"Tô Thi Thi, cô không có quyền nhốt tôi ở lại chỗ quỷ quái này! Cô mau thả tôi trở về! Cô là thứ đàn bà độc ác, cô đây là ngược đãi tôi! Đợi Bùi Dịch ra ngoài, tôi nhất định để cho nó ly hôn với cô!"
Nhậm Tiếu Vi mặc một cái áo sơmi in hoa lớn cùng một cái quần dạng cao bồi xanh rộng thùng thình, trên người dính đầy bùn đất, giống như mới vừa từ trong vũng bùn chui lên một dạng.
Lại nhìn bà tóc tai bù xù, sắc mặt vàng như nến, ánh mắt bởi vì không có trang điểm trống rỗng lại tiều tụy mở to. Thật đúng là giống người mới từ bệnh viện tâm thần trốn ra đến đây.
"Tô Thi Thi, cô cút xuống cho tôi! Tôi muốn lên xe! Chỗ quỷ quái này tôi ở lại không nổi nữa!" Nhậm Tiếu Vi thấy Tô Thi Thi không nói lời nào, giống như trâu điên một dạng leo lên.
Bên cạnh đột nhiên xuất hiện hai người đàn ông cao lớn, một trái một phải bắt được cánh tay của bà ta, nhẹ nhàng nhấc lên, liền đem bà ta từ trên mặt đất xách lên.
"Phu nhân." Hai vị vệ sĩ hướng Tô Thi Thi lên tiếng chào hỏi.
Tô Thi Thi gật đầu, xuống xe.
"Các người đều tới ức Hi*p tôi! Đều ức Hi*p tôi!" Nhậm Tiếu Vi oa một tiếng liền khóc lớn lên.
Tô Thi Thi lẳng lặng nhìn bà, trong mắt lộ ra nồng đậm thất vọng.
Nhiều ngày trôi qua như vậy, cô rất không dễ dàng đến đây một chuyến, bà không có một câu quan tâm, liền ngay cả Bùi Dịch tình huống hiện nay thế nào cũng không có hỏi một câu, cũng chỉ lo chính mình.
"A... May mắn Bùi Dịch không giống bà." Tô Thi Thi làm lơ bà ta xẹt qua bà ta đi vào bên trong.
Bên trong, Phương Ngọc Hoa cùng Tiểu Ưu, quản gia ba người nghe được tin tức đã sớm ra đón.
"Như thế nào gầy nhiều như vậy." Phương Ngọc Hoa vừa thấy đến cháu gái liền đau lòng, "Ta đã nói để cho Tiểu Ưu ở lại cùng con, con lại không nghe!"
"Bà nội, con đâu có gầy? Trước vừa mới cân qua, lại vẫn béo một cân đó." Tô Thi Thi ôm lấy cánh tay Phương Ngọc Hoa nũng nịu, cười nói.
"Con tôi còn đang ngồi tù, cô trái lại sống không tệ, vậy mà lại béo lên rồi!" Phương Ngọc Hoa mấy người còn chưa nói nói, Nhậm Tiếu Vi liền vọt lên.
Phương Ngọc Hoa sắc mặt liền trầm tiếp xuống, lạnh lùng nhìn bà ta: "Con trai của cô còn đang ngồi tù, cô vậy mà còn có thể ăn, ngày cơm ăn đủ ba bữa, ăn còn nhiều hơn người lao động nặng nhọc, cũng béo lên ba cân rồi!"
"Ách..." Tô Thi Thi im lặng.
Cô có khả năng nghẹn ૮ɦếƭ người không đền mạng này, tuyệt đối là di truyền từ bà nội cô.
"Đây là đang làm sao vậy?" Tô Thi Thi nhìn Nhậm Tiếu Vi liếc mắt một cái, nhỏ giọng hỏi bà nội nhà mình.
Phương Ngọc Hoa trợn trắng nhìn Nhậm Tiếu Vi liếc mắt một cái: "Mỗi ngày ầm ĩ không để ai yên, hàng xóm đều đã trách cứ rồi. Bà để cho cô ta đi làm việc. Vừa lúc thời gian này đang vào mùa, đi giúp nhà người ta làm việc, còn có thể kiếm chút tiền
Tô Thi Thi:...
Bà nội, người lợi hại!
"Tô Thi Thi, cô nghe được chưa? Bà nội cô ngược đãi tôi!" Nhậm Tiếu Vi đỏ mắt, ủy khuất vô cùng.
Phương Ngọc Hoa vặn mi, che ở trước mặt Tô Thi Thi, chỉ vào Nhậm Tiếu Vi nói: "Tôi cho cô ăn cho cô ở, cho cô rèn luyện thân thể còn có ý kiếnì? Thi Thi nhà tôi đã đầy đủ bận rồi, cô vẫn còn thêm phiền! MỘt người đã lớn như vậy, có thể hiểu chút chuyện hay không!"
"Bà là cái lão yêu bà, trước kia như thế nào không thấy bà lòng dạ độc ác như thế..."
Tô Thi Thi rất nghĩ muốn ngước lên trợn mắt. Không cần nghĩ cũng đều biết, bình thường nơi này mỗi ngày là như thế nào.
"Vất vả các người!" Tô Thi Thi vỗ vỗ bả vai quản gia cùng Tiểu Ưu, bất đắc dĩ thở dài.
"Phu nhân, người phải khuyên nhủ lão phu nhân. Mấy ngày nay, hôm cũng cãi nhau, gần đây huyết áp cao không ít!" Tiểu Ưu nhỏ giọng nói.
Tô Thi Thi đầu càng đau rồi.
Cô khuyên hữu dụng sao?
Cô nhớ tới một sự kiện, hỏi: "Phu nhân bệnh đau đầu có tái phát hay không?"
Tiểu Ưu cùng quản gia sắc mặt bỗng nhiên trở nên cổ quái cực kỳ.
Tiểu Ưu buồn bực nói: "Giống như không có tái phát. Tôi thấy là càng ầm ĩ tinh thần càng tốt."
Tô Thi Thi thở dài.
Chuyện này ít nhất coi như là một chuyện tốt đi.
"Đúng rồi Tiểu Ưu. Tôi giúp cô đăng ký một cái lớp học nghề, cô cuối tuần liền đi đến đó báo danh. Mặt khác giúp cô nộp hồ sơ đi học rồi, đến tháng chín khai giảng thời điểm cô liền đi. Tư liệu đến lúc đó luật sư Tịch sẽ cho cô." Tô Thi Thi một bên đi vào trong vừa nói.
"Phu nhân..." Tiểu Ưu cảm động hốc mắt đỏ bừng, "Cảm ơn người."
"Nha đầu ngốc." Tô Thi Thi cười cười, nhìn nhìn trong phòng, "Đồng Đồng đâu?"
"Đi sang hàng xóm chơi... Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến." Tiểu Ưu chỉ chỉ cửa nói.
Cửa truyền đến tiếng nói chuyện.
"Mẹ, người như thế nào lại ức Hi*p bà nội rồi hả? Phải biết kính già yêu trẻ, người như bây giờ, cận thận con về sau không nuôi người!"
Đoàn Tĩnh Đồng nói xong, lại nhìn về phía Phương Ngọc Hoa: "Bà nội, người huyết áp cao như vậy không nên nóng giận. Người không phải vẫn còn đợi Thi Thi mang thai à? Người nếu lỡ huyết áp cao xảy ra chuyện, cái gì đều đã nhìn không tới rồi."
"Nhóc con này!" Tô Thi Thi tức giận đến cắn răng, "Người nào dạy nó cùng trưởng bối nói chuyện như vậy? Muốn tạo phản sao?"
Nhưng bên ngoài hai người làm cho khí thế ngất trời, vậy mà thật sự không cãi nhau nữa.
"Đồng Đồng, con như thế nào lại giúp bà ta nói chuyện..." Nhậm Tiếu Vi ủy khuất như đứa bé.
"Con đây là giúp lí không giúp người nhà. Còn nữa, mẹ, hiện tại anh bị bắt, chúng ta đúng là đều dựa vào Thi Thi nuôi. Người phải làm cho chị ấy vui, chẳng thế thì chị ấy không vui sẽ không nuôi người, người cũng chỉ có thể mỗi ngày đi ra ruộng làm việc nhà kiếm tiền rồi."
"Còn có, anh trai con là người không tiền đồ chính là một người đúng chuẩn thê nô, liền tính anh ấy ra ngoài khẳng định cũng là nghe Thi Thi. Hỗ gia khẳng định là sẽ không nhận chúng ta, người liền ૮ɦếƭ tâm đi, hảo hảo lấy lòng Thi Thi. Chẳng thế thì người cái gì đều sẽ không có, cũng chỉ có thể đi ra đường xin ăn rồi."
"Tựa như lúc trước Đoàn Chấn Ba bọn họ như vậy."
Yên tĩnh vô thanh.
Triệt để yên tĩnh rồi.
Đoàn Tĩnh Đồng nói đến miệng khô lưỡi hanh, chạy vào nhìn thấy Tô Thi Thi cũng không ngoài ý muốn, ngược lại hướng về phía cô đắc ý nhướng nhướng mày: "Lợi hại không?"
"Về sau, phụ nữ trong nhà chiến tranh chứ để đó em lo... A, chị lại đánh em!"
"Đánh em là còn nhẹ! Xú tiểu tử, lá gan càng ngày càng lớn rồi! Trong nhà em lớn nhất đúng không?" Tô Thi Thi xoa xoa ngón tay, tức giận trừng mắt nhìn cậu.
"Chị là lớn nhất, chị nói cái gì đều là đúng hết!" Đoàn Tĩnh Đồng lập tức biến sắc mặt, bày ra bộ dạng chân chó lấy lòng.
Tô Thi Thi đau đầu nhắm mắt, sợ chính mình nhịn không được đại khai sát giới.
Đứa nhỏ này mới tới nơi này bất quá vài ngày, như thế nào biến thành cái dạng này rồi!
Nhưng cô hôm nay tới thời gian cấp bách, thấy bên ngoài hai Lão ngoan đồng đã yên tĩnh lại, hướng Đoàn Tĩnh Đồng liếc mắt ra hiệu, hướng tới thư phòng phía sau đi đến.
Mấy phút đồng hồ sau, Tô Thi Thi ngồi ở trên ghế, bình tĩnh nhìn Đoàn Tĩnh Đồng: "Hiện tại nhà của chúng ta tình huống chính là như thế này. Trong nhà sản nghiệp em cũng có một phần, chị muốn hỏi một chút ý kiến của em."
Một đứa bé mười một tuổi, vốn dĩ rất hồn nhiên. Nhưng những đứa bé sinh ra và lớn lên trong gia đình như bọn họ vậy, đã sớm không còn thơ ngây.
"Chị dâu." Đoàn Tĩnh Đồng biểu tình nghiêm trọng, dụng ngôn ngữ mà cậu cho rằng dã rất thận trọng nói.
"Em đã biết đến thân thế của chính mình rồi. Anh trai em hôm qua để cho anh Tần Phong cầm một đoạn ghi âm cho em, em cũng đã biết đến mẹ em năm đó làm những chuyện gì. Anh nói với em, em không nên đi bình phán người lớn ai đúng cùng sai."
"Anh nói, em nên là biết chân tướng để không phải mỗi ngày sống như kẻ ngốc. Em cực kỳ cảm kích anh không gạt em, em cũng cực kỳ cảm kích chị đối với em luôn bảo hộ. Cho nên, chị muốn làm cái gì, em đều ủng hộ chị."
"Em muốn anh trở về!"
"Đồng Đồng." Tô Thi Thi trong lòng rất khổ sở, nếu có thể, cô không nghĩ muốn để cho cậu gánh vác nhiều như vậy.
"Chị dâu cám ơn chị."
Đoàn Tĩnh Đồng biểu tình bỗng nhiên có chút cổ quái, cảnh giác nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái: "Trước tiên là nói, chị không thể kéo em xuống nước. Chị muốn làm chuyện gì, em cũng không biết, biết không?"
"Em chỉ đảm bảo giúp xem chừng mấy người phụ nữ trong nhà, cái khác em cũng mặc kệ."
"Đứa nhỏ này!" Tô Thi Thi cắn răng.
Cô tay thật rất ngứa nha!
Sau đó, Tô Thi Thi lại tìm thời gian cùng Nhậm Tiếu Vi hàn huyên vài câu. Không ai biết bọn họ hàn huyên cái gì. Cô rời đi thời điểm, Nhậm Tiếu Vi cực kỳ an tĩnh.
Tô Thi Thi không có trực tiếp trở lại Bắc Kinh, mà là đi đến nghĩa trang ở ngoại ô thành phố.
Nơi này, là nơi Ông Ngoại & Bà Ngoại, còn có mẹ của cô an nghĩ.
"Mẹ, người sẽ đứng về phía con, luôn ủng hộ con phải không?" Tô Thi Thi ngồi ở trước mộ bia, tựa đầu khinh khẽ tựa vào trên bia mộ, ngữ khí kiên định.
"Không có gì, so với người một nhà có thể cùng một chỗ quan trọng hơn. Bọn họ khỏe mạnh, bình an, là đủ rồi."
Tô Thi Thi nhìn trời không, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại: "Ngày mai lúc này toà án thẩm vấn liền có kết quả rồi. Bùi Dịch, hi vọng anh chớ có trách em."