Chú À! Đừng Nên Thế! - Chương 324

Tác giả: Trần Mạc Tranh

Chương 324: Nhà xác

"Người nào gọi các người tới?" Tô Thi Thi kéo dài thời gian, bình tĩnh hỏi han.
"Cô biết có ý nghĩa sao?" Người thanh niên tóc dài đi đến trước mặt Tô Thi Thi, xắn tay áo lên, lộ ra một cả một cánh tay hình xăm, ở trước mặt Tô Thi Thi quơ quơ, "Theo chúng tôi đi một chuyến, chẳng thế thì đến cha mẹ cô cũng đều không nhận ra cô nữa rồi!" (Mé, hình xăm vẽ mấy hồi, hù ai vậy >"<)
"Với các người đi nơi nào?" Tô Thi Thi vẻ mặt bình thản hỏi han, đồng thời âm thầm quan sát đến bốn phía.
Cô hiện tại đứng ở vị trí vừa lúc ở một cái góc ૮ɦếƭ, bên cạnh không có người qua lại, cho dù là kêu cứu, phỏng chừng người khác cũng nghe không được.
Hai tên côn đồ này hiển nhiên là tính kế tốt từ trước, liền chờ lúc cô đi qua nơi này mới xuất hiện.
Xem bộ dạng này, không biết chừng cũng sớm đi theo cô thời gian dài rồi!
"Cô nếu để cho chúng tôi ra tay mà nói, kết cục sẽ rất khó coi đó." Hai người trẻ tuổi hướng tới Tô Thi Thi vây lại, ánh mắt bì ổi nhìn chằm chằm bộ иgự¢ Tô Thi Thi. (nhìn đi, nhìn đi, Dịch nhà tui hay ăn giấm chua lắm, tui thầu cho ổng 1 container giấm rồi đó, nhìn đi, ổng móc mắt mấy người cho coi =))
Không nghĩ tới, cô gái này mới nhìn qua không có gì đặc biệt, dáng người lại nóng bỏng như vậy! Nhất là ánh mắt kia thật rất được.
Hai người liếc nhau một cái, đều đã hiểu rõ ý tứ đối phương.
"Các người đừng tới đây, bản thân tôi tự đi. Bằng không cứ dằn co như thế này bị người khác nhìn đến, đối với các người cũng không có lợi." Tô Thi Thi vội vàng nói.
Hai người kia không phải người lương thiện, Tô Thi Thi không xác định chính mình có thể đánh thắng được người hai bọn họ hay không, cùng bọn họ chống đối phỏng chừng người chịu thiệt hẳn là cô.
"Sớm như vậy không phải tốt hơn sao, " cái người thanh niên tóc vàng kia hướng phía trước liếc nhìn, "Đi thôi."
Tô Thi Thi kéo chặt áo khoác lên cổ áo, bước nhanh hướng phía trước đi đến, lúc cô vừa đi, âm thầm đưa mắt nhìn về phía sau.
Nhưng hai tên côn đồ kia không có nhìn đến động tác của Tô Thi Thi, cho rằng cô sợ hãi, đắc ý đứng ở hai bên Tô Thi Thi, ૮ưỡɳɠ éρ cô leo lên một chiếc MiniBus phía trước cách đó không xa.
Tô Thi Thi lên xe, đã bị bọn hắn dùng miếng vải đen bịt mắt. Dọc theo đường đi, hai người kia đều không có đối với cô động tay động chân.
Xe chạy ước chừng 10 phút liền dừng lại. Tô Thi Thi bị hai người dẫn đi tới một con đường rất dài đi bộ thêm một khoảng khá xa, mơ hồ cảm thấy được như là đang vào một tòa nhà, nhưng mà không biết đi đến nơi nào.
Qua thật lâu sau, Tô Thi Thi nghe được phía trước truyền đến một trận tiếng mở cửa, lập tức cô bị một người đẩy một cái vào trong đó: "Đi vào."
Tô Thi Thi bước chân lảo đảo, bị ép buộc không tự giác đi về phía trước. Chỉ là vừa mới bước ra chưa được hai bước, liền cảm giác thân thể lạnh run, phía trước có một cỗ khí lạnh vọt tới trên người cô, làm cô kìm lòng không đậu run run một phen.
Đây là nơi nào chứ? Làm sao có thể lạnh như vậy?
"Người đã đem đến cho các người, mau đem số tiền còn lại cho chúng tôi." Tô Thi Thi nghe ra là tên tóc vàng đang nói chuyện, trong lòng cô rùng mình.
Theo những lời hắn nói hắn bắt cô là do phía sau có người chỉ đạo? Cô thật muốn nhìn là ai, đem cô bắt đến chỗ này.
Là ai hận cô đến như thế, vậy mà bắt cóc cô!
"Tiền bạc sẽ thiếu các người sao? Trước chờ tôi xong việc, lập tức liền đưa cho các người!" Lúc này, phía trước truyền đến một giọng nói đầy vẻ khinh thường.
Tô Thi Thi lúc nghe được giọng nói kia, thân thể khoảnh khắc cứng đờ, đáy lòng có vô tận tức giận lóe ra.
Đoàn Chấn Ba!
A - -
Tô Thi Thi đáy lòng nổi lên từng đợt hàn ý, so với khí lạnh trong gian phòng đó còn muốn rét lạnh hơn.
Người đứng sau chỉ đạo bắt cóc cô thực ra là người cha thân sinh của cô!
Cũng đúng, Đoàn Chấn Ba hận đứa con gái ruột là cô như thế, sẽ làm ra loại chuyện bắt cóc này, cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Nhưng mà Tô Thi Thi vẫn lại là trái tim băng giá rồi. Cô không khỏi tự giễu, cô tới cùng còn chờ mong cái gì? Chẳng lẽ ngày ông ta hồi tâm chuyển ý hay sao?
Đương nhiên, cô chỉ là cô ngu ngốc nằm mơ giữa ban ngày rồi.
Lúc này, có người tháo khăn bịt mặt của Tô Thi Thi, trước mắt lập tức sáng ngời.
Tô Thi Thi theo bản năng nheo mắt lại, đợi cho thị lực giảm bớt, mới chậm rãi mở mắt ra.
Nhìn rõ xung quanh, người đang đứng phía trước đúng là Đoàn Chấn Ba. Phương Thanh Hoa cũng vào lúc này liền đứng ở bên người Đoàn Chấn Ba, chính là dùng vẻ mặt đắc ý nhìn cô.
"Không có biện pháp gặp tôi, cho nên cũng chỉ có thể sử dụng loại thủ đoạn này sao." Tô Thi Thi lạnh lùng nhìn Đoàn Chấn Ba.
Chữ cha này đối với cô mà nói chung quy là quá nặng rồi, người trước mắt này từ đầu không xứng!
"Tiện nha đầu, dám nói chuyện như vậy với tao à!" Đoàn Chấn Ba vẻ mặt phẫn nộ trừng mắt nhìn Tô Thi Thi, hận không thể một cái tát vung đến
Ông ta một mực chịu đựng cơn giận đang bùng phát của mình, hiện tại rất không dễ dàng mới đem được nha đầu này đến đây, chưa nói xong chuyện quan trọng trước mắt ông ta vẫn không nghĩ muốn động vào cô.
Tô Thi Thi ánh mắt tối sầm lại, tự nhiên cũng nhìn ra được Đoàn Chấn Ba là đang kiêng kị, cười lạnh nói: "Có chuyện gì nói thẳng đi."
Ông ta trăm phương nghìn kế bắt cô đến chỗ này, khẳng định là có cái mục đích gì rồi. Ông ta không dám động cô, bằng không vừa rồi đã sớm cho cô ăn một cái tát rồi.
Người cha này của cô, trước kia cũng không phải chưa từng đánh qua cô!
Đoàn Chấn Ba nhìn đến thái độ của con gái mình, đặc biệt nóng giận, nhưng ông ta vẫn lại là cố nén, hít sâu một hơi nói: "Giúp tao về Đoàn gia."
Tô Thi Thi nở nụ cười, giống như nhìn thấy mấy kẻ ngu ngốc một dạng nhìn ông ta: "Giúp ông về Đoàn gia, dựa vào cái gì? Ông không phải rất lợi hại sao, vì cái gì không tự mình trở về đi?"
"Mày!" Đoàn Chấn Ba xiết chặt quả đấm, sắc mặt xanh mét, nghiến răng nghiến lợi nói, "Nếu không phải tiện nha đầu mày từ trong làm khó dễ, tao sẽ bị đuổi đi ra Đoàn gia sao?"
Ông ta nói xong nhìn bốn phía một phen, nguy hiểm nhìn chằm chằm Tô Thi Thi: "Nơi này cho dù bị Gi*t ૮ɦếƭ đều sẽ không lập tức bị người phát hiện, tao khuyên mày vẫn lại là ngoan ngoãn nghe lời, bằng không mày sẽ hối hận!"
"Không sai. Tô Thi Thi, cô nếu mà không nghe lời, sẽ giống những người ૮ɦếƭ được đông lạnh ở đây thôi!" Phương Thanh Hoa tiến lên oán hận nhìn Tô Thi Thi, "Cô nói xem chúng tôi đem cô ướp đá ở trong này? Người khác sẽ phát hiện sao?"
"Nơi này là..." Tô Thi Thi lúc này mới chú ý tới nơi này bọn họ đang đứng có gì đó không quá đúng lắm. Bốn phía nơi này nhiệt độ so với bên ngoài lạnh lẻo rất nhiều, mà còn phía trước như là có một cái cái tủ nhỏ.
Nhà xác...
Tô Thi Thi trong đầu hiện lên mấy chữ kia, chỉ cảm thấy da gà trên người đều đã dâng lên, trong lòng kiềm chế không được tỏa ra hàn ý
Cô bây giờ cùng rất nhiều thi thể ở trong một căn phòng!
Trời ạ, cô nghĩ tới liền lông tơ dựng đứng, Đoàn Chấn Ba cùng Phương Thanh Hoa lại vẫn thật là độc ác!
Đoàn Chấn Ba thấy Tô Thi Thi sợ hãi, lớn tiếng nói: "Tao biết mày nhất định sẽ nghĩ ra cách để cho tao trở về Đoàn gia, hiện tại mày không có những đường ra khác."
Ông ta nói xong chỉ chỉ hai tên côn đồ bên cạnh nói: "Đem anh em của các người vào đây đi, nó nếu không nghe lời, thì thưởng cho anh em các người!"
Cái tên tóc vàng kia nhìn Tô Thi Thi trên dưới đánh giá một phen, bì ổi nói: "Chúng tôi làm cái gì đều được đúng không?"
Đoàn Chấn Ba nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái, không chút do dự nói: "Tùy ý các người."
"Được thôi, tôi đi gọi người vào!" Tên tóc vàng lập tức chạy ra ngoài.
"Các người!" tay Tô Thi Thi bị trói ở sau lưng quả đấm nắm chặt, trong lòng tức giận đến chỗ cực hạn.
Những người này quá đê tiện rồi! Đừng để cho cô chạy ra được, bằng không cô nhất định đánh cho bọn hắn ngay cả cha mẹ đều nhận không ra!
Trong mắt cô hiện lên quét xuống lãnh ý, hơi có chút phát run, như là cực kỳ sợ hãi.
Trời đất chứng giám, cô không phải là vì sợ Đoàn Chấn Ba bọn họ, mà là sợ thi thể khắp phòng này!
Cô yên lặng tính toán thời gian, lúc này Bùi Dịch hẳn là đã nhận được tin tức rồi?
"Tô Thi Thi, tôi biết Bùi Dịch cực kỳ để ý đến cô. Nhưng mà cô nếu như bị người đàn ông khác chạm qua, cô cảm thấy được cậu ta còn có thể muốn cô sao?"
Phương Thanh Hoa hung tợn trừng mắt nhìn Tô Thi Thi, "Cô đem một nhà chúng tôi làm hại thảm như thế, hiện tại báo ứng đến rồi!"
"Báo ứng?" Tô Thi Thi cười nhạo, nhìn chằm chằm thẳng vào mắt Phương Thanh Hoa nói, "Tôi nhớ rõ bà trước kia rất thương yêu con gái nhỏ của mình? Nhưng mà cô ta hiện tại sống ૮ɦếƭ không rõ, bà có từng nhớ đến cô ta một lần sao?"
"Cô!" Phương Thanh Hoa biến sắc, bà không nghĩ tới Tô Thi Thi lại đột nhiên nhắc tới Đoàn Ngọc Lộ.
Sắc mặt bà ta lập tức hung dữ hẳn lên, trừng mắt nhìn Tô Thi Thi nói: "Nếu không phải tại cô, Ngọc Lộ của tôi làm sao có thể ૮ɦếƭ?"
"૮ɦếƭ?"
Tô Thi Thi trong lòng cười lạnh, thì ra bọn họ đều đã cho rằng Đoàn Ngọc Lộ đã ૮ɦếƭ.
Đúng là, nếu lúc trước không là có người hỗ trợ, Đoàn Ngọc Lộ đã sớm bị bán sang Trung Đông những nơi đó, hiện tại hẳn là cũng bị ђàภђ ђạ ૮ɦếƭ đi rồi.
"Làm con gái của các người, quả thật rất đáng thương." Tô Thi Thi u ámnói.
Không biết là vì chính mình nói, hay vẫn lại là vì Đoàn Ngọc Tường cùng Đoàn Ngọc Lộ nói.
Cô nói xong ngẩng đầu nhìn thẳng quan sát hai vợ chồng điên trước mặt, giọng nói băng lãnh: "Hổ dữ không ăn thịt con, các người ngay cả súc sinh cũng không bằng! Nếu lúc đó các người cứu cô ta, cô ta sẽ có cái kết cục như vậy sao? Các người chỉ lo lợi ích chính mình, đem con của chính mình đẩy vào trong hố lửa, tôi thấy kẻ gặp báo ứng chính là các người mới đúng!"
"Mày là thứ tiện nha đầu, đến lúc này còn dám mạnh miệng!" Đoàn Chấn Ba xông lên trước, dương tay lên hận không thể quất ૮ɦếƭ Tô Thi Thi.
Đúng lúc này, cửa nhà xác bị đẩy ra, xông tới một đám người.
Tô Thi Thi đang nhìn đến đám côn đồ này tên khi đó, trong lòng mạnh trầm xuống.
Hẳn không khoa trương như thế đi?
Lại có mười mấy người, như thế nào đánh thắng được đây!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc