"Các vị, tôi có chút việc tìm Tô tiểu thư." Hỗ Minh Phỉ đi tới trước mặt Tô Thi Thi, liền đối với mấy người đàn ông đang vây quanh ở bên cạnh cô nói.
"Không quấy rầy, các vị cứ từ từ nói chuyện." Mấy người đàn ông thấy thế lập tức cười cười rời đi. Một đám lúc rời đi, đều vẫn lưu luyến nhìn Hỗ Minh Phỉ.
Đây là cô gái mà toàn bộ đàn ông ở Bắc Kinh này tôn sùng là nữ thần, mặc dù mọi người đều đã rất muốn kết giao với cô ta, nhưng mà Hỗ Minh Phỉ cao ngạo có tiếng, bọn họ cũng không nghĩ muốn bị cô ta chửi mắng một trận té tát.
Rất nhanh, nơi này tiện chỉ còn lại có Tô Thi Thi các cô cùng một đám con gái.
"Hỗ tiểu thư có việc gì?" Tô Thi Thi nhàn nhạt nhìn Hỗ Minh Phỉ.
Cô không tin Hỗ Minh Phỉ sẽ tốt như vậy có lòng giúp cô giải vây, vừa rồi cô nhìn thấy rõ ràng Hỗ Minh Phỉ nói gì với Bùi Dịch rồi mới chạy đến đây.
Nghĩ tới cái này, cô không biết như thế nào nữa, trong lòng lại có chút chua xót.
Dù rằng cô vẫn luôn một mực an ủi chính mình, không cần đi để ý Hỗ Minh Phỉ. Nhưng mà sự tồn tại của cô ta, nhất là lúc nhìn đến cô ta ở cùng một chỗ với Bùi Dịch, ghen tị vốn có trong lòng của cô vẫn lại là khống chế không nổi.
"Thôi, cũng không phải chuyện dọa người gì, ghen tị liền ghen tị." Tô Thi Thi ở trong lòng đối với chính mình yên lặng nói.
"Tô tiểu thư?" Hỗ Minh Phỉ nói một câu nói, nhưng Tô Thi Thi vậy mà tại ngẩn người, cô không khỏi có chút không vui.
Cô gái này cũng quá không nể mặt cô rồi!
"À ha?" Tô Thi Thi trừng mắt lên, trên mặt nặn ra một nụ cười chuyện nghiệp, "Vừa rồi cám ơn cô giúp tôi giải vây."
"Không cần khách khí, tôi không phải vì cô." Hỗ Minh Phỉ cao ngạo nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái, không chút để ý nói, "Tôi là vì Bùi Dịch. Dù sao trước đây anh ấy cầu hôn cô, cô công khai cho anh ấy đội nón xanh như vậy, thật làm cho anh ấy rất mất mặt."
Tô Thi Thi sắc mặt trầm xuống, thiếu chút nữa không kiềm chế được mà chửi mắng người.
Người phụ nữ này có cái tư cách gì mà tới đây nói với cô những thứ này? Thật đúng là nghĩ mình là nữ chính rồi hả? Bùi Dịch từ đầu không để ý tới cô đó không biết sao!
"Hỗ tiểu thư, người ta là đáng yêu dễ gần nên có nhiều người theo đuổi thôi, như cô muốn để cho người ta theo đuổi cũng chưa cơ hội đi?" Tô Thi Thi nhàn nhạt cười nhìn chằm chằm ánh mắt Hỗ Minh Phỉ.
Quả nhiên, Hỗ Minh Phỉ sắc mặt trắng xanh một phen liền trầm xuống.
Vị Hỗ đại tiểu thư này tại phương diện khác cực kỳ có năng lực, nhưng mà tính tình cũng không tốt, cao ngạo quen thói đâu nào chịu được loại vũ nhục này.
Mấy vị mỹ nữ khác thấy không khí giữa hai người không tốt lắm, khẩn trương xem vào giảng hòa.
Một cô gái nhìn thấy Tô Thi Thi trên cổ treo một chuỗi Ngọc Thạch, đột nhiên ồ lên một tiếng: "Tô tiểu thư, cái vòng cổ này của cô nhìn sao lại có chút kỳ quái? Đây là bảo thạch gì vậy?"
Cô ta nói xong không khỏi tới gần phía trước gần một chút, nghĩ muốn thấy rõ ràng.
Tô Thi Thi im lặng lui về sau một bước, nhìn cô ta không nói gì.
"Vòng cổ bảo thạch này sáng bóng xem ra rất kỳ quái, nhìn giống mã não, nhưng mà nhìn lại không giống." Một vị mỹ nữ khác nhíu mày nói.
Vừa rồi vị mỹ nữ mới mở miệng trước kia vị lập tức nói: "Thiên Thiên, nhà cô là mở công ty bảo thạch mà, lại là nhà thiết kế đá quý, ánh mắt của cô khẳng định sẽ không sai."
Mấy người khác sắc mặt nhất thời có chút ngạc nhiên hẳn lên, nhìn về phía Tô Thi Thi trong ánh mắt hơn một tia đồng tình cùng khinh thường.
Vị mỹ nữ kia lại đối với Tô Thi Thi nói: "Tô tiểu thư, chuỗi dây chuyền này là cô mua ở nơi nào? Hẳn không là bị người ta lừa rồi chứ? Bán hàng giả cho cô, chủ quán này cũng thật quá đáng."
Tô Thi Thi mày thâm thúy nhếch lên.
Giả à?
Cô dơ tay sờ sờ vòng cổ, lại lộ ra vẻ mặt hồn nhiên giống vừa rồi đem cổ phần công ty đi quyên góp, chậm rãi nói: "Đây là Bùi Dịch tặng."
"Bùi tiên sinh tặng?" Mấy người cả kinh, cả đám đều không thể tin được.
Vị mỹ nữ nhà mở công ty đá quý kia nói: "Cha tôi cùng Bùi tiên sinh rất thân, ông ấy còn khen Bùi tiên sinh ánh mắt rất tốt, làm sao có thể mua hàng giả tặng cô?"
"Hay là, mấy thứ này không phải Bùi tiên sinh tặng, là chính cô tự đeo mấy thứ hàng giả mua trên vỉa hè về?" Một vị tiểu thư khinh thường liếc Tô Thi Thi.
Cô ta cũng thầm mến Bùi Dịch, lúc trước biết Bùi Dịch hướng Tô Thi Thi cầu hôn khi đó đặc biệt mất mát, giờ phút này gặp Tô Thi Thi mang hàng giả, trong lòng lại càng khó chịu, lời nói ra cũng cực kỳ không khách khí.
Tô Thi Thi lại nhất định bảo trì nụ cười hoàn mỹ, giống như bọn họ không phải đang nói cô một dạng, giống như là người không liên quan.
Lúc này vị mỹ nữ đầu tiên mở miệng trước kia thấy được Tô Thi Thi trên cổ tay kia đeo chuỗi lắc tay đồng phiến, lắc đầu, vẻ mặt đáng tiếc nói: "Cái lắc trên tay cô hẳn là cùng do một thợ làm ra đều là hàng giả, cô cũng không biết xấu hổ đeo đi khắp nơi?"
Tô Thi Thi vẫn như cũ vẻ mặt ngây ngô, chậm rãi nói: "Này cũng là Bùi Dịch tặng."
Nơi xa Bùi tiên sinh đang ở cùng mấy cái người quen hàn huyên, đột nhiên cảm thấy được cái mũi có chút ngứa, nghĩ muốn hắt xì hơi.
Anh quay đầu nhìn thoáng qua chỗ Tô Thi Thi đang đứng, đôi mắt có chút trầm.
Cô bé này phỏng chừng không an phận như thế!
Tô Thi Thi đương nhiên sẽ không an phận như thế, cả đám tình địch đều đã đến đây muốn leo lên đầu cô mà ức Hi*p cô, cô làm sao có thể thờ ơ.
Chỉ là trong quá trình này, Hỗ Minh Phỉ vẫn đều không nói chuyện, Tô Thi Thi cũng án binh bất động.
Cô trái lại muốn nhìn Hỗ Minh Phỉ muốn làm gì!
Tô Thi Thi không có nhìn Hỗ Minh Phỉ, nhưng mà Hỗ Minh Phỉ trái lại một mực quan sát Tô Thi Thi.
Cô ta cũng thấy được Tô Thi Thi trên người mang theo trang sức, chỉ là sắc mặt của cô ta hơi có chút ngưng trọng.
"Bùi Dịch vậy mà đem chuỗi vòng tay kia đưa cho cô rồi!"Hỗ Minh Phỉ âm thầm nắm chặt quả đấm, trong lòng không cam lòng càng ngày càng lớn.
Ánh mắt của cô ta nhàn nhạt đảo qua bên cạnh mấy người phụ nữ đang vây quanh Tô Thi Thi kia, trong mắt khinh thường chớp lóe rồi biến mất.
Mấy người này đều là một đám có mắt không tròng nhân, nói lắc tay này là giả?
Cô ta quay đầu hướng bốn phía nhìn xem, đột nhiên nhìn đến Bùi Dịch đang ở hướng các cô bên này nhìn.
Cô ta im lặng quay đầu lại, đi về phía trước một bước, đối với mấy vị mỹ nữ kia nói: "Bùi tiên sinh đương nhiên không có khả năng đưa hàng giả, chuỗi vòng tay này tôi đã từng ở buổi đấu giá thấy qua, mặt trên chuỗi vòng Đồng phiến đời Thanh, có mấy ngàn năm lịch sử, là đồ cổ, giá trị lịch sử."
Cô ta dừng một chút, nói: "Lúc trước chuỗi vòng tay này được người ta ra giá năm trăm vạn mua được, không nghĩ tới người kia thực ra là Bùi tiên sinh."
"Không phải chứ?" Mấy vị mỹ nữ kia sắc mặt chải quét một phen liền thay đổi, một đám xấu hổ thiếu chút nữa đào cái động chui vào.
Tô Thi Thi cũng ngẩn ngơ.
Lần này cũng thật là chơi tốt, Hỗ Minh Phỉ vậy mà giúp đỡ cô nói chuyện?
Mà khi cô quay đầu nhìn đến Bùi Dịch cách bọn họ không xa khi đó, mâu sắc trầm xuống.
Thì ra là thế, Hỗ Minh Phỉ sợ không phải vì giúp cô, mà là có dụng ý khác!
"Tôi vừa nhìn thấy người quen đi trước vậy." Vị mỹ nữ lúc nãy mở miệng nói cô đeo hàng giả mặt đỏ lên, liền tìm cớ đi mất, mấy vị khác thấy thế cũng đều nhao nhao kiếm cớ rời khỏi nơi này.
Chỉ vài giây sau, cũng chỉ còn lại có Tô Thi Thi cùng Hỗ Minh Phỉ ở chỗ này.
Tô Thi Thi nhãn cầu xoay một vòng, thu hồi tươi cười giả tạo vừa rồi, đi lên phía trước, ngẩng lên cằm, nhìn chằm chằm Hỗ Minh Phỉ nói: "Cô cảm thấy được cô vừa rồi giúp tôi như vậy, Bùi Dịch sẽ cảm kích cô không?"
Hỗ Minh Phỉ mâu sắc trầm xuống, Tô Thi Thi không thèm giả vờ trước mặt cô ta sao?
Vừa lúc cô ta cũng chẳng muốn cùng cô diễn trò.
Cô ta nhàn nhạt nói: "Tôi chỉ làm chuyện đối với tôi có lợi, giúp cô chẳng qua là tiện thể thôi."
"A...." Tô Thi Thi có vẻ đăm chiêu gật đầu, đột nhiên hỏi, "Anh trai cô hôm nay sao lại không đến?"
Cô nói xong, ánh mắt cong lên như cây cung, cười tít mắt hỏi han: "Có phải hay không bị chúng tôi dọa sợ rồi hả? Dù sao thời gian này Hỗ gia các người mất mặt thật sự là nhiều lắm!"
"Cô!" Hỗ Minh Phỉ ánh mắt mạnh lạnh xuống.
Anh trai cô ta vốn là muốn tới, nhưng mà ông nội cô ta sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, không để cho anh ta đến đây, chỉ là để cô ta đến đây cùng Bùi Dịch xiết chặt quan hệ.
"Xem ra bị tôi đoán trúng rồi." Tô Thi Thi cười lui về sau một bước.
"Tô tiểu thư!" Hỗ Minh Phỉ hít sâu một hơi, vẫn cứ đem tính tình đè ép tiếp xuống, đối với Tô Thi Thi lạnh giọng nói, "Bùi Dịch không phải là của cô, cô sớm nên buông tay đi!"
Nói xong tiện xoay người hướng tới một bên đi đến.
"Nằm mơ!" Tô Thi Thi mặt không chút thay đổi nhìn bóng lưng Hỗ Minh Phỉ rời đi, âm thầm hít vào một hơi, cũng không đi tìm Bùi Dịch, xoay người hướng tới cửa ra đi đến.
Ở trong này đợi lại bị một đám đàn ông vây quanh, như vậy sau khi trở về, phỏng chừng Bùi tiên sinh thật sự muốn bão nổi rồi.
Bùi Dịch chỉ là cùng mấy người xung quanh nói hai câu nói, quay đầu liền phát hiện Tô Thi Thi không thấy nữa.
Sắc mặt anh trầm xuống, ở xung quanh tìm một vòng không phát hiện Tô Thi Thi, qủa quyết đi ra bên ngoài.
Anh không thấy được, Hỗ Minh Phỉ nhìn thấy anh ra ngoài cũng theo đi ra.
Mà sau khi bọn họ vừa đi ra ngoài, Nhậm Tiếu Vi tìm tới Hồng Cầm, thấp giọng hỏi: "Đều đã an bài tốt?"
Hồng Cầm gật đầu: "Phu nhân yên tâm, tôi đã đều đã nói cho Hỗ tiểu thư, tuyệt đối không thể sai sót."