Bệnh viện thành phố trong phòng bệnh VIP cao cấp, thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu rên.
Ôn Ngọc ngồi ở trên giường bệnh, thỉnh thoảng oa kêu một tiếng. Hô xong, vụng trộm nhìn Tần Phong ngồi ở trên sofa bên cạnh.
Nhưng Tần Phong ngồi ở chỗ kia, một chút phản ứng đều không có. Dù là Ôn Ngọc giả vờ đáng thương như thế nào, anh đều đã thờ ơ.
Bên kia, Tần Như Ngọc cúi đầu, không rên một tiếng gọt táo, trong lòng hối hận muốn ૮ɦếƭ.
Cô bé vì cái gì muốn vào lúc này tiến vào phòng bệnh! Cô bé vì cái gì muốn khi chú trẻ của mình tức giận thời điểm tiến vào phòng bệnh! Cô bé vì cái gì luẩn quẩn trong lòng muốn vào đến làm bóng đèn như thế!
Không sai, cô bé cảm thấy được mình hiện tại chính là đang làm bóng đèn.
Thím trẻ của cô bé chỉ lo làm mặc thương cảm không phát hiện, cô bé đúng là nhìn thấy rõ ràng.
"Rõ ràng hưởng thụ như thế, lại vẫn còn bày ra bộ dạng rất tức giận như vậy, không biết là vất vả sao?" Tần Như Ngọc oán thầm.
Nếu còn như vậy tiếp nữa, cô bé thật sợ mình sẽ nhịn không được nhắc nhở thím trẻ của mình.
Nhưng một cô gái nào đấy trên giường, còn không biết chính mình bị trêu chọc rồi. Thấy Tần Phong không nói lời nào, liền nằm ở trên giường ai ôi ai ôi giả thương cảm.
Trước đây mỗi lần cô có chút khó chịu, Tần Phong liền sẽ chạy tới hỏi han ân cần. Nhưng hôm nay, cô đã rên hơn mười phút rồi, Tần Phong một chút phản ứng đều không có.
Ôn Ngọc tròng mắt quay tròn xoay xoay, sau cùng, cắn răng một cái, nói: "Em đói bụng."
Tần Phong vẫn như cũ lãnh nghiêm mặt, không để ý tới.
Em vừa rồi ςướק đoạt một miếng gà chiên lớn như vậy đều đã ăn xong rồi đi? Anh hiện tại đúng là một chút cũng chưa nếm qua, anh cũng chưa đói, em cũng dám ăn cái gì!
Tần tiên sinh bày tỏ, anh cực kỳ khó chịu!
Ôn Ngọc ủy khuất cực kỳ. Trông mong nhìn chằm chằm quả táo trong tay Tần Như Ngọc.
Tần Như Ngọc nở nụ cười một phen, vươn tay đã nghĩ đưa tới.
Nhưng tay cô bé còn không có vươn đi ra, chú trẻ của cô bé liền ở bên kia thay đổi tư thế.
Tần Như Ngọc lập tức thu tay, hướng tới Ôn Ngọc cười gượng: "Lúc đang đói bụng ăn táo không tốt đâu ạ."
Cô bé nói xong đem quả táo nhét vào trong miệng mình, bẹp cắn một miệng lớn.
Ôn Ngọc buồn bực muốn khóc, chuyển người lại, bọc chăn nhúc nhích vài cái, đáng thương tội nghiệp nhìn Tần Phong.
Tần tiên sinh không biết khi nào thì cầm một cuốn tạp chí tại lật xem, lúc này chính đang xem cực kỳ chăm chú, một chút ý tứ muốn để ý cô đều không có.
"Anh ấy giống như thật sự tức giận." Ôn Ngọc cân nhắc một phen, cẩn thận nhớ lại mọi chuyện dã trải qua hôm nay hôm nay.
"Không đúng, giống như từ hôm qua quyết định đi du thu anh ấy liền không vui rồi." Ôn Ngọc nhớ tới, trước Tần Phong giống như là phản đối vào trong thôn Thành Trung thu du ấy.
"Tần Phong, em sai lầm rồi." Ôn Ngọc đột nhiên thông suốt một dạng, đáng thương tội nghiệp lên tiếng giọng đầy vẻ áy náy.
Tần Phong lúc này cuối cùng mới trợn mắt liếc cô: "Sai chỗ nào rồi hả?"
"Đoán đúng rồi!" Ôn Ngọc nhất thời tinh thần tỉnh táo, tinh thần tràn đầy năng lượng từ trên giường bò dậy, bắt đầu liệt kê những tội trạng chính mình mắc phải, thành thật nhận sai.
"Em không nên cùng cha mẹ bọn họ làm loạn lao vào chốn nguy hiểm, không nên không nghe lời anh nói."
"Em lần sau không nên chính mình chạy tới đi toilet, nên là mỗi phút mỗi giây đều đã cùng với anh."
"Em không nên chỉ lo bảo bảo liền không để ý anh. Em không nên chỉ nghĩ muốn ôm bảo bảo đi ngủ không nghĩ muốn ôm anh."
"Tần Phong, em thật sự biết sai lầm rồi. Chúng ta buổi tối trở về liền cùng ôm nhau ngủ có được hay không? Anh đừng nóng giận, anh đêm nay muốn cái tư thế gì đều có thể..." (hạn cmn lời