Chú À! Đừng Nên Thế! - Chương 396

Tác giả: Trần Mạc Tranh

Chương 396: Xảy ra bất ngờ

Ngoài phòng ánh chiều tà chiếu vào, phủ lên dáng vẻ thướt tha mềm mại của Trạm Dẫn Lan.
Tô Thi Thi giương mắt nhìn lên, chỉ nhìn thấy đến một cái dáng người cao gầy, một cô gái mặc áo khoát lông dê màu trắng, mỉm cười đi tới.
Cô gái đó có mái tóc dài đến thặt lưng, uốn xoăn nhẹ nhàng, cùng nụ cười rạng rỡ trên mặt càng khiến cô thêm phần khí chất.
"Đoàn lão gia, bác gái, lão phu nhân, các ngài khỏe." Trạm Dẫn Lan đi tới, hướng về phía Đoàn Kế Hùng, Nhậm Tiếu Vi cùng Phương Ngọc Hoa lên tiếng chào hỏi. Lúc nhìn đến Đoàn Chấn Ba quỳ trên mặt đất khi đó, sửng sốt một phen, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường, sau đó mới xoay người nhìn về phía Bùi Dịch.
"Bùi Dịch, đã lâu không gặp."
Nụ cười ấm áp, giống như nhiều năm trước, giống như chỉ cần cô cười, cho dù trời đang u ám cũng đều trở nên đầy ánh mặt trời.
Bùi Dịch thân thể kìm lòng không đậu đứng lên, sững sờ nhìn cô gái đột nhiên xuất hiện trước mắt.
Đúng, là một cô gái.
Cô gái đó đã không phải là người trong ấn tượng của anh cái cô bé ngây ngô kia, lúc này đứng ở trước mặt anh chính là một cô gái xinh đẹp cao quý đầy ưu nhã. Vứt lại thời niên thiếu ngây ngô, lớn lên lại xinh đẹp duyên dáng yêu kiều, tự nhiên thanh thản.
"Dẫn Lan." Bùi Dịch mở miệng, trầm trầm phun ra tên cô.
Lòng Tô Thi Thi khi nghe được cái tên này khi đó, đột nhiên nhảy một phen. Tay theo bản năng muốn nắm chặt quả đấm, nhưng ngón tay chỉ là hơi hơi vừa động, lại khôi phục nguyên trạng.
Cô liền đứng ở bên cạnh Bùi Dịch, lẳng lặng nhìn người không mời tự đến Trạm Dẫn Lan.
Cô rất muốn quay đầu nhìn xem thử vẻ mặt của Bùi Dịch bây giờ, nhưng mà cô biết, mình không thể.
Cô, nên là tin tưởng anh.
"Vị này chính là phu nhân của anh sao?" Lúc này, Trạm Dẫn Lan dời mắt đến trên người Tô Thi Thi, hướng về phía cô có chút ngại ngừng nở nụ cười.
Tô Thi Thi tươi cười, hướng tới Trạm Dẫn Lan hơi hơi gật gật đầu. Cùng lúc đó, Bùi Dịch cầm tay cô, đối với Trạm Dẫn Lan giới thiệu nói: "Cô ấy là vợ anh, Tô Thi Thi."
Bùi Dịch nói xong quay đầu, đối với Tô Thi Thi nhếch môi cười một cái: "Cô ấy chính là Trạm Dẫn Lan, em rốt cục gặp được."
Tô Thi Thi: "..."
Cái gì gọi em rốt cục gặp được? Biến thành cô rất muốn thấy cô ta vậy chứ. Nếu có thể, cô mới không nghĩ muốn thấy cô ta, Tô Thi Thi lúng túng đến nỗi hận không thể lấy cái động chui vào.
Cô biết Bùi Dịch là cố ý, anh nghĩ không muốn để cho cô hiểu lầm, cho nên mới nói như vậy.
Mà Trạm Dẫn Lan nghe được những lời của Bùi Dịch nói, rõ ràng sửng sốt một phen, lập tức lộ ra một nụ cười tươi tắn. Hướng tới Tô Thi Thi vươn tay ra: "Xin chào, tôi là Trạm Dẫn Lan. Thật ngại quá, quấy rầy các vị ăn cơm rồi."
"Xin chào, Tô Thi Thi." Tô Thi Thi vươn tay, cùng Trạm Dẫn Lan nhẹ nhàng nắm tay một phen, liền thu trở về.
"Giọng nói này?" Trạm Dẫn Lan lúc nghe được giọng nói của Tô Thi Thi khi đó, thân thể mạnh mẽ cứng đờ, trong mắt hiện lên quét xuống kinh ngạc. Nhưng rất nhanh đã bị cô ta che dấu qua đi, nhưng trong lòng cô ta lại giống như có hàng ngàn cơn sóng lớn cuộn trào.
Cái giọng nói này không phải là vừa rồi cùng cô ta gọi điện thoại nghe được sao? Cô là vợ của Bùi Dịch, vậy mà nói với cô những lời như vậy?
"Tình. Nhân?" Trạm Dẫn Lan hơi cuối đầu xuống, đáy lòng ở một chỗ nào đó giống như là bị cái gì hung hăng va chạm một phen, sinh ra đau đớn.
Bùi Dịch là cố ý để cho vợ của anh nghe điện thoại sao? Mà vợ của anh nhục nhã cô, cũng là ý của Bùi Dịch sao? Trạm Dẫn Lan hốc mắt bá một phen đỏ lên, cực kỳ muốn hỏi Bùi Dịch một chút, nhưng mà cô ta biết hiện tại tình cảnh này hỏi ra sẽ không thích hợp.
"Trạm tiểu thư, mời ngồi đi." Lúc này, Nhậm Tiếu Vi đột nhiên đối với Trạm Dẫn Lan nói, "Đến chỗ ta nơi này ngồi đi."
Trạm Dẫn Lan sửng sốt một phen, lập tức hướng về phía Nhậm Tiếu Vi cảm kích cười cười: "Cảm ơn bác gái."
Lúc này, Đoàn Kế Hùng liếc mắt ra hiệu cho Đoàn Hòa Dự, ông ta lập tức nâng Đoàn Chấn Ba, dẫn ra ngoài.
Tô Thi Thi nhíu mày, quay đầu ôn hoà nghiêng về phía Bùi Dịch liếc mắt một cái.
Tình huống đã cực kỳ rõ ràng, Trạm Dẫn Lan tám phần chính là do Nhậm Tiếu Vi mời đến. Tô Thi Thi trong lòng, không biết nên khóc hay nên cười. Mẹ chồng của cô thật đúng là sợ cô cùng Bùi Dịch cảm tình quá tốt, vậy mà đem bạn gái trước đều đã mời đến cửa.
"Anh không phải nói mẹ không thích Trạm Dẫn Lan sao?" Tô Thi Thi thừa dịp lúc ngồi trở lại vị trí, ghé sát vào bên cạnh Bùi Dịch nhỏ giọng hỏi.
Bùi Dịch dùng tay vỗ vỗ lên lòng bàn tay Tô Thi Thi một phen, hạ giọng nói: "Không được quấy rối, trước biết rõ ràng tình huống đã."
"Hừ!" Tô Thi Thi trợn mắt nhìn anh, ngồi về tới trên vị trí.
Cúi đầu, ăn cơm!
Cả một bàn mãn hán toàn tịch, đúng là mời đầu bếp tốt nhất Bắc Kinh tới làm, lãng phí rất đáng tiếc. Nếu không cho cô quấy rối, Tô Thi Thi cảm thấy được vẫn lại là ít nói thì tốt hơn.
Ở một bên Trạm Dẫn Lan có chút kinh ngạc nhìn Tô Thi Thi, cô ta không nghĩ tới Tô Thi Thi vậy mà lại vẫn nuốt trôi được!
"Trạm tiểu thư, để cho cô chê cười rồi." Nhậm Tiếu Vi áy náy hướng tới Trạm Dẫn Lan cười cười. Lúc này, người hầu đã một lần nữa cầm một bộ bát đũa đi ra, Nhậm Tiếu Vi đối với Trạm Dẫn Lan nói, "Vì cô tới, nên đã đặc biệt mời đầu bếp tới làm. Cô nhiều năm như vậy một mình ở nước ngoài, thật lâu không có ăn đồ ăn hương vị quê hương đúng không?"
Tô Thi Thi thiếu chút nữa bị một miếng canh vây cá làm cho sặc.
Thì ra bàn mãn hán toàn tịch này là vì Trạm Dẫn Lan chuẩn bị, được, cô tự mình đa tình rồi!
Tô Thi Thi lau miệng, rút tay về, khẩu vị toàn bộ mất hết.
Bùi Dịch âm thầm liếc cô một cái, ghé sát vào bên tai cô nhỏ giọng nói: "Đầu bếp này không phải là người giỏi nhất ở Bắc Kinh, anh lần sau sẽ mời sư phụ của ông ta tới làm cho em một bàn."
"Khụ khụ..." Tô Thi Thi cúi đầu, âm thầm nhéo anh một cái, "Anh nhỏ tiếng chút!"
Còn nói không cho cô gây rối, Bùi tiên sinh anh lúc này lại là đang làm sao!
Tô Thi Thi không có hứng thú đi nghe, Trạm Dẫn Lan cùng Nhậm Tiếu Vi đang nói cái gì. Nhưng mà Trạm Dẫn Lan lực chú ý vẫn tập trung tại trên chỗ hai người bọn họ, nhìn đến Bùi Dịch mờ ám, Trạm Dẫn Lan ánh mắt tối sầm lại.
"Anh thật sự quên em sao?" Trạm Dẫn Lan trong lòng có chút lên chua xót, cô ta cho rằng mình trở về, Bùi Dịch ít nhất sẽ biểu hiện nhiệt tình một chút, nhưng mà không nghĩ tới anh vậy mà lạnh nhạt như vậy, giống như là chỉ là coi cô như một người bạn cũ bình thường vậy.
Nhậm Tiếu Vi nhìn thấy sắc mặt Trạm Dẫn Lan, tâm tình lại tốt hẳn lên. Đối với Trạm Dẫn Lan nói: "Ăn nhiều một chút, lát nữa để cho Tiểu Dịch đưa cô ra ngoài tản bộ cho tiêu cơm, hai đứa đã nhiều năm như vậy không gặp, hẳn là có rất nhiều lời muốn nói."
Lời này vừa nói ra, Tô Thi Thi mày chải quét một phen liền nhíu lại, liền ngay cả Phương Ngọc Hoa sắc mặt cũng có chút khó coi. Mà Đoàn Kế Hùng còn lại là ở bên cạnh, lẳng lặng nhìn những người phụ nữ này diễn trò, vui mừng thấy chuyện thành công.
"Tiểu Dịch muốn đưa ta trở về, sợ là không có thời gian đi tản bộ rồi." Phương Ngọc Hoa đột nhiên nói.
Tô Thi Thi cúi đầu, khóe miệng từ từ cong cong lên.
Quả nhiên vẫn lại là bà nội cô yêu thương cô nhất!
Phương Ngọc Hoa bình thường tuy không thích tranh luận, nhưng mà nhìn đến đứa cháu gái mình thương yêu nhất, bị mẹ chồng ức Hi*p như vậy, đâu nào có thể ngồi xem mặc kệ.
Nhậm Tiếu Vi trái lại một chút đều đã không thèm để ý đến, quay đầu đối với Phương Ngọc Hoa nói: "Thông gia, chúng ta làm trưởng bối nên là thông cảm cho tụi nhỏ, như thế này đi tôi sẽ để cho quản gia đưa người cùng Thi Thi trở về."
Bà nói xong nhìn về phía Tô Thi Thi, gằn từng chữ hỏi han: "Con dâu, con thấy sao?"
Tô Thi Thi sắc mặt phát lạnh, đáy lòng ẩn ẩn có chút tức giận.
Cô cho rằng Nhậm Tiếu Vi sẽ so với người mẹ chồng Phú Tuyết Trân trước đây tốt hơn rất nhiều, xem ra là cô kỳ vọng rất cao rồi. Vậy mà để cho cô đem chồng mình nhường lại đi chơi cùng bạn gái trước!
Tưởng ức Hi*p cô rất dễ thật sao!
Nhưng Tô Thi Thi đang muốn nói chuyện, Trạm Dẫn Lan đột nhiên nói: "Bác gái, không cần. Cháu cùng Bùi Dịch là thật lâu không gặp không sai, nhưng mà cháu đã trở về sẽ có cơ hội gặp mặt, huống hồ công ty của cháu cùng công ty Bùi Dịch còn có hợp tác."
Cô ta nói xong hướng tới Bùi Dịch cười nói: "Lần sau hẹn trước thời gian, đem Bùi phu nhân cũng kêu đến, yêu cầu như vậy anh hẳn không cự tuyệt đi?"
Cô ta có chút xấu hổ đối với Nhậm Tiếu Vi nói: "Bác gái, người không biết, gặp anh ấy một lần thật không dễ dàng."
"Tiểu Dịch từ nhỏ liền có chủ ý của chính mình, có đôi khi ngang ngược cực kỳ, cô hẳn hiểu rõ." Nhậm Tiếu Vi khẽ cười nói, cùng Trạm Dẫn Lan tán gẫu.
Tô Thi Thi ngồi ở trên chỗ, trong lòng rầu rĩ, cảm thấy được trên người đầy tức giận như không phát ra không được.
Cô lườm Trạm Dẫn Lan một cái, thái độ tự nhiên thanh thản của cô ta quả thật làm cho cô có chút ngạc nhiên. Cô không nghĩ tới Trạm Dẫn Lan, vậy mà sẽ như thế làm như không có việc gì nói ra, tới giúp cô giải trừ xấu hổ.
Nhưng mà cảm thấy được có gì đó không thích hợp!
Người này, cùng người mà cô trước đây nhìn thấy đã bất đồng. Cô quay đầu sang Bùi Dịch, ngoài ý muốn phát hiện, Bùi Dịch mày cũng hơi hơi nhăn lại.
Tô Thi Thi nhất thời liền vui vẻ, xem ra phiền não không phải chỉ mình cô.
Chỉ là đáng tiếc một bàn mãn hán toàn tịch này, Hoa lão phu nhân đại giá đến đây, quả thật chỉ ở chỗ này làm người trang trí.
Ngay lúc Tô Thi Thi đau lòng, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng thở phì phì gào thét: "Tô Thi Thi, các người đến đây ăn ngon, lại không mang theo em!"
"Gâu Gâu!" giọng nói của Đoàn Tĩnh Đồng vừa mới la lên, bên ngoài liền truyền đến tiếng chó sủa.
Người trong phòng ăn ngoại trừ Trạm Dẫn Lan ra, mọi người sắc mặt bá một phen liền thay đổi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc