Chú À! Đừng Nên Thế! - Chương 299

Tác giả: Trần Mạc Tranh

Chương 299: Đào hố chôn ૮ɦếƭ anh!

Edit: @ThuyenLeK3
Beta: Ryeo
"Bắt cóc?" Trong biệt thự Đoàn gia phát lên âm thanh giận dữ.
Đoàn Kế Hùng chỉ vào đội an ninh mắng to: "Tôi nuôi các người để làm gì, mà các người lại để tiểu thiếu gia bị người ta bắt đi như vậy!"
"Là Tô Thi Thi mang Đồng Đồng đi!" Nhậm Tiếu Vi ở bên cạnh vừa khóc vừa nói.
Mà Hỗ Minh Phỉ thấy Đoàn gia xảy ra chuyện như vậy, ở lại cũng không tốt, đã đi về trước.
"Cái con tiện nha đầu Tô Thi Thi đó! Bùi Dịch đâu? Chuyện này nó có biết hay không?" Đoàn Kế Hùng tìm kiếm Bùi Dịch khắp nơi, nhưng là không hề thấy bóng dáng Bùi Dịch.
Trán Đoàn Hòa Dự toát mồ hôi lạnh, tiến lên trong lòng bồn chồn nói: "Tiểu thiếu gia là dù sao cũng là em trai Bùi thiếu gia, cô ấy cũng sẽ không hại tiểu thiếu gia."
Ông vừa nói len lén quan sát sắc mặt Đoàn Kế Hùng cùng Nhậm Tiếu Vi, nhắm mắt nói: "Tô tiểu thư cùng Bùi thiếu gia tình cảm tốt như vậy, cũng sẽ không làm loại chuyện tổn thương Bùi thiếu gia như vậy. Tôi cảm thấy trong này có phải hay không là có hiểu lầm?"
Đoàn Kế Hùng mặt lạnh lùng, cũng đang suy tư khả năng này.
Nếu quả như thật là Tô Thi Thi đem Đồng Đồng mang đi, như vậy cũng không quá nguy hiểm, mà nếu không phải thì...
"Báo cảnh sát." Đoàn Kế Hùng lạnh lùng khạc ra ba chữ. Ông không muốn đứa con này có bất cứ uy Hi*p gì.
Ông suy nghĩ một chút, hướng về phía Đoàn Hòa Dự nói: "Đi điều tra Đoàn Chấn Ba, xem nó có động tĩnh gì không?"
Đoàn Hòa Dự sửng sốt, lập tức gật đầu đi làm việc.
"Ông hoài nghi là Chấn Ba?" Nhậm Tiếu Vi tâm tình có chút đồng lòng. Đòan Chấn Ba hiện tại hận bọn họ như vậy, ông ta đem Đồng Đồng bắt đi...
"Ông nhất định phải cứu Đồng Đồng, bất kể phải trả cái giá đắt như thế nào!" Nhậm Tiếu Vi mếu máo ôm cánh tay Đoàn Kế Hùng, đôi môi trắng bệch, ngay cả nói chuyện cũng run run.
"Nếu quả thật là nghiệt súc kia làm, tôi ngược lại muốn xem một chút, nó rốt cuộc muốn làm gì!" Đoàn Kế Hùng lạnh lùng hất tay Nhậm Tiếu Vi ra, sắc mặt đáng sợ.
Nếu quả như thật là Đoàn Chấn Ba bắt Đoàn Tĩnh Đồng đi, mục đích của đứa con này đơn giản chính là ích lợi cùng quyền lực, nếu như không phải...
Đang lúc này, Đoàn Hòa Dự sắc mặt tái nhợt chạy tới, hướng về phía ông nói: "Đại thiếu gia vẫn đợi ở trong bệnh viện, không có động tĩnh gì quá nguy hiểm."
Ông dừng một chút, há miệng run rẩy nói: "Mới nhận được tin tức từ Bùi thiếu gia bên kia, chuyện này cùng Tô tiểu thư không có quan hệ, hình như là người của Hỗ gia..."
"Ông nói cái gì?" Nhậm Tiếu Vi vừa nghe, hai mắt vừa nhìn liền hôn mê bất tỉnh.
Đoàn Kế Hùng mặt cũng tái xanh, chuyện lo lắng cũng xảy ra.
"Bảo đồn cảnh sát phái người ra ngoài tìm!" Đoàn Kế Hùng quát chói tai.
Lúc này, cách trang viên Đoàn gia không xa, trên một con đường vắng vẻ, Tống Trọng Hạo đang cúi đầu đứng ở một bên, trước mặt của anh là sắc mặt kinh khủng của Bùi Dịch.
"Bùi... Bùi tiên sinh, chuyện xảy ra chính là như vậy." Tống Trọng Hạo càng nói càng nhỏ giọng, đến cuối cùng đoán chừng chỉ có chính anh ta nghe được rõ ràng.
"Tô Thi Thi, em gan lắm!" Bùi Dịch trong mắt lóe lên tia tức giận.
Người phụ nữ đáng ૮ɦếƭ này cùng sư huynh cô thông đồng tiếp ứng cho nhau, mà anh chẳng hay biết gì!
"Rất tốt! Rất bản lĩnh!" Âm thanh Bùi Dịch Ϧóþ chặt nắm đấm răng rắc vang lên.
Để cho anh đi thăm mẹ anh một mình. Không nói cho anh, len lén đi bắt cóc em trai anh đúng không?
Anh thật đúng là tìm cho Đoàn Tĩnh Đồng chị dâu tốt!
Bùi Dịch tuyệt đối không muốn thừa nhận, anh chính là ghen tỵ Tô Thi Thi không tới tìm mình giúp một tay! Mà tìm cái người sư huynh vô dụng này!
Bùi Dịch lúc này hận không thể đem Tống Trọng Hạo một cước đạp ra ngoài. Kiến trúc sư tay trói gà không chặc, cho nên liền như vậy dễ dàng bị Hỗ Sĩ Minh đoạt xe!
"Bùi... Bùi tiên sinh, anh không đi đuổi theo sao?" Tống Trọng Hạo thấy Bùi Dịch vẫn cùng anh đứng ở chỗ này, không nhịn được nhỏ giọng hỏi.
Ánh mắt Bùi Dịch sắc bén vèo một cái bắn thẳng đến trên người của anh, dọa cho Tống Trọng Hạo sợ đến vội vàng cúi đầu, không dám nói một câu.
Hồi lâu, Bùi Dịch nhàn nhạt nói: "Tống tiên sinh, anh có còn nhớ lời ước định trước đây của chúng ta hay không?."
Tống Trọng Hạo thân thể cứng đờ, lập tức gật đầu, không có chần chừ nói: "Anh yên tâm, tôi sau này nhất định đem tin tức của sư muội nói cho anh biết trước tiên!"
"Lần này... Lần này là tôi quên..." Tống Trọng Hạo cảm thấy lấy cớ này ngay cả chính anh cũng không tin, nhưng mà đây là sự thật.
Tô Thi Thi lại đột nhiên gọi điện thoại cho anh, để cho anh chuẩn bị một chiếc xe tải đến để tiếp ứng bọn họ. Anh làm gì có thời gian đi mật báo.
"Tôi cảm thấy sư muội nhất định là cố ý, cô ấy có thể hay không đã sớm biết chúng ta thông đồng..." Tống Trọng Hạo vừa nói vội vàng bụm miệng.
Xong rồi, sắc mặt Bùi Dịch kém hơn.
Lúc này điện thoại di động của Bùi Dịch vang lên, là Tần Phong gọi tới.
"Xe đang đi về phía thành đông. Tôi gửi định vị nơi đó cho cậu." Tần Phong vừa nói liền cúp điện thoại.
Bùi Dịch vừa tra xét định vị, vừa hướng xe đi tới, sắc mặt kinh khủng doạ người. Trước khi lên xe không quên hướng về phía vệ sĩ bên cạnh nói: "Đem Tống tiên sinh đưa trở về."
"Không cần..." Tống Trọng Hạo vừa cảm động vừa sợ. Thật ra thì anh có thể tự mình trở về.
Nhưng mà Bùi Dịch đã ngồi lên xe, đi mất.
Dựa vào kỹ thuật lái xe của chú Lý, không tới một giây xe liền biến mất không thấy đâu. Không quá nửa giờ, xe liền từ thành nam chạy như tên bắn tới thành đông. Nếu không phải Bùi Dịch thể lực mạnh mẽ, đoán chừng đã sớm ói, choáng váng đầu, hoa mắt.
"Ở phía trước. Để cho cảnh sát phong tỏa tất cả con đường, bọn họ đoán chừng cũng phát hiện, tốc độ xe có giảm bớt." Tần Phong thấy Bùi Dịch đến, lập tức đi tới nói.
Anh vừa nói, sắc mặt có chút cổ quái nhìn Bùi Dịch một cái, hạ thấp giọng nói: "Cậu biết người lái xe là ai không?"
Bùi Dịch nhướng mày: "Nói thẳng!"
"Hỗ Sĩ Minh." Tần Phong phun ra ba chữ.
Bùi Dịch mặt một cái liền đen, suy nghĩ giây lát, lạnh lùng phun ra một câu nói: "Tôi muốn để cho anh ta mất hết danh dự!"
Tần Phong sửng sốt, cau mày nói: "Đây cũng là hiểu lầm. Hỗ Sĩ Minh nếu quả như thật muốn bắt cóc, anh ta tuyệt đối không thể nào tự mình động thủ..."
"Vậy thì như thế nào?" Bùi Dịch lạnh giọng nói.
"Ách..." Tần Phong á khẩu, không trả lời được.
Đúng vậy, vậy thì như thế nào? Bùi Dịch đã nói, người nào dám không nghe!
"A..." Anh kìm lòng không được run run một cái, lạnh quá.
Lúc này, phía trước truyền đến tin tức, nói chiếc xe tải kia đã bị buộc phải dừng lại.
Thay vì nói là bị buộc dừng, không bằng nói là không còn cách nào nên phải dừng lại.
Lúc này, Hỗ Sĩ Minh sắc mặt thật không tốt, đứng ở bên cạnh xe lạnh lùng nhìn cảnh sát vây tới.
"Tô Thi Thi, xuống." Hỗ Sĩ Minh đứng ở bên cạnh xe lạnh giọng nói.
Trong buồng xe tải, Tô Thi Thi cùng Đoàn Tĩnh Đồng liếc mắt nhìn nhau.
Tô Thi Thi hướng Đoàn Tĩnh Đồng nhỏ giọng nói: "Mới vừa rồi em thua rồi nhé, mau khóc đi."
"Em mới không khóc!" Đoàn Tĩnh Đồng quệt mồm. Cậu là tiểu nam tử hán, ngay trước mặt nhiều người khóc như vậy thật là mất hết thể diện!
Tô Thi Thi cắn răng: "Đến lúc anh trai em đánh em, chị cũng mặc kệ."
"Chị..." Đoàn Tĩnh Đồng thở phì phò trợn mắt nhìn một cái, hai con mắt thật to quay một vòng, nghĩ đến việc bị đánh mất mặt như vậy, ngay sau đó miệng "Oa" một tiếng khóc lớn lên.
"Cứu mạng, có người xấu bắt tôi!"
Tô Thi Thi thấy thế trợn mắt hốc mồm.
Khả năng diễn xuất của thằng nhóc này quả không tệ, nói khóc liền khóc. Nếu không phải là cô biết cậu là giả bộ, thiếu chút nữa bị gạt!
Ánh mắt cô tối sầm lại, vội vàng nắm ở bả vai Đoàn Tĩnh Đồng, tỉ mỉ dụ dỗ: "Đừng khóc, không sợ."
"Tô Thi Thi!" Hỗ Sĩ Minh không đợi được Tô Thi Thi xuống, lúc nghe thấy tiếng khóc, chân mày kìm lòng không được nhíu lại, trong lòng thoáng qua một cảm giác khó chịu.
Lúc này bọn cảnh sát đã xông tới, ở giữa có hai người đàn ông thân hình cao lớn đang đứng nổi bậc như hạc trong bầy gà.
Bùi Dịch sắc mặt cực kì lạnh lùng, ánh mắt thẳng tắp hướng Hỗ Sĩ Minh nhìn tới.
Hỗ Sĩ Minh cũng nhìn anh, ánh mắt của hai người trên không trung giao hội, không khí bốn phía tựa hồ so mới vừa rồi càng lạnh hơn chút.
Chỉ một cái chớp mắt, Bùi Dịch liền đưa mắt từ trên người Hỗ Sĩ Minh dời đi, rơi vào hai người đang ôm đầu khóc rống lên trên xe tải.
"Tô Thi Thi, Đoàn Tĩnh Đồng, xuống." Bùi Dịch mặt không thay đổi nói.
"Bùi Dịch!"
"Anh!"
Tô Thi Thi cùng Đoàn Tĩnh Đồng một giây đều không trì hoãn, vội vàng đứng lên, nhảy xuống xe, hai người rất ăn ý trốn phía sau anh, chỉ vào Hỗ Sĩ Minh đứng ở bên kia hô.
"Là anh ta uy Hi*p tụi em!"
"Đúng vậy, anh ta bắt cóc chúng em! Anh, em sợ!"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người tại chỗ cũng ngây ngẩn cả người. Ngay cả Bùi Dịch cũng không nhịn được khóe miệng co rút.
"Người phụ nữ này!" Anh âm thầm hít sâu một hơi.
Được, về nhà tính sổ sau!
Mà Hỗ Sĩ Minh là giận đến trên mặt trắng bệch, thiếu chút nữa muốn nổ tung.
Anh bắt cóc?
Tô Thi Thi, cô dám nói như vậy!
Bà Thi nhà tui có gì mà bả không dám
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc