Chú À! Đừng Nên Thế! - Chương 689

Tác giả: Trần Mạc Tranh

Chương 689: Phát hiện không thích hợp

Trong văn phòng, không khí trầm trầm, có chút áp lực.
Tần Phong nhận xong điện thoại của Hồng Tinh Huy, liền hãm nhập đến chỗ trầm mặc trong đó. Các quản lý cấp cao trong văn phòng báo công việc cả đám đều câm như hến.
Tần Phong mặt trầm xuống ngồi trên chỗ, không biết suy nghĩ cái gì.
Hà Hạo Lâm đứng ở bên cạnh anh, thật cẩn thận quan sát đến vẻ mặt của anh, trong lòng lo sợ bất an.
Ước chừng 2 phút lặng im, dài dằng dặc giống như như là qua hai ngày.
Tần Phong bỗng nhiên đứng lên, bàn tay to vung lên, đem trên bàn gì đó toàn bộ đều đã quét đến trên mặt đất.
Rầm vài tiếng, trên mặt đất nhất thời một mảnh bừa bãi.
"Đều cút hết ra ngoài cho tôi!" Khí tức lạnh thấu xương, mang theo cực hạn phẫn nộ. Tần Phong giống một con sư tử nổi giận, hung tợn nhìn chằm chằm phía trước.
Nhóm người quản lý cấp cao một đám sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, khẩn trương nối đuôi nhau mà ra ngoài.
Tần Phong tức giận đến một cước đá cái bàn, nặng nề mà ngồi trở lại đến trên ghế dựa.
Hà Hạo Lâm khẩn trương nhìn anh, thấy người đều đã đi ra ngoài, chạy nhanh qua đóng cửa lại, trở về đứng ở bên cạnh, không dám nói lời nào.
Lại quá một hồi lâu, Tần Phong mới ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, âm thanh nhàn nhạt, đã khôi phục bình tĩnh: "Kiểm tra lại theo dõi, xem vừa rồi người nào ra ngoài thời điểm quay đầu nhìn."
Hà Hạo Lâm trong lòng rùng mình, nghiêm túc gật gật đầu
Anh đi đến văn phòng của mình, khóa lại cửa tự mình thao tác, chỉ chốc lát một lần nữa trở về.
"Là Thẩm phó tổng." Hà Hạo Lâm sắc mặt ngưng trọng nói.
Tần Phong vẫn như cũ mặt không chút thay đổi: "Phái người theo dõi hắn, chớ để lộ tin tức."
"Tần tổng ý của người là, Thẩm phó tổng hắn..." Hà Hạo Lâm nuốt nuốt nước miếng, không dám nói tiếp nữa.
Tần Phong đứng lên, lạnh lùng nói: "Hạo Lâm, cậu theo tôi sắp có mười năm, nên là biết, tôi vẫn dụng nhân bất nghi, nghi nhân bất dụng (dùng người thì không nghi ngờ người, nghi người thì không dùng người). Dám phản bội tôi, liền phải trả giá thật nhiều."
"Tôi hiểu rõ." Hà Hạo Lâm cúi đầu, trong thanh âm tràn ngập nghiêm túc.
Anh không biết Tần Phong vì cái gì lại đột nhiên hoài nghi phó tổng phòng thị trường, nhưng nếu làm cho Tần Phong hoài nghi, vậy khẳng định tám chín phần mười.
"A..., tôi hiểu được, khó trách Hồng nhị thiếu luôn có thể nhanh như vậy hiểu rõ hành động của chúng ta." Hà Hạo Lâm vỗ đầu, cúi đầu nhận sai, "Đều là do tôi lơ là, thời gian này Thẩm phó tổng hướng phòng thư ký lui tới có chút siêng năng, tôi không quá để ý..."
"Không cần có lần sau." Tần Phong lạnh giọng cắt ngang, "Còn phạm sai, liền đi công ty con đi."
"Tôi đảm bảo không có lần sau!" Hà Hạo Lâm thẳng băng thân thể, trong lòng hổ thẹn cực kỳ.
"Chuẩn bị xe, đi Tây Sơn." Tần Phong sửa sang lại tây trang, hướng tới cửa đi đến.
Hà Hạo Lâm khẩn trương bắt kịp, vừa đi một bên làm ra bộ dáng cực kỳ gấp gáp gọi điện thoại cho người ta tiến đến Tây Sơn, phối hợp Tần Phong diễn trò.
Quả nhiên, Hồng Tinh Huy biết được tin tức Tần Phong khi đó, trong lòng vui sướng cực độ.
"Người đàn ông vừa gặp phải chuyện của người phụ nữ kia liền rối rắm. Anh trai của tôi cũng quá coi trọng anh rồi." Hồng Tinh Huy vẻ mặt ghét bỏ.
Hắn vừa rồi chẳng qua nói cho Tần Phong, hắn hiện tại ngồi chỗ bên cạnh người phụ nữ của anh dùng trà, sau đó cười nhạo Tần Phong một câu để cho anh ở trong công ty an tâm họp. Tần Phong liền tức giận đến phát hỏa lớn như vậy.
"Hi vọng anh đừng không vui ngoạn chơi như thế." Hồng Tinh Huy nheo lại mắt, liếm liếm đầu lưỡi, "Tôi đúng là cực kỳ chờ mong trò chơi với anh."
"Hắt xì!" Tần Phong mới vừa ngồi vào trong xe chạy tới Tây Sơn, kìm lòng không được hắt hơi một cái.
Hà Hạo Lâm ngồi ở chỗ kế bên tay lái, nghiêng đầu trêu ghẹo nói: "Nhất định là Hồng nhị thiếu nhớ đến người rồi."
Tần Phong đen mặt: "Cậu gần đây cực kỳ rảnh rỗi phải không?"
"Không có không có, tôi trước tiên hỏi một chút tình huống bên kia thế nào rồi!" Hà Hạo Lâm vội vàng lắc đầu, trong lòng hối hận cực kỳ.
Boss nhà anh ta mấy ngày nay tính tình tựa như pháo một dạng một chút liền bùng nổ, vẫn lại là thiếu trêu chọc là tốt hơn.
Trong biệt thự ngoại ô, Ôn Ngọc tỉnh lại liền phát hiện Tần Phong lại vụng trộm chạy mất.
"Oa?" Ôn Ngọc đứng ở ban công hướng phía trước nhìn nhìn, phát hiện trong biệt thự vậy mà có quá nhiều vệ sĩ.
Trong lòng cô giật mình, triệt để tỉnh táo: "Hẳn không đã xảy ra chuyện đi? Chẳng thế thì đang êm đẹp làm sao có thể đột nhiên phái nhiều vệ sĩ đến đây như vậy."
Trong đầu cô nghĩ đến đầu tiên liền là Hồng Tinh Huy. Hiện giờ cũng chỉ có cái tên biến thái kia mới có thể để cho Tần Phong như chuẩn bị nghên chiến.
"Nhất định là xảy ra chuyện gì rồi." Ôn Ngọc vội vàng quay trở về phòng ngủ cầm điện thoại.
Cô không có gọi Tần Phong để khiến anh lo lắng, mà là triệu tập đám bạn kia của cô
"Ngọc, tôi nghe được một tin tức. Nói cô bé mất tích ở thôn Thành Trung kia là bị người bắt đi, bọn ςướק bảo là muốn dùng cô đi trao đổi." Một người bạn của Ôn Ngọc gọi điện thoại tới.
"Trao đổi?" Ôn Ngọc mặt liền trắng, sợ tới mức tay đều đã bắt đầu có chút phát run.
"Nhất định là hắn! Nhất định là hắn!"
"Cô biết là ai sao?" Người bạn kia hỏi.
"Cô có biết ở chỗ nào không?" Ôn Ngọc không trả lời, trực tiếp hỏi.
"Tôi đang ở hỏi thăm, bây giờ còn không tin tức, cô ráng chờ tôi một hồi."
"Được." Ôn Ngọc cúp điện thoại, trong phòng ngủ giống cái ruồi bọ mất phương hướng một dạng loạn chuyển.
"Nhất định là Hồng Tinh Huy cái tên biến thái kia, nhất định là hắn. Cái bệnh thần kinh kia, vì cái gì muốn bắt mình ra trao đổi, mình lại không nợ bọn họ!" Ôn Ngọc cắn môi, một cái vẻ nói cho chính mình muốn bình tĩnh.
"Bình tỉnh một chút, Tần Phong nói qua anh ấy có biện pháp, mình cũng có thể nghĩ được biện pháp." Ôn Ngọc thay xong quần áo, vội vàng chạy xuống lâu, một đầu chui vào phòng chứa đồ lầu một, bắt đầu thu thập đồ đạc.
Lúc này, quản gia đi đến gõ cửa: "Ôn tiểu thư, có chuyển phát của người, là Bùi tiểu thiếu gia đưa tới."
"Bùi Tĩnh?" Ôn Ngọc trong lòng vui vẻ, vội vàng đi đến mở cửa.
Sau đó không lâu, cô nhận thu được tin tức từ người bạn kia.
"Tây Sơn."
Ngắn ngủn hai chữ, lại thu hoạch về ký ức không tốt lắm.
Tần Phong còn không biết Ôn Ngọc đã sớm nghe được tung tích của bọn họ. Lúc này anh đã nhanh đến Tây Sơn.
Chỉ là vừa đến chân núi, liền nhận được tin nhắn của chỗ Hồng Tinh Huy.
"Bò lên."
Tần Phong vừa thấy, tức giận đến đập bể điện thoại di động, nâng bước liền hướng đường lên núi bên kia đi, mặc kệ Hồng Tinh Huy.
Hồng Tinh Huy muốn không phải là nhục nhã Tần Phong, Tần Phong đương nhiên hẳn không dễ dàng để cho hắn thỏa mãn như thế. Như vậy cái tên thích tỏ thái độ kia mới có thể vẫn bảo trì cảm giác tươi mới.
Năm năm qua, Tần Phong đúng là vẫn luôn học tập phải như thế nào đối phó hắn!
Trong biệt thự ở sườn núi, Hồng Tinh Huy đứng ở toà nhà hình tháp phía trước biệt thự, tay cầm Ống Nhòm, chính đang hưng trí dạt dào nhìn cảnh tượng dưới chân núi.
"Có lẽ là tôi suy nghĩ nhiều." Hồng Tinh Huy nhìn đến bộ dáng Tần Phong đi ở trên sơn đạo, cười lạnh nói.
Hồng Kỳ Ngôn phụ họa nói: "Chúng ta đã làm chuẩn bị tốt, mặc kệ Tần tổng là thật hay giả vờ tức giận vội vàng xao động, đều sẽ không ảnh hưởng kết quả."
Hồng Tinh Huy hừ lạnh một tiếng: "Hôm nay tôi nhất định phải nhìn thấy bảo bối của tôi. Trò chơi này tiến hành năm năm, lão tử sớm phiền rồi!"
"Nhị thiếu, trò chơi này kết thúc vẫn lại là không cần lại..." Hồng Kỳ Ngôn muốn nói lại thôi, "Vừa rồi đại thiếu gia gọi điện thoại đến hỏi sao lại thế này."
Hồng Tinh Huy vừa nghe đến anh trai hắn liền đau đầu, phiền não mà đem Ống Nhòm đưa cho trợ lý, xoay người đi vào trong: "Trước tìm người ngăn anh trai của tôi lại, chờ thêm hôm nay lại cùng anh ấy nói chuyện đi. Tên kia gần đây cùng những lão già trong nhà qua lại rất thân thiết, cậu nhiều để ý đi."
Vâng ạ Hồng Kỳ Ngôn gật đầu.
"Đúng rồi." Hồng Tinh Huy nghĩ đến cái gì, dừng lại quay đầu nhìn hắn, "Ngày hôm qua cái người phụ nữ gọi điện thoại đến kia tên gọi là gì?"
Hồng Kỳ Ngôn sửng sốt: "Lý Hinh Nhi?"
"Đúng, chính là cô ta." Hồng Tinh Huy trong mắt hiện lên một nét cười lạnh. "Cô ta có hôm nay đều là do Tần Phong ban tặng, nếu người phụ nữ kia muốn gặp tôi như thế, liền kêu cô ta đến đây dạo chơi đi."
Hồng Kỳ Ngôn gật gật đầu, đầu có chút đau.
Nhị thiếu nhà hắn thật đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc