Trong phòng khách sương khói lượn lờ, Tần Phong lại châm một điếu thuốc, chỉ là hít một hơi, lại mạnh mẽ dụi tắt, trên mặt hiện lên quét xuống phiền não.
Bùi Dịch ngồi ở bên cạnh lẳng lặng nhìn anh, chờ phiền não của anh mạnh mẽ qua đi.
Quá ước chừng có 3 phút, Tần Phong mới bình tĩnh trở lại, muốn đi mò mẫn hộp thuốc lá, nghĩ đến cái gì, lại đưa tay rụt trở về.
"Xảy ra chuyện gì?" Bùi Dịch nhìn anh một cái, ánh mắt hơi hơi hướng phương hướng phòng ngủ thoáng nhìn.
Tần Phong đương nhiên biết anh nói chính là chuyện mình cùng Ôn Ngọc.
"Không phải chuyện gì lớn. Chính là mấy ngày tết đi đến nhà cô ấy thời điểm xảy ra chút vấn đề." Tần Phong thuận miệng nói.
Bùi Dịch hiểu rõ.
Xem ra là con rể lần đầu tiên tới cửa bị mẹ vợ gây khó khăn, xem ra tình huống vẫn có chút nghiêm trọng, yếu chẳng thế thì sẽ không đem Tần Phong thành cái dạng này.
Nhìn anh lúc này trên người toàn thân thương tổn, Bùi Dịch đáng giá vấn đề của anh cùng Ôn Ngọc hẳn là trong lúc đó giải quyết rồi.
"Đừng nói chuyện của tôi nữa. Bác gái cùng lão Nhị Hỗ gia kia thật sự có quen biết?" Tần Phong nói xong sắc mặt liền nghiêm trọng lên, "Bùi Dịch, nếu thật là như vậy, chuyện đó sẽ trở nên cực kỳ phiền toái."
Bùi Dịch gật gật đầu, trầm giọng nói: "Tôi biết, cho nên đến đây thương lượng với cậu."
Tần Phong vừa nghe liền vui vẻ: "Cậu còn có chuyện làm không được muốn cùng tôi thương lượng? Tôi nói cậu hẳn không là đào hố chờ tôi nhảy đi..."
Tần Phong nói xong đột nhiên khẩn trương hẳn lên, nghĩ lại mà sợ nhìn anh: "Cậu hẳn không là thật sự là đào hố cho tôi đi?"
"Nếu chuyện này liên quan đến mẹ tôi, có chút thời điểm tôi rất khó trực tiếp ra mặt, " Bùi Dịch nói xong, ánh mắt rơi vào trên người Tần Phong, trịnh trọng nói, "Vất vả cho cậu rồi."
"Shit!" Tần Phong buồn bực cực kỳ. Anh mới giải quyết xong Ôn Ngọc cái cô gái khó trị kia, lại bị anh em tốt của chính mình lừa gạt nhảy hố. Anh năm nay có phải năm hạn bất lợi hay không!
"Nói đi, làm như thế nào." Tần Phong đành phải thỏa hiệp, anh biết lần này chuyện không đơn giản.
Công trình thôn Thành Trung đã chính thức khởi động, hiện tại công trình thứ nhất đều đã tiến hành hơn một tháng, Tứ Đại Gia Tộc ở Bắc Kinh này trừ bỏ Lan gia ra, ba nhà kia đối với cái công trình này như hổ rình mồi, hiện tại lại thêm một cái tập đoàn Phi Tầm. Bùi Dịch khó xử có thể hiểu được.
"Để cậu giúp ngăn cản mẹ tôi." Bùi Dịch sớm đã có chủ ý, trầm giọng nói.
Tần Phong tâm mạnh trầm xuống, nhưng cũng không có hỏi Nhậm Tiếu Vi tới cùng muốn làm cái gì. Có lẽ Bùi Dịch chính mình cũng không biết. Nhưng mà cực kỳ hiển nhiên, anh muốn cho Tần Phong ngăn cản toàn bộ hành động của Nhậm Tiếu Vi.
"Chuyện này liền giao cho tôi rồi." Tần Phong gật đầu.
Bùi Dịch nói: "Hiện tại đã có thể chứng thật, mười mấy năm trước mẹ tôi cùng Hỗ Khải Văn đã quen biết, tuy nhiên theo tình huống trước mắt có thể thấy, bọn họ hai người giống như có thù riêng, nhưng mà tôi cuối cùng cảm thấy được quan hệ giữa bọn họ không đơn giản. Nếu là như thế này..."
Bùi Dịch trong lòng mơ hồ có cái suy đoán, nhưng anh lại cảm thấy được cái suy đoán này quá mức hoang đường, nhưng anh cũng muốn tin nếu cái suy đoán này là thật, vậy những việc anh cần phải làm sau đó...
"Bùi Dịch, chuyện này một chút cũng không giống với cậu." Tần Phong cùng Bùi Dịch quen biết nhiều năm như vậy, đối với tâm tư của anh hiểu biết cực kỳ, vừa thấy anh do dự, liền biết anh suy nghĩ cái gì, trầm giọng nói.
"Chuyện kia, nếu cậu mềm lòng mà nói, kẻ ૮ɦếƭ chính là chúng ta, cậu cảm thấy được Hỗ Sĩ Minh sẽ bỏ qua cho chúng ta? Vốn là là một cái cục diện ngươi ૮ɦếƭ ta sống, người nào mềm lòng người đó liền thua."
"Huống chi, hắn giống như thật sự đối với Thi Thi để tâm rồi. Cậu ngẫm lại xem, nếu cậu thất bại, vợ của cậu sẽ có kết cục như thế nào..."
" Vợ của cậu sẽ có kết cục như thế nào..."
Bùi Dịch không thể không thừa nhận những lời này nói rất đúng.
Anh thua không nổi.
Lúc Tô Thi Thi đi ra ngoài, Bùi Dịch cùng Tần Phong đã tán gẫu chuyện công ty.
"Cô gái ngốc kia nói anh cái gì rồi hả?" Tần Phong nhìn đến Tô Thi Thi, mí mắt cũng chưa nâng một phen, nhàn nhạt hỏi han.
Tô Thi Thi kìm nén cười, nghiêm trang nói: "Nên đều nói, không nên nói cũng nói, anh nghĩ muốn nghe cái gì?"
Tần Phong sắc mặt cứng đờ, quá nửa ngày mới có chút thật cẩn thận nói: "Khóc lợi hại sao?"
"Khụ khụ..." Tô Thi Thi thiếu chút nữa cười ra tiếng, trên mặt lại căng đến nghiêm trang, nghiêm trọng nói, "Khóc không phải rất lợi hại, sợ tới mức không nhẹ."
"Nếu biết cô ấy nhát gan, để làm chi dọa người ta thành như vậy?" Tô Thi Thi không quan tâm nói.
Tần Phong ngậm miệng lại, xoay người hướng tới trong phòng ngủ đi đến.
Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch cũng rất nhanh rời khỏi nhà trọ, Tô Thi Thi đi công ty, Bùi Dịch trở về xây dựng Tiệp Khắc.
Khi về đến nhà, quản gia liền đón chào.
"Phu nhân..." Quản gia vốn chỉ nhìn đến Tô Thi Thi đi một mình tiến vào, vừa muốn nói chuyện, nhìn đến Bùi Dịch cũng vào theo, sợ tới mức lập tức ngậm miệng lại.
Tô Thi Thi bước hơi ngừng lại, nhìn thoáng qua sau lưng, sau đó cùng quản gia liếc mắt ra hiệu.
Quản gia gật đầu, lập tức thối lui trở về. Bùi Dịch cũng không có phát hiện hai người mờ ám, vừa trở về trong nhà liền vào thư phòng.
Tô Thi Thi đi tìm đến quản gia, hỏi: "Làm sao vậy?"
Quản gia nhỏ giọng nói: "Nhà cũ đến điện thoại, lão gia tử đến chất vấn chuyện phu nhân bị thương, đặc biệt căn dặn cho người cùng đi bệnh viện, nói đây là trách nhiệm của người."
Tô Thi Thi nhíu mày.
Xem ra mẹ chồng cô ở trong bệnh viện cũng đặc biệt không vui, đến lão gia tử cũng đã ra tay rồi.
Cô đương nhiên biết cú điện thoại này khẳng định là Nhậm Tiếu Vi bày mưu đặt kế để cho Đoàn Kế Hùng gọi.
Nhớ tới ở trong bệnh viện còn có chị em Đoàn Ngọc Tường, Tô Thi Thi cũng có chút đau đầu.
"Tôi biết rõ, ngày mai sẽ đi." Tô Thi Thi gật gật đầu.
"Được, liền báo lại cho Đoàn quản gia."
Quản gia không có nói Đoàn gia bên kia để cho Tô Thi Thi hôm nay liền đi qua đó. Ông lúc trước nhìn đến Tô Thi Thi chuẩn bị quần áo muốn đi bệnh viện ngủ đêm, hiện tại trở lại, khẳng định là ở bên kia bị chọc tức, ông thân làm hạ nhân cũng đều có chút đau lòng chủ nhân.
Tô Thi Thi không có đem sự việc này nói ra với Bùi Dịch, để cho anh phân tâm, chính mình âm thầm sớm đã có quyết định.
Mà sự kiện ở sân bay kia dư âm cũng không có kết thúc. Tuy tin tức truyền thông đã bị phong tỏa, nhưng người nên biết đều đã biết đến.
Trong thư phòng nhà cũ Hỗ gia, Hỗ Tấn Hoa đang phát hỏa, chỉ nghe phịch một tiếng, như là âm thanh ghế dựa đập bể đến trên đất.
Trong thư phòng mọi người đều câm như hến, đến thở không dám thở một tiếng.
"Như thế nào câm điếc rồi hả? Không phải mới vừa rồi nói hăng hái lắm sao? Không phải không trở lại sao? Hiện tại trở về làm cái quỷ gì! Vừa về đến mày liền gây chuyện cho tao!" Hỗ Tấn Hoa mắng con trai thứ, hiển nhiên là tức giận đến chỗ cực hạn.
Hỗ Khải Văn cúi đầu, sớm liền không có đáng vẻ cà lơ phất phơ lúc trước, lúc này ngoan đứng im tượng thần Hy Lạp. Bên cạnh ông ta Hỗ Sĩ Minh đang đứng, cũng đồng dạng cúi đầu một câu đều không có nói.
"Sĩ Minh. Con đi ra ngoài trước." Hỗ Tấn Hoa đối với Hỗ Sĩ Minh khoát tay, đem hắn đuổi ra ngoài.
Hỗ Quân Nhạc nghe đến bên cạnh có động tĩnh, đang muốn chạy đến xem tình huống, liền nhìn đến anh họ của hắn bị đuổi chạy ra ngoài. Cửa đóng lại thời điểm, còn có thể nghe đến bên trong tiếng lão gia tử mắng chửi người.
"Chậc chậc, cũng thật đầy đủ thảm." Hỗ Quân Nhạc lại ôm ấp cánh tay, thâm sâu đồng tình cha hắn.
Trong nhà lúc lão gia tử phát hỏa, ai cũng không dám nói chuyện, bình thường cũng chỉ có anh họ của hắn dám người một câu con một câu. Hắn lúc này gần như có thể tưởng tượng được dáng vẻ cha hắn cúi đầu ra vẻ đáng thương.
Hỗ Quân Nhạc lặng lẽ đi vào ngưỡng cửa thư phòng, nghĩ muốn thông qua chút khe cửa chụp một tấn ảnh hắn cha bây giờ. Đúng lúc này, bên trong truyền đến một câu để cho hắn sợ tới mức thiếu chút nữa đem di động đánh rớt.
"Tao năm đó liền đã cảnh cáo mày cùng Nhậm Tiếu Vi đoạn tuyệt sạch sẽ! Mày vẫn đem lời tao nói như gió thoảng bên tai, hiện tại con trai của cô ta đã sớm xưa đâu bằng nay, mà có biết mày sẽ gặp phải nhiều họa không?"