Bên trong xe Lincoln màu bạc không khí có chút cổ quái, Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch mắt to trừng mắt nhỏ, hai người người nào cũng không chịu nhường ai.
Đối với Tô Thi Thi mà nói, đây là thái độ Bùi Dịch có vấn đề. Mà đối với Bùi Dịch, chuyện này là vấn đề tự tôn của đàn ông. Đến sau cùng, là cuộc điện thoại gọi đến phá trầm mặc.
Là di động Bùi Dịch vang rồi. Anh lấy ra vừa thấy, đột nhiên chợt ngẩn ra.
Trên di động biểu hiện đích thị một dãy số không có tên, rõ ràng là xa lạ, nhưng mà đối với anh mà nói lại như là thân thuộc luôn ghi nhớ ở trong đầu. Quen thuộc như thế, khắc cốt minh tâm như thế.
Đã từng nghĩ cái dãy số sẽ không còn vang lên, nhưng mà giờ phút này, cái dãy số này gọi tới, lần lượt chấn động, như là đang thúc giục anh nhận điện thoại.
Ngồi ở một bên Tô Thi Thi không có nhìn di động của anh, chỉ là nhìn trên mặt anh thần sắc biến hóa, đột nhiên trong lúc đó có cái gì đều đã hiểu rõ rồi.
Tô Thi Thi lòng như là bị cái gì nặng nề mà va chạm một phen, bỗng nhiên có chút khổ sở, quay đầu liền mở cửa xe.
"Thi Thi!" Bùi Dịch kinh tỉnh, không hề nghĩ ngợi vương tay kéo Tô Thi Thi lại, kéo cô trở về, tay chân lanh lẹ kéo cửa xe lại.
"Buông ra!" Tô Thi Thi vặn mi, lần này là thật có chút tức giận rồi.
Vừa thấy biểu tình của Bùi Dịch, liền biết vừa rồi cái kia là ai gọi điện thoại tới.
Vẻ mặt của anh đã bán đứng chính mình, tuy ngoài miệng nói mọi chuyện trước kia đều đã đi qua, đúng là hiển nhiên những chuyện này vẫn lại là ở trong lòng anh chiếm địa vị rất quan trọng.
Tô Thi Thi thừa nhận cô không phải là một cô gái rộng lượng, nhất là lúc nhìn đến Bùi Dịch thấy số điện thoại di động của Trạm Dẫn Lan đến xuất thần như vậy, cô rất khó chịu.
"Thi Thi, không được náo loạn!" Bùi Dịch một tay gắt gao cầm lấy cổ tay Tô Thi Thi, đâu nào đồng ý buông tay.
Nếu vào thời điểm này mà buông tay, vậy thì phiền toái lớn. Bùi Dịch một bên lôi kéo Tô Thi Thi một bên, đồng thời bấm cái gì đó ở trên điện thoại di động.
Điện thoại gọi một hồi, rất nhanh liền yên lặng tiếp xuống.
Bùi Dịch tuy không có nghe điện thoại, nhưng mà Tô Thi Thi trong lòng vẫn như cũ không thoải mái, thậm chí đến ở lại trong xe giờ phút này đều có chút khó chịu: "Buông ra, tôi muốn ra ngoài hít thở không khí, không ở đây cản trở anh nhận điện thoại của bạn gái trước!"
"Phu nhân, chú Lý đưa người xuống xe đi dạo một chút, không quấy rầy tiên sinh." Chú Lý cũng theo sát phía sau.
Bùi Dịch dở khóc dở cười, nhưng mà đối với chú Lý cũng là cảm kích, bị chú Lý quấy rối như vậy một hồi, Tô Thi Thi lại ngại ngùng rồi.
Cô cùng Bùi Dịch hai người đóng cửa lại tranh cãi ầm ĩ thế nào cũng không sao, nhưng mà bây giờ còn có người ngoài ở đây, để cho chú Lý chê cười rồi.
Chỉ là, tức giận trong lòng cô lại vẫn là có chút nuốt không trôi, đang nghĩ ngợi muốn như thế nào ra ngoài thời điểm, di động của cô vang lên.
Tô Thi Thi tưởng rằng Đoàn gia gọi tới, khẩn trương lấy điện thoại ra, chỉ là vừa thấy điện báo biểu hiện, nhưng là sửng sốt một phen.
Đây là một cái dãy số xa lạ, cũng không có cúp máy.
Tô Thi Thi nghi hoặc nhận điện thoại, đầu bên kia truyền đến một giọng nói nhu hòa: "Dịch, gọi điện thoại cho anh thật không dễ dàng nha."
Dịch? Con gái?
Tô Thi Thi ngây ngẩn cả người.
Đây là tìm Bùi Dịch, mà còn là con gái.
Cô tái mặt phen quay đầu nhìn về Bùi Dịch, ánh mắt như dao găm một dạng, vù vù phóng qua, còn kém toát ra hàn khí nữa thôi.
Lấy sự hiểu biết của Tô tiểu thư đối với Bùi tiên sinh, làm sao không biết là anh động tay chân!
Cái người đàn ông không biết xấu hổ này vậy mà đem điện thoại gọi đến chuyển hướng đến điện thoại của cô!
Bùi tiên sinh, anh định chứng minh mình trong sạch à?
"Dịch? Anh đang nghe sao?" Đầu bên kia điện thoại Trạm Dẫn Lan không có nghe tiếng Bùi Dịch đáp lại, trong giọng nói hơn một tia khẩn trương.
Đây là cách xa nhau nhiều năm như vậy, cô lần đầu tiên cùng Bùi Dịch gọi điện thoại. Cô phát hiện chính mình lại vẫn là có chút khẩn trương.
Tô Thi Thi nghe được Trạm Dẫn Lan ở trong điện thoại kia đang nói chuyện, ánh mắt vọng hướng sang Bùi Dịch lại lạnh hơn một chút.
Bùi Dịch ngồi nghiêm chỉnh, mặt không đổi sắc nâng kính cánh âm nâng lên, đem phía sau hình thành một cái không gian kín.
Ánh mắt Tô Thi Thi vù một phen liền nheo lại, nghe giọng nói đang phát ra trong điện thoại của Trạm Dẫn Lan, khóe miệng của cô chậm rãi cong lên, đột nhiên hướng tới Bùi Dịch ngồi qua.
"Bùi tiên sinh, người này hình như là tìm anh đó. Người ta nghĩ anh ngoại trừ Tô tiểu thư ra, chỉ có một mình ta thôi, như thế nào còn có người phụ nữ khác ha, người ta không bỏ qua cho anh đâu."
Tô Thi Thi cuốn đầu lưỡi, trong giọng nói đều là ủy khuất, giọng nói kia ngọt đến ngán ૮ɦếƭ người, liền chính cô nghe được toàn thân nổi da gà.
Cô vừa nói xong, Bùi Dịch sắc mặt trắng xanh một phen liền trầm tiếp xuống, đầu bên kia điện thoại cũng truyền đến một trận trầm mặc, hiển nhiên, đem hai người đều đã dọa đến chỗ.
Bùi Dịch đen mặt, tức giận đến muốn lập tức giáo huấn một phen cái cô gái vô pháp vô thiên này.
Vậy mà nói xấu anh!
Tô Thi Thi khiêu khích hướng Bùi Dịch dựng thẳng ngón giữa, một bộ thái độ "Anh dám làm gì được tôi".
Bùi Dịch đau đầu xoa xoa mi tâm, liền biết cô vợ nhà anh đáng sợ như vậy. Anh sẽ không đem cuộc gọi của Trạm Dẫn Lan chuyển tới trên điện thoại của cô, Tô Thi Thi lại vẫn không vui.
Tô Thi Thi đương nhiên không vui! Chuyện cô cùng Bùi Dịch nhiệt náo toàn thành phố đều biết, cô cũng không tin Trạm Dẫn Lan không biết.
Biết rõ hiện tại Bùi Dịch là chồng của cô, Trạm Dẫn Lan lại gọi vô cùng thân thiết như thế, cô ta rốt cục muốn làm cái gì?
Tô Thi Thi từ trước đến nay là người kính cô một thước, cô sẽ kính người một trượng. Trạm Dẫn Lan đối với Bùi Dịch xưng hô trực tiếp thân mật như vậy đem lông mao của cô đều đã trêu chọc rồi rồi.
"Cô là?" Quá vài giây, đầu bên kia điện thoại mới một lần nữa truyền đến giọng nói của Trạm Dẫn Lan.
Cô ta rất nhanh liền trấn định lại, hỏi Tô Thi Thi nói: "Xin hỏi Bùi tiên sinh có ở đây không? Tôi có chuyện tìm anh ấy, là về chuyện của công ty."
"Cô là Trạm tiểu thư đi? Tôi đã từng nghe Bùi tiên sinh nhắc tới cô, nghe nói cô là bạn gái trước của anh ấy?" Tô Thi Thi đột nhiên nói.
Bùi Dịch nghe được lời Tô Thi Thi nói, trong lòng mạnh nhảy một phen, anh là thật sự không biết Tô Thi Thi tới cùng muốn làm gì rồi.
Tô Thi Thi đem thân thể chồm qua anh, trực tiếp đem nửa thân mình tựa vào trên người Bùi Dịch, hai cái chân đặt ở trên ghế ngồi, thích ý nói chuyện điện thoại.
"Anh ấy từng nhắc tới tôi?" Trạm Dẫn Lan ở đầu bên kia điện thoại không biết là cái tâm tình gì.
Bùi Dịch chẳng những có tình nhân bên ngoài, vậy mà còn trước mặt tình nhân kia nhắc tới cô ta. Cô ta không biết Bùi Dịch là dùng cái gì tâm tình nhắc tới chuyện bọn họ từng qua lại.
"Trạm tiểu thư, cô chắc không biết, Bùi tiên sinh sau khi tan tầm chưa bao nói chuyện công việc, chỉ nói việc tư. Bất quá hôm nay anh ấy đã hứa bên cạnh tôi rồi, nếu cô cũng muốn cùng anh ấy có chút gì mà nói, vậy thì mời cô hẹn hôm khác đi. Cứ như vậy, chúng tôi đang bận ha."
Tô Thi Thi nói xong liền bốp một phen cúp điện thoại, tiện tay đưa điện thoại di động ném cho Bùi Dịch.
Lúc này, cô liền nằm ở trên chân anh, ngửa đầu vừa lúc có thể nhìn đến mặt anh. Tô Thi Thi khiêu khích nhìn Bùi Dịch: "Anh thấy tôi nói quá đáng không?"
Bùi Dịch sắc mặt trầm trầm, không nói gì.
"Đem mối tình đầu của anh nói thành là tình nhân của anh, đau lòng rồi hả?" Tô Thi Thi nói xong, mặt cũng chầm chậm trầm tiếp xuống, "cô ta vừa rồi tự xưng tên như vậy, phỏng chừng không đơn thuần là muốn ℓàм тìин nhân của anh đi?"
Thật đúng là xem cô như kẻ ngốc sao? Phụ nữ vốn là đối với mối tình đầu cùng cái gì bạn gái trước của chồng mình đặc biệt mẫn cảm, huống hồ là một người đối với Bùi Dịch tạo thành ảnh hưởng rất lớn như vậy, Tô Thi Thi làm sao có thể không thèm để ý.
Bùi Dịch bị Tô Thi Thi nói tức giận đến có chút không rõ, mặt trầm xuống nói: "Nếu ngày mai truyền ra anh có rất nhiều tình nhân, em ૮ɦếƭ chắc rồi!"
Tô Thi Thi khóe miệng giật giật: "Bùi tiên sinh anh lại nói sang chuyện khác đi?"
Bùi Dịch quay đầu sang chỗ khác, sáng suốt lựa chọn trốn tránh.
Tuyệt đối không thể cùng một người phụ nữ đang ghen thảo luận về bạn gái trước loại chuyện này, bằng không, anh sẽ thật sự có nhiều bạn gái trước. Không đúng, là nhiều vợ trước.
Tô Thi Thi sợ thực đem Bùi Dịch chọc giận, cũng là chuyển biến tốt liền thu. Chỉ là Bùi Dịch hôm nay biểu hiện, để cho cô vẫn lại là cực kỳ mãn ý.
Chỉ là cô còn không có vui vẻ một hồi, trên đầu liền truyền đến một giọng nói rõ to: "Xét thấy những chuyện vừa rồi em làm, anh quyết định đối với em tặng một phần thưởng, cũng đưa em một phần đại lễ."
Tô Thi Thi trắng xanh một phen từ trên chỗ ngồi ngồi dậy, nghiêm túc nhìn anh: "Anh muốn làm cái gì?"
Bùi Dịch khóe miệng nhếch lên, chậm rãi nói: "Đoàn lão gia tử không phải là muốn cùng người một nhà ăn bữa cơm đoàn viên sao? Vợ yêu của anh là cháu gái của Đoàn gia, làm cháu rể của Đoàn gia, anh đương nhiên phải bày tỏ chút gì."
Tô Thi Thi trong lòng bỗng dưng dâng lên một cỗ dự cảm không tốt, khẩn trương nhìn anh: "Anh, anh đừng xằng bậy..."