"Chấn Ba?" Giọng nói đầy ngạc nhiên vang vọng cả nhà ăn.
Đoàn Kế Hùng không thể tin nhìn người trước mắt ăn mặc rách rứi. Nếu không phải người kia gọi một tiếng cha, ông ta còn tưởng rằng Bùi Dịch từ đâu lại đưa một kẻ ăn xin đến.
Nhưng Đoàn Chấn Ba hiện tại từ đầu liền là một kẻ ăn xin. Từ khi lần trước bắt cóc Tô Thi Thi không thành, ông ta cùng Phương Thanh Hoa vẫn lưu lạc đầu đường xó chợ, triệt để thành người vô gia cư.
Nếu không phải Bùi Dịch cho người ta áp chế tin tức, phỏng chừng toàn bộ thế giới đều biết đại thiếu gia Đoàn thị lại trở thành kẻ ăn xin.
"Chấn Ba?" Muốn nói người chấn kinh cùng đau lòng nhất vẫn là Phương Ngọc Hoa. Dù nói thế nào này cũng là con trai của bà, hiện tại nhìn đến con trai mình thành ra cái dạng này, là mẹ làm sao có thể không khổ sở.
"Bà nội, ông ta không có thảm như thế đâu." Tô Thi Thi để sát vào bên cạnh bà nội, nhỏ giọng nói.
Tô Thi Thi đặc biệt bảo người ta không cho Đoàn Chấn Ba bọn họ quá thoải mái, nhưng tuyệt đối không làm họ trông thảm hại như bây giờ.
Tô Thi Thi âm thầm nhìn Bùi Dịch liếc mắt một cái, dùng đầu ngón chân để suy nghĩ đều biết đây là kiệt tác của Bùi Dịch.
Bùi Dịch lại làm như là không thấy được ánh mắt của Tô Thi Thi một dạng, đối với Đoàn Kế Hùng nghiêm trang nói: "Nói thế nào ông ta cũng là cha ruột của Thi Thi. Ông ta đối với Thi Thi bất nghĩa, chúng tôi cũng không thể đối với ông ta bất nhân."
Anh nói tới đây dừng một chút, nhíu mày nói: "Cho nên tôi cùng Thi Thi thương lượng một phen, xem có thể hay không để cho ông ta trở về Đoàn gia. Dù sao để cho bọn họ ở bên ngòai ăn xin, chuyện này truyền ra đối với Đoàn gia ảnh hưởng cũng không tốt."
"Mày nói cái gì?" Đoàn Kế Hùng tức giận đến thiếu chút nữa đập bàn.
Ông ta đã sớm cùng Đoàn Chấn Ba đoạn tuyệt quan hệ cha con, đem đứa con này đuổi khỏi Đoàn gia. Nó ăn xin hay không cùng ông ta có cái gì quan hệ? Bây giờ lại muốn cho cái thứ vô dụng, phá của này về phân chia tài sản, Đoàn Kế Hùng không tức điên xem như tốt lắm rồi.
"Nó đã không phải là người của Đoàn gia, tuyệt đối không có khả năng trở về Đoàn gia." Đoàn Kế Hùng chém đinh chặt sắt nói, đồng thời âm thầm lườm Nhậm Tiếu Vi một cái.
Nhậm Tiếu Vi sắc mặt cũng đồng dạng khó coi, càng ngày càng không thể hiểu rõ con trai mình rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì rồi. Đồng Đồng là em trai của Bùi Dịch, hiện tại anh lại kéo một người ngòai về đây cùng em trai mình tranh giành tài sản là có ý tứ gì?
"Cha, người nể mặt Thi Thi, tha thứ cho con đi! Con không cần tài sản của Đoàn gia, chỉ cho con một chỗ an thân là được rồi, con cũng không dám trêu chọc người tức giận." Đoàn Chấn Ba cũng không phải quá ngu ngốc, tuy không biết Bùi Dịch vì cái gì đột nhiên để cho ông ta trở về Đoàn gia, nhưng mà cơ hội tốt như vậy ông ta làm sao có thể bỏ qua? Trực tiếp đem Tô Thi Thi lôi xuống nước.
Ông ta biết Bùi Dịch nghe lời Tô Thi Thi, hiện tại tất cả hi vọng cũng chỉ có thể dựa vào đứa con gái từ nhỏ bị ông ta vứt bỏ này rồi.
"Hòa Dự, đến đây bắt nó cho kéo ra ngoài cho ta." Đoàn Kế Hùng một cước đá đến chỗ иgự¢ của Đoàn Chấn Ba, đá mạnh đến nỗi làm ông ta lảo đảo, hướng về phía bên ngoài nhà ăn.
Đoàn Hòa Dự đã sớm đợi ở bên ngoài, nghe được tiếng lập tức đi đến, nhưng cũng không có dẫn người tiến vào. Chỉ là khó xử nhìn Đoàn Kế Hùng, không biết nên làm cái gì bây giờ.
Người là Bùi Dịch mang vào, hiện tại Đoàn gia đã sớm không còn là Đoàn gia lúc trước, ông ta nào dám đắc tội Bùi Dịch.
"Muốn tạo phản sao? Bắt nó mang ra ngoài cho ta! Không cho nó lại bước vào Đoàn gia một bước." Đoàn Kế Hùng trừng mắt, tức giận đến mạnh đập lên bàn.
"Mẹ! Người giúp con nói vài câu đi, con thật sự biết mình sai rồi, van cầu các người đùng đuổi con ra ngoài." Đoàn Chấn Ba cũng bất chấp nhiều như vậy, trực tiếp bổ nhào vào Phương Ngọc Hoa ôm chân bà, sống ૮ɦếƭ ôm lấy không chịu buông tay.
Ông ta thật sự quá sợ cái cuộc sống ăn xin kia! Suy nghĩ đến phải trở về sống những ngày tháng như vậy, vậy thì so với muốn mạng của ông ta lại vẫn để cho ông ta sợ hãi hơn.
"Chấn Ba, sớm biết hôm nay lúc trước sao còn làm." Phương Ngọc Hoa thở dài, yên lặng quay đầu đi, lặng lẽ lau nước mắt.
Loại người như Đoàn Chấn Ba sinh ra chính là nghiệp chướng tạo nghiệt ắt phải trả giá, bà cho dù có đau lòng cũng không thể nào mềm lòng.
"Thi Thi, ta là cha con mà!" Đoàn Chấn Ba thấy Phương Ngọc Hoa không để ý tới mình, quay đầu liền hướng tới Tô Thi Thi đang ngồi ở bên trái quỳ qua đi.
Tô Thi Thi roạt một phen từ trên chỗ ngồi đứng lên, hướng bên cạnh lánh nạn phòng tránh, lạnh giọng nói: "Tôi từ nhỏ liền không có cha, mẹ tôi sinh tôi, bà nội đem tôi nuôi lớn. Đoàn tiên sinh, người gọi sai người rồi."
Tô Thi Thi nhìn người trước mắt nức nở khóc lóc Đoàn Chấn Ba, trong lòng nói không nên là cái tư vị gì.
Cô vĩnh viễn sẽ không quên vị này, cha ruột của cô lấy roi quật lên người cô cùng bà nội khi đó, tình cảnh đó. Cũng vĩnh viễn sẽ không quên, cô lúc tuổi nhỏ, Đoàn Chấn Ba mang theo người đàn bà kia tới nhục nhã mẹ của mình.
Nếu không phải Đòan Chấn Ba ti tiện, mẹ cô sẽ không ૮ɦếƭ sớm như thế. Cô cùng bà nội mình trước kia cũng sẽ không sống vất vả như thế. Nếu không phải cô mạng lớn, cô sớm cũng không biết đã ૮ɦếƭ bao nhiêu lần!
Mà toàn bộ chuyện này đều là Đoàn gia ban tặng!
Hiện tại Đoàn Chấn Ba chịu được báo ứng, nhưng mà nhìn đến sắc mặt Đoàn Kế Hùng, Tô Thi Thi trong lòng vẫn như cũ không thoải mái.
Dạy con không nghiêm lỗi tại cha mẹ. Đoàn Chấn Ba bị nuôi dạy thành cái dạng này, không phải do lỗi của Đoàn Kế Hùng sao? Tô Thi Thi chậm rãi nheo lại mắt, nhìn về phía Đoàn Kế Hùng trong mắt chỉ có hận ý.
Cô trước kia nghe bà nội nhắc tới quá, Đoàn Chấn Ba sinh ra đã bị Đoàn Kế Hùng ôm đi để cho người khác nuôi. Bà nội cô hàng năm đến sinh nhật mới có thể gặp con trai một lần, cho nên tình cảm mẹ con giữa bọn họ trong lúc đó mới có thể lạnh nhạt như vậy.
Đây là Đoàn gia máu lạnh!
Tô Thi Thi nắm chặt quả đấm, lườm Bùi Dịch một cái, thấy anh hướng tới cô gật gật đầu ra hiệu. Tô Thi Thi trong lòng có chủ ý, khóe miệng chậm rãi cong lên.
Cô đối với Đòan Kế Hùng nói: "Đoàn gia tuy xưa đâu bằng nay, nhưng ở Bắc Kinh cũng là nhân vật có tiếng tăm. Nếu để cho người khác biết đại thiếu gia Đoàn gia lưu lạc đầu đường xó chợ ăn xin, chuyện này chắc chắn sẽ là vết nhơ cho Đoàn gia. Tôi cảm thấy được đề nghị của Bùi Dịch không sai, để cho ông ta trở về Đoàn gia là biện pháp duy nhất."
Cô cố ý đem hai chữ "Duy nhất" nói thật sự nghiêm trọng, phá hỏng sự phải đối của Đoàn Kế Hùng.
"Đúng đúng, Thi Thi nói rất đúng." Đoàn Chấn Ba vừa nghe Tô Thi Thi vậy mà giúp đỡ ông ta nói chuyện, lập tức liều mạng gật đầu, "Cha nếu vì khó xử mà nói, chỉ để một mình con trở về là được. Con lập tức liền cùng Phương Thanh Hoa ly hôn. Còn có Ngọc Tường, nó hiện tại đã sớm thành gái tiếp rượu rồi, trở về Đoàn gia sẽ làm xấu mặt Đoàn gia, không trở lại cũng được."
"A - -" Tô Thi Thi nghe đến đó, khóe miệng gợi lên một nét cười lạnh.
Cô vốn cho là Đoàn Chấn Ba ở bên ngoài nhận hết ђàภђ ђạ sẽ có ít nhiều thay đổi, nhưng ông ta vẫn là như thế ích kỷ như trước.
"Tao có thể để cho mày trở về Đoàn gia, nhưng mà 2 mẹ con kia về sau cùng Đoàn gia không có quan hệ gì." Đoàn Kế Hùng nghĩ nghĩ, không thể không thỏa hiệp.
Ông ta muốn Bùi Dịch hỗ trợ, đây là điều kiện của Bùi Dịch.
"Máu lạnh." Tô Thi Thi đối với hành vi của cha con Đoàn gia kia cười nhạt. Cô tuy cũng không thích mẹ con Phương Thanh Hoa, nhưng đối với Đòan Chấn Ba mà nói, kia dù sao cũng là vợ con của ông ta, nói vứt bỏ liền vứt bỏ, cũng thật máu lạnh vô tình.
"Giống các người loại người máu lạnh vô tình này, nên nhận chút giáo huấn." Tô Thi Thi ở trong lòng âm thầm nói, lập tức hướng tới Bùi Dịch nhìn thoáng qua.
Bùi Dịch âm thầm gật đầu, sau đó liền đối với Đoàn Kế Hùng nói: "Tôi có thể đồng ý không ra tay với Đoàn gia, điều kiện là để cho Đoàn Chấn Ba một lần nữa trở lại Đoàn thị, khôi phục toàn bộ chức quyền trước kia của ông ta."
"Cái gì? Cậu tới cùng là đứng ở bên nào? Cậu làm như vậy đối với Đồng Đồng có lợi gì chứ?" Đòan Kế Hùng tức giận đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên, ông ta thật sự không hiểu Bùi Dịch suy nghĩ cái gì, liền ngay cả một bên Nhậm Tiếu Vi sắc mặt cũng trầm tiếp xuống.
Cái cách làm này của con trai bà không thể nghi ngờ là muốn làm lộn xộn kế hoạch của bà, bằng không, không được bao lâu nữa, là bà có thể hoàn toàn nắm trong tay Đoàn gia. Hiện tại Đòan Chấn Ba giành lấy, những kế hoạch trước đây bà tính toán toàn bộ đều muốn thất bại trong gang tấc.
Mà Đoàn Chấn Ba thì lại là hưng phấn đến sắp điên rồi một dạng, một cái vẻ nói với Bùi Dịch cám ơn.
Tô Thi Thi nhìn biểu hiện của bọn họ từng người, chỉ cảm thấy trong lòng băng lãnh một mảnh.
"Các người đã ích kỷ như thế, suốt ngày muốn hãm hại người khác, liền tự Gi*t lẫn nhau đi!" Tô Thi Thi ở trong lòng nói.
Bùi Dịch đương nhiên hiểu cách nghĩ của cô, cô cũng hiểu rõ cách nghĩ của Bùi Dịch. Để cho Đoàn Chấn Ba trở về, chẳng qua là muốn để cho ông ta cùng Đoàn Kế Hùng chém Gi*t lẫn nhau. Đồng thời cũng là vì ngăn cản hành động của Nhậm Tiếu Vi.
Tuy bọn họ biết Nhậm Tiếu Vi đối với Đoàn gia là voi cùng căm hận, nhưng mà từ tận đáy lòng đi lên nói, Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch cũng không muốn nhìn đến mẹ của bọn họ càng lún càng sâu.
"Không! Tao tuyệt đối không sẽ đồng ý." Đoàn Kế Hùng phản ứng kịp, kiên quyết phản đối.
Đoàn Chấn Ba thị lại là trực tiếp bổ nhào vào trước mặt ông ta, quỳ trên mặt đất một cái vẻ khẩn cầu, trong phòng ăn nhất thời trở nên phi thường náo nhiệt.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một giọng nói trong trẻo.
"Tôi có thể vào không?"
Đang lúc Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch nghe được giọng nói này khi đó, sắc mặt bá một phen đều đã thay đổi.
Trạm Dẫn Lan?
Bọn họ không nghe lầm chứ? Đây là giọng nói của Trạm Dẫn Lan!