Trọng Hạo đã giúp cô rất nhiều, thậm chí cô có chút năng lực chuyện môn cũng là Tống Trọng Hạo giúp đỡ cô cùng nhau tích lũy lên.
Anh cố gắng nhẹ bước chân, chậm rãi hướng tới bàn đọc sách.
Tô Thi Thi không biết là gặp cái vấn đề khó khăn gì, mày bỗng nhiên sít chặt một phen. Viết hai chữ lại dùng lực gách bỏ, sau đó nhìn chằm chằm vào tờ giấy một hồi, hãy còn lắc lắc đầu, dùng 乃út trên giấy phủi đi một phen.
Cô nhìn nhìn cảm thấy được vẫn là không được, dứt khoát đem nguyên tờ giấy đã vò thành một cục ném tới một bên trong thùng rác, cầm ra một tờ mới lại tiếp tục viết.
Bùi Dịch chọn cái ghế ngồi xuống, liền như thế ngồi ở bên cạnh lẳng lặng nhìn cô.
Nhìn nhìn, thưởng thức trong mắt Bùi Dịch chậm rãi biến thành một loại tình cảm không rõ. Như là si mê, hoặc như là ẩn nhẫn, còn có một tia đau lòng.
Bên tai anh không khỏi nhớ tới đoạn hội thoại của Tần Phong hồi sáng ở trong phòng làm việc kia.
"Luôn luôn trải qua cực kỳ vất vả sao?" Bùi Dịch ở trong lòng thì thào hỏi.
Tô Thi Thi liên tục vẽ mấy tờ bản thảo đều cảm thấy được không được, phiền não vò thành một cục, toàn bộ ném vào trong thùng rác.
Cô xoa xoa cổ đau nhức, muốn uống miếng nước, nhưng mà ngẩng đầu, bất ngờ không kịp đề phòng chạm vào một đạo ánh mắt nóng bỏng.
"A..." Tô Thi Thi không khỏi lảo đảo một cái, có phần bị hù dọa, "Anh tới lúc nào?"
Bùi Dịch thu lại ánh mắt, ngồi thẳng người, lại làm ra một bộ mặt không chút thay đổi.
Tô Thi Thi vừa nhìn thấy anh như vậy, thần kinh lập tức khẩn trương: "Anh muốn làm gì?"
"Em nói xem?" Bùi Dịch nhàn nhạt nhìn cô.
Tô Thi Thi không dám nhìn vào mắt của anh, mắt nhìn lung tung, tầm mắt bỗng nhiên ngưng lại.
Cô đứng lên đi đến giá sách bên cạnh, cầm lấy một chồng giấy nhìn có chút quen mắt đặt ở tầng thứ ba nhìn một hồi.
Đây không phải là bản thiết kế rạp chiếu phim Tinh Quang mà buổi sáng sư huynh của cô kêu không mang đi sao?
"Bùi Dịch." Tô Thi Thi bỗng nhiên xoay người, nhìn về phía Bùi Dịch trong ánh mắt có một chút ngại ngùng, nhưng ánh mắt chân thành tha thiết.
Cô đi đến trước mặt Bùi Dịch, rất nghiêm túc nói: "Cảm ơn anh vì tôi và bạn của tôi làm những thứ này." Cô nói xong giơ giơ lên bản vẽ trong tay.
"Anh biết không? Tôi thực sự cảm động anh giúp tôi như vậy, thật sự cám ơn anh." Tô Thi Thi còn nói một tiếng, "Cảm ơn."
Từ nhỏ đến lớn, bởi vì Đoàn gia gây khó dễ, người tốt đối với cô, thật sự có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Bùi Dịch tâm mạnh mẽ nhảy một phen, dưới đáy lòng kia vốn là đang bình ổn trở lại, tựa hồ có cái gì thật sự muốn nảy mầm đâm chồi.
"Cảm ơn tôi?" Anh đứng lên, một tay kéo Tô Thi Thi qua, một cánh tay kia nâng cằm của cô.
Lần này, Tô Thi Thi không có né tránh, nhìn thẳng mắt của anh, lần nữa nghiêm túc nói: "Cảm ơn anh."
Trước kia trong quan niệm của cô, Bùi Dịch từ trước cho tới bây giờ đều là lạnh lùng. Nhưng mà cô không nghĩ tới Bùi Dịch có thể một lần lại một lần giúp mình.
Hồi tưởng lại trong đầu cô khoảng thời gian hai người ở chung từng ly từng tí, mặc dù có thời điểm người đàn ông này bá đạo làm cho người ta tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng anh đã làm rất nhiều chuyện khiến cho cô cảm động.
Đem cô từ gia đình chồng đáng sợ kia cứu ra ngoài, nơi mà cô đã từng bị tổn thương không thôi, trong trang viên này khắp nơi bảo vệ cô, mỗi ngày gió mặc gió, mưa mặc mưa đưa đón cô...
Cô biết người đàn ông này vì cô thay đổi rất nhiều, thậm chí là nguyên tắc, tính cách gì đó.
Cô không chỉ một lần nghe quản gia nói, trước kia trong căn biệt thự này chưa bao giờ xuất hiện động vật, trước kia trong căn biệt thự này người làm chỉ cần phạm lỗi cũng sẽ bị đuổi việc... Còn có rất nhiều rất nhiều chuyện trước kia cũng chưa cho phép qua, hiện tại đã biến thành luyện thành thói quen.
"Bùi Dịch, thật sự rất cám ơn anh." Tô Thi Thi ngửa đầu, ánh mắt chân thành tha thiết.
Ánh sáng trong mắt kia, sáng có chút làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Bùi Dịch tim bỗng nhiên nhảy lỡ một nhịp, có chút bối rối.
Đã bao nhiêu năm chưa từng có loại cảm giác này?
Anh cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới Tô Thi Thi sẽ dễ dàngthỏa mãn như thế, đây chẳng qua là anh dùng một cái nhấc tay, có thể làm cho cô cao hứng như vậy.
Đơn thuần như vậy, giống như là cùng với người nào đó trong trí nhớ hợp lại.
Bùi Dịch nhìn xem người trước mắt, không biết sao, hiện ra một gương mặt xinh đẹp khác.
Cũng có một người đã từng giống cô đơn thuần như vậy, dễ dàng thỏa mãn.
"Dịch, chờ chúng ta già rồi liền tìm một nơi an tĩnh để sinh sống có được hay không? Như vậy chúng ta có thể mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ, làm một đôi vợ chồng vô cùng đơn giản..."
Trạm Dẫn Lan...
Cái tên này đột nhiên xuất hiện ở trong đầu, giống như cùng khuôn mặt trước mắt này trùng khớp. Nhưng các cô rõ ràng là hai người khác nhau.
Nhưng Bùi Dịch giờ phút này như là không cách nào suy nghĩ, trong lòng có cổ cảm xúc đang không ngừng dâng trào.
"Cô bé, khi làm vợ của anh sẽ cực kỳ vất vả, em chuẩn bị xong chưa?" Bùi Dịch vuốt ve khuôn mặt Tô Thi Thi, ôn nhu hỏi.
Đôi mắt Tô Thi Thi cả kinh, trong lòng trong phút chốc giống như là tràn vào vô tận dòng nước ấm, không khỏi cảm động. Nhưng mà lại có chút nghi hoặc, anh cho tới bây giờ không kêu qua cô là cô bé.
Đang nghĩ ngợi, thân thể liền bị Bùi Dịch ôm lấy, anh ghé vào bên tai cô, nặng nề mà nói: "Anh sẽ không buông tay."
Tô Thi Thi chỉ cảm thấy thân thể chuyển một cái, đã bị Bùi Dịch mang theo tựa vào trên bàn làm việc.
Chỉ nghe "Rầm" một tiếng, đồ trên bàn toàn bộ đều bị quét ngã trên đất.
Ngay sau đó, cô bị đặt ở trên bàn làm việc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc