"Thi Thi, Bùi Dịch bên cạnh cô sao?" Điện thoại vừa thông, liền nghe đến tiếng Ôn Ngọcgiống như tên trộm vậy.
Tô Thi Thi yên lặng nhìn thoáng qua Bùi Dịch, đứng lên hướng phòng khách đi đến, nói khẽ: "Cô có thể nói rồi."
"Thi Thi, tôi ngày mai tới tìm cô có được hay không?" Ôn Ngọc nhỏ giọng nói, "Tôi đến nhà cô tìm cô, cô trước đừng cùng Bùi tổng nói, chẳng thế thì anh ấy sẽ nói cho Tần Phong... Không đúng, như vậy cũng không tốt."
Ôn Ngọc nói xong bản thân liền phủ định, tự nhủ nói: "Nói vậy, Tần Phong nếu lỡ tìm không thấy tôi, sẽ sốt ruột. Như vậy đi, tôi ngày mai buổi sáng liền tới tìm cô, cứ như vậy, cô hảo hảo nghỉ ngơi, tôi cúp trước."
Tô Thi Thi nhìn chăm chú di động truyền đến âm tút tút báo kết thúc cuộc gọi, có chút phản ứng không kịp, lúng ta lúng túng ngẩng đầu, phát hiện Bùi Dịch đã hướng tới cô đi tới.
"Ngọc làm việc thật sự là càng ngày càng hấp tấp rồi." Tô Thi Thi chỉ chỉ điện thoại, thì thào nói.
Bùi Dịch nhíu mày, chân dài liền vượt qua, ngồi vào bên người cô, nói: "Trước kia liền nhìn ra tới, hành động của cô ấy lực không thể sánh bằng em rây rối. Chính là - - "
Bùi tiên sinh nói đến một nửa yên lặng ngậm miệng, cảm thấy được vẫn lại là không bình luận có vẻ an toàn hơn.
Tô Thi Thi chính mình tiếp lời: "Chỉ là tính tình cổ quái đúng không? Nhát gan còn có thể Bát Quái như vậy, anh không biết là đặc biệt đáng yêu sao?"
Bùi Dịch khóe miệng giật giật.
Phỏng chừng trên cái này thế giới, cũng chỉ có Tô Thi Thi cùng Tần Phong sẽ cảm thấy được Ôn Ngọc đáng yêu.
Không đúng, bây giờ còn muốn thêm nữa một tên Hồng Tinh Huy.
Nghĩ tới Hồng Tinh Huy, Bùi Dịch sắc mặt liền trầm trầm, nhớ tới ý niệm vừa rồi trong lòng hiện lên kia.
"Anh đi cùng Tần Phong thương lượng chút chuyện." Bùi Dịch đứng lên hướng tới thư phòng đi đến.
Tô Thi Thi lòng không biết như thế nào, trầm trầm, nhớ tới gần đây Hồng Tinh Huy đối Ôn Ngọc theo đuổi không bỏ, trong lòng khó tránh khỏi có chút lo lắng.
"Xem ra phụ nữ có thai quả thật dàng đa sầu đa cảm." Tô Thi Thi ở trong lòng yên lặng thở dài.
Hiện tại cô chỉ là mỗi tuần cố định ba ngày đến công ty mới của Sunshine đi làm, thời gian còn lại đều đã ở nhà nghỉ ngơi. Vì sợ cùng cô khởi xung đột, Nhậm Tiếu Vi đều đã chủ động về Dương thành, ở nhà quả thật không có gì để phiền lòng.
Duy nhất không yên tâm, trước mắt cũng chỉ còn lại có mỗi chuyện Ôn Ngọc rồi.
Tô Thi Thi không biết Bùi Dịch thương lượng với Tần Phong cái gì, chỉ biết là Bùi Dịch trở về đi ngủ thời điểm, tâm tình hình như cũng không khá lắm.
Tô Thi Thi lúc ấy ngủ được mơ mơ màng màng, cũng không nghĩ nhiều, lát đã ngủ say.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Tô Thi Thi đã bị giọng nói của Ôn Ngọc đánh thức rồi.
"Thi Thi, tôi lập tức sẽ xuất phát, đến nhà cô ăn điểm tâm. Tôi muốn ăn bánh ngọt táo đỏ bà nội Phương làm."
Trong điện thoại truyền đến giọng hưng phấn của Ôn Ngọc, Tô Thi Thi không khỏi tức cười.
Mà bên kia, Ôn Ngọc báo xong tin tức, liền thành thành thật thật đem di động đưa cho Tần Phong.
Tần Phong mặt trầm xuống, bởi vì cô muốn ra ngoài mà có chút không vui.
"Tần Phong, em đảm bảo. Em trước cùng Thi Thi thương lượng xong, liền về với anh có chịu không?" Ôn Ngọc thật cẩn thận nhìn Tần Phong, sợ anh tức giận.
Tần Phong trong lòng yên lặng thở dài, cực kỳ muốn hỏi một chút anh ở trong mắt cô, có phải thật sự có không dễ nói chuyện như thế hay không?
Nhưng lời anh nói đến bên miệng, lại sợ dọa đến cô, đem di động nhét về trong tay cô: "Để điện thoại trong túi xách, phải luôn khởi động máy. Anh lập tức liền muốn cùng Bùi Dịch đi công trường không thể đưa em đi, để cho lái xe đưa em qua đó, em phải ngoan, biết chưa?"
Ôn Ngọc ở trước mặt anh, từ trước đến nay đều luôn cực kỳ nghe lời, nghe vậy gật gật đầu, nhu thuận nói: "Anh yên tâm đi, em ở lại chỗ Thi Thi nơi đó, chờ anh buổi tối tới đón em."
Tần Phong hôn một cái lên trán của cô, lại dặn dò vài câu, mới rời đi.
Sau khi anh đi, Ôn Ngọc cầm túi xách, cũng rời đi.
Lái xe là một Lão Sư Phụ đã lái lái xe cho Tần gia hơn 30 năm, kỹ năm lái xe thành thạo, ngồi một chút cũng không say xe.
Ôn Ngọc nôn oẹ lợi hại, chịu không nổi xóc nảy. Lúc này trái lại không cảm thấy được khó chịu.
Chỉ là ngay tại xe sắp đến đường cái thời điểm, phía trước đột nhiên truyền đến một trận phanh lại vang dội.
"Chú Vương, xảy ra tai nạn xe cộ sao?" Ôn Ngọc ló ra, lo lắng nhìn về phía trước, "Chúng ta đổi một con đường khác đi."
"Được." Chú Vương gật đầu, nhưng đang muốn nổ máy xe, đột nhiên phát hiện phía trước xông đi tới một đám người mặc đồ đen.
Bọn họ còn không có phản ứng kịp, đám người này liền đi tới phía trước xe, lập tức mở cửa xe, đem Ôn Ngọc kéo ra ngoài xe.
"Các người làm gì?" Chú Vương khẩn trương xuống xe chạy đến ngăn trở, vệ sĩ theo ở phía sau cũng xuống xe vọt lên.
Nhưng đối phương có rất nhiều người, Tần Phong phái theo bốn vệ sĩ từ đầu không đủ đánh. Ôn Ngọc rất nhanh đã bị mang đi rồi.
"Hồng biến... Hồng tiên sinh?" Ôn Ngọc phản ứng kịp thời điểm, phát hiện chính mình đã ở trên xe Hồng Tinh Huy, lúc này sợ tới mức động cũng không dám động.
"Tiểu bảo bối, gặp em một lần thật không dễ dàng nha. Em cũng biết, chúng ta mấy ngày rồi không gặp nhau." Hồng Tinh Huy tựa vào ở trên ghế sau, vui vẻ nhìn Ôn Ngọc.
Ôn Ngọc khẩn trương đến lòng bang bang nhảy loạn, một cái vẻ đem thân thể hướng bên cạnh lui.
"Không được, không thể yếu thế. Chẳng thế thì hắn càng thêm hung hãn!" Ôn Ngọc lại không ngốc, ở nhà thời điểm Tần Phong cũng dạy cô rất nhiều phương pháp đối phó hồng Tinh Huy.
Cô không dám kịch liệt phản kháng, cũng không có khả năng chạy trốn, nghĩ nghĩ, chọn cái biện pháp thiết thật nhất.
"Tôi... Giống như so với anh lớn hai tuổi. Anh gọi tôi như vậy, có phải không quá thỏa đáng hay không?" Ôn Ngọc quyết định cùng hắn giảng đạo lý.
"So với tôi lớn hơn thì làm sao? Không chỉ nói lớn hơn hai tuổi thôi sao, cho dù là lớn hơn hai mươi tuổi, chỉ cần tôi thích em, lại có cái quan hệ gì?" Hồng Tinh Huy từ từ tiếp sát Ôn Ngọc, ôn nhu nói, "Hiện tại tỷ đệ luyến cực kỳ lưu hành."
Ôn Ngọc chỉ cảm thấy toàn thân da gà đều phải dâng lên.
Cô mạnh nuốt nuốt nước miếng, chỉ có thể dùng chiêu khác: "Anh như vậy tôi cực kỳ sợ hãi, tôi... Tôi bụng khó chịu."
"Bụng khó chịu?" Hồng Tinh Huy lập tức thối lui trở về, nhìn chằm chằm bụng của cô nói, "Thật đúng là yếu ớt. Niệm tình vật nhỏ ở đây là đứa con đầu tiên của tôi, tôi liền không so đo rồi."
Ôn Ngọc cắn răng. Cô cảm thấy được cô không thể một mặt nén giận như vậy nữa, có một số việc vẫn là muốn giải thích rõ ràng cùng hắn giảng đạo lý.
"Nó là con của Tần Phong, không có quan hệ gì với anh!" Ôn Ngọc mặt trầm xuống nói.
Hồng Tinh Huy thú vị đánh giá cô: "Chẳng lẽ hai ngày này tôi còn không giải thích rõ ràng với em, đứa nhỏ này của em là tôi dùng biện pháp thụ tinh nhân tạo nên em mới mang thai?"
"Anh mới không rõ được, tôi nói đứa bé là con của Tần Phong, anh như thế nào liền nghe không rõ?" Ôn tiểu thư tính tình bướng bỉnh lại đến rồi, tức giận đến quay đầu không lại để ý hắn.
Tần Phong nói, nếu đối phương không phân rõ phải trái nói không thông, sẽ không cần lãng phí thời gian.
Về sau - -
Bất luận Hồng Tinh Huy nói cái gì làm cái gì, Ôn Ngọc liền là nghiêng đầu không lại để ý hắn, đem hắn triệt để coi như vô hình.
Hồng Tinh Huy trong mắt hứng thú càng ngày càng đậm, càng nhìn Ôn Ngọc càng cảm thấy thú vị.
"Bảo bối, em tính toán vẫn như vậy? Vậy ngày này, em khả năng sẽ nghẹn ૮ɦếƭ." Hồng Tinh Huy nhàn nhạt nói.
"Anh... Không tính toán thả tôi trở về?" Ôn Ngọc vặn mi, thở phì phì nhìn hắn, "Tôi nói cho anh biết, Tần Phong lập tức liền sẽ tìm đến tôi."
"Vậy em nói, anh ta dùng bao lâu thời gian mới có thể tìm đến em?" Hồng Tinh Huy nói xong nhìn về phía ngoài xe, nhàn nhạt nói, "Tôi biết Bùi Dịch là cao thủ máy tính, cho nên, tôi đặc biệt ở trên xe trang bị tín hiệu che chắn sóng, liền tính anh ta có lợi hại, cũng truy tìm không tới tung tích của chúng ta."
"Tiểu bảo bối, hôm nay liền hảo hảo theo cùng tôi đi." Hồng Tinh Huy trắng xanh trên mặt, hiện lên quét xuống đỏ ửng không bình thường.
Đối với hắn mà nói, đùa giỡn Ôn Ngọc, so với quản lý gia tộc, so với kiếm tiền Thật thú vị hơn.