Tô Thi Thi thề, cô tuyệt đối không phải là vì sợ Bùi Dịch tức giận mới chạy, cô là chịu không nổi sự ồn ào trong căn phòng bao riêng kia, cho nên mới chạy.
Sau lưng cô, Đại Cẩu Tử cùng Tiểu Vịnh điên cuồng theo sát phía sau bọn họ, kéo Đoàn Tĩnh Đồng chạy không kịp thở.
"Tô Thi Thi, chị chậm một chút, đừng chạy, em chạy không nổi nữa rồi!"
"Em không thấy được anh trai của em sao? Không chạy chờ bị đánh à!" Tô Thi Thi cũng không quay đầu lại nói.
Nói đùa, vừa rồi Bùi Dịch sắc mặt tệ như thế, nếu ở lại, trở về nhà còn không bị ngược ૮ɦếƭ à!
"Em chạy không nổi nữa rồi!"
"Chạy không nổi thì đừng nói nữa, giữ chút khí lực đi!" Tô Thi Thi quay đầu nhìn thoáng qua, không có thấy bóng dáng của Bùi Dịch, nhưng mà vẫn như cũ lo lắng quay đầu giữ chặt tay Đoàn Tĩnh Đồng, lôi kéo cậu cùng chạy đi.
Đoàn Tĩnh Đồng thiếu chút nữa đều bị cô kéo chạy đến bay lên, chạy đến toàn thân đều nhanh bốc hỏa, thở hổn hển nói: "Chị là người đàn bà xấu xa, muốn hại ૮ɦếƭ em phải không? Em về sau sẽ không muốn cùng chơi với chị nữa!"
Tô Thi Thi hít vào. Cô làm như cái gì cũng chưa nghe được, bằng không cô thật sự sẽ dừng lại Ϧóþ ૮ɦếƭ tên nhóc con này.
Nếu không phải cậu gây chuyện, sẽ thành ra như vậy sao?
Chỉ là Tô Thi Thi cũng không nghĩ tới khả năng đánh hơi của đám chó nhà cô lại lợi hại như thế, xa như vậy mà cũng có thể tìm đến được!
Xem ra sau này nếu có lén chuồn đi, nhất định phải trước đem mấy con chó này nhốt lại!
Hai người lại chạy thêm vài phút, mãi đến khi chạy cảm thấy đủ xa mới dừng lại tới. Tô Thi Thi vịnh cột điện, thở hổn hển quay đầu lại nhìn nhìn, mày chậm rãi nhíu chặt.
Bùi Dịch vậy mà không có đuổi theo.
Chuyện này quá không giống tác phong của anh rồi!
Tô Thi Thi đẩy đẩy cánh tay Đoàn Tĩnh Đồng: "Anh trai em thật sự không tức giận sao?"
Đoàn Tĩnh Đồng con ngươi giảo hoạt xoay vòng: "Anh khẳng định là đang cực kỳ giận dữ với chị rồi, chị vừa rồi cùng cái tên Hồng tiên sinh kia biểu hiện thân mật như thế, bình dấm chua của anh trai em khẳng định uống cạn rồi."
"Em... Thực hiểu ha!" Tô Thi Thi thật sự hoài nghi Đoàn Tĩnh Đồng chỉ có mười tuổi sao, như thế nào cái gì đều biết hết vậy nè.
"Không đúng, chị vừa rồi cùng anh ta đứng cách một thước, đâu nào thân mật rồi hả? Hai anh em các người ánh mắt có phải có vấn đề hay không?"
Tô Thi Thi tự nhiên biết vừa rồi Bùi Dịch mặt đen là vì cái gì, cho nên cô mới chạy.
Đúng là cho tới bây giờ Bùi Dịch còn không có xuất hiện, Tô Thi Thi trong lòng không bình tĩnh nổi nữa rồi.
Cô lại đẩy tay Đoàn Tĩnh Đồng một phen: "Gọi điện thoại cho anh trai em đi."
Đoàn Tĩnh Đồng châm biếm liếc cô một cái: "Chị cho rằng em là đồ ngốc à?"
"Em!" Tô Thi Thi chán nản. Cô vất vả như thế lôi kéo cậu cùng chạy đi làm cái gì, nên đem cậu bỏ ở lại nơi đó!
Rơi vào đường cùng, cô đành phải tự bảo toàn bản thân gọi điện thoại cho Bùi Dịch.
Điện thoại được kết nối, đầu bên kia điện thoại có chút ầm ĩ, giống như là có người đang kêu rên. Tô Thi Thi cũng không có tâm tư đi quản những cái này, thấy Bùi Dịch không nói lời nào, thật cẩn thận hỏi han: "Anh chừng nào thì trở về?"
"Không biết." Trong di động truyền đến giọng nói nhàn nhạt của Bùi Dịch.
Tô Thi Thi buồn bực, xem ra thật sự rất tức giận rồi. Keo kiệt đến như vậy sao?
"Cái kia... Chính tụi em trở về hay vẫn lại là chờ anh cùng trở về?" Tô Thi Thi thăm dò anh hỏi han.
Lúc này đầu bên kia điện thoại trầm mặc hai giây, Bùi Dịch mới trả lời: "Anh hiện tại có việc."
Tô Thi Thi có chút mất mác, vừa định nói chút gì, lại nghe Bùi Dịch nói: "Anh hiện tại muốn đưa Hỗ thiếu gia đi bệnh viện."
Lập tức điện thoại liền cúp máy rồi.
"Bệnh viện?" Tô Thi Thi lúc này mới phản ứng kịp, mới vừa nghe được tiếng kêu rên hình như là Hỗ Quân Nhạc đang kêu to.
Tô Thi Thi lúng ta lúng túng nhìn hai con chó vẻ mặt vô tội ngồi chồm hổm trên mặt đất.
"Tụi bây thực đem người ta cắn bị thương sao?"
"Chúng nó đâu nào có ngốc như vậy?" Đoàn Tĩnh Đồng trợn trắng nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái, "Là tên đần độn kia chính mình từ trên ghế sofa té xuống đất đó."
Tô Thi Thi: "..."
Được rồi, chả trách Hỗ Quân Nhạc nhìn đến cô bài xích như thế. Nếu là cô, phỏng chừng sẽ so với Hỗ Quân Nhạc phản ứng lớn hơn nữa!
Hỗ thiếu gia, thực xin lỗi ha!
Mà lúc này, trong căn phòng bao riêng xa hoa kia, hai người bảo an đang giúp nâng Hỗ Quân Nhạc đi tới ngưỡng cửa.
Bùi Dịch lườm một cái, quay đầu đối với Hồng gia nói: "Để cho người chê cười."
Hồng gia cười nói: "Cô gái kia cực kỳ thú vị, ánh mắt của cậu không tệ."
Nghe được có người khích lệ người phụ nữ của mình, Bùi Dịch trong mắt hiện lên quét xuống ôn nhu, đối với Hồng gia gật gật đầu, xoay người tiện đi ra ngoài.
Sau khi bọn họ đều đã rời đi, Hồng gia trên mặt tươi cười mới chậm rãi biến mất.
"Cha đã đồng ý cùng cậu ấy hợp tác rồi sao?" Hồng Hưng Nhiên đi đến bên cạnh cha mình, hỏi.
Hồng gia quay đầu nhìn thoáng qua con trai của mình, cười nói: "Cùng cậu ấy hợp tác hẳn không thiệt thòi, cớ sao mà không làm?"
"Vậy còn hai nhà kia..."
"Hưng Nhiên, cha hẳn là đã từng nói qua với con, muốn làm chuyện lớn, không nên câu nệ tiểu tiết." Hồng gia sắc mặt tàn nhẫn, xoay người hướng tới căn phòng bên trong đi đến.
Hồng Hưng Nhiên trong lòng chấn động, cặp chân mày rậm rất nhanh nhíu lại một phen.
Anh ta đương nhiên biết ý tứ của cha mình, nhưng mà anh ta không hề tán thành cách làm như vậy.
Anh ta quay đầu liếc mắt nhìn cửa phòng bao riêng này một cái, trong mắt hiện lên bóng dáng Bùi Dịch khi đó. Người đàn ông kia lòng dạ thâm sâu như thế, lại không phải dễ đối phó như vậy.
Mà bên này, Bùi Dịch cùng Hỗ Quân Nhạc rời khỏi căn phòng bao riêng ở tầng trên cùng kia, lập tức đi đến garage ở tầng ngầm.
Hỗ Quân Nhạc nhìn đến Bùi Dịch thật sự muốn đưa hắn đi bệnh viện, cả người sợ hãi toát mồ hôi lạnh, sắc mặt có hơi trắng bệch, đối với Bùi Dịch thật cẩn thận nói: "Bùi tiên sinh, anh bận rộn như vậy, nếu không liền không cần..."
"Không vội. Cần phải vậy." Bùi Dịch một câu cắt đứt những lời Hỗ Quân Nhạc nói.
Hỗ Quân Nhạc mặt nhất thời thống khổ thêm vài phần, hối hận đến ruột đều xanh rồi. Hắn đáng lẽ lúc nhìn thấy đến Tô Thi Thi nên rời đi, không có việc gì đi chọc bọn họ làm cái gì?
"Còn có cái tên tiểu quỷ kia, lần sau đừng nữa để cho tôi gặp được." Hỗ Quân Nhạc trong lòng nghiến răng nghiến lợi nói.
Đoàn Tĩnh Đồng tuổi tuy còn nhỏ, nhưng mà quả đấm đánh người vô cùng có lực, đau muốn ૮ɦếƭ hắn rồi. Trên người hắn phỏng chừng đều bị thâm tím, nếu không phải vì trốn quả đấm của nhóc con đó, hắn cũng không đến mức từ trên ghế sofa ngã xuống.
Lần này là mặt ngoài mặt trong đều đã vứt sạch sẽ, về sau không biết sẽ bị những người bạn kia của hắn chê cười bao lâu!
Hắn ngồi ở sau xe nhìn thoáng qua Bùi Dịch đang lái xe, suy nghĩ cách làm như thế nào mới có thể rời đi trước.
"Hỗ thiếu gia, cùng vị hôn thê của tôi rất thân quen?" Lúc này, trong xe an tĩnh đột nhiên vang lên một giọng nói nhàn nhạt.
Hỗ Quân Nhạc căng thẳng, cả người vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, ᴆụng đến chỗ miệng vết thương, đau đến hắn nhe răng trợn mắt, nhưng vẫn lại là vội vàng giải thích nói: "Tôi cùng cô ấy một chút cũng không thân."
Hắn nói xong đợi một hồi, cũng không thấy Bùi Dịch trả lời. Hỗ Quân Nhạc nhìn không ra vẻ mặt của Bùi Dịch, không biết anh đang suy nghĩ cái gì, trong lòng càng thêm bất an.
Người này ba lần bốn lượt đem anh họ cùng chị họ của hắn làm hại mất hết mặt mũi, hắn từ trong lòng đã vô cùng sợ hãi rồi.
Ngay tại lúc không gian đang rơi vào trầm mặc, Bùi Dịch lại lên tiếng.
"Về sau, Hỗ thiếu gia có thể đến nhà tôi làm khách, em trai tôi dường như cũng cực kỳ thích cậu."
"Không cần!" Hỗ Quân Nhạc cả kinh thiếu chút nữa từ trên chỗ ngồi nhảy dựng lên, lập tức phản ứng kịp thấy bản thân hắn đã phản ứng quá kích, vội vàng giải thích nói: "Tôi cái kia... Tôi và Đồng Đồng nhà anh là tôi hôm nay lần đầu tiên gặp mặt, thật sự không quen..."
"Chó nhà tôi có vẻ như cũng cực kỳ thích cậu."
"Không! Chúng tôi một chút cũng không thân!"
Hỗ Quân Nhạc muốn khóc, vị Bùi tiên sinh này tới cùng muốn làm gì hắn đây? Muốn đánh muốn Gi*t làm ơn một câu rõ ràng, đừng nói những lời hắn nghe không hiểu như vậy được không?
Hỗ Quân Nhạc hoàn toàn đoán không ra tâm tư Bùi Dịch, nhất là lúc Bùi Dịch nói với hắn chủ nhật này mời hắn đến dự tiệc liên hoan trong nhà anh, Hỗ Quân Nhạc tâm tư muốn nhảy khỏi xe đều có rồi.
Hắn thật sự không nghĩ muốn đi nha!
Biết rõ đi sẽ bị ngược cực kỳ thảm, lại vẫn tự đưa lên cửa, tự ngược mình sao?
Hỗ Quân Nhạc thật cẩn thận nhìn cái ót của Bùi Dịch, mạnh nuốt nước miếng.
Thật giận bản thân mình thậm chí ngay cả dũng khí cự tuyệt cũng không có!
Tô Thi Thi còn không biết Bùi tiên sinh nói vài câu đã chút nữa đem Hỗ Quân Nhạc dọa cho gần ૮ɦếƭ, cô đang theo Đoàn Tĩnh Đồng thương lượng muốn như thế nào trở về, một chiếc Cayenne liền dừng ở trước mặt bọn họ.
"Chú Lý?" Tô Thi Thi ngẩn người, lập tức khóe miệng chậm rãi cong lên
Người đàn ông kia tuy biểu hiện được rất tức giận, nhưng tới cùng vẫn lại là lo lắng cho bọn cô.
"Đừng vui mừng quá sớm, anh trai em hẳn là đang kìm nén đại chiêu đó nha." Đoàn Tĩnh Đồng một câu lập tức dập tắt vui vẻ của Tô Thi Thi.
Tên trẻ con ૮ɦếƭ tiệt, không nói lời nào sẽ ૮ɦếƭ à!