Edit: Mít
Beta: Ryeo
Trong hành lang yên tĩnh, bỗng nhiên một trận gió thổi tới, như tiếng vọng của đôi tình nhân trong đêm khuya thì thào nói nhỏ, không tránh được có chút lạnh.
Nhậm Tiếu Vi nhìn đứa con nhỏ cúi đầu chơi điện thoại, bộ dạng lúc thì nhíu mày lúc thì cười hì hì, yên lặng thở dài.
Đột nhiên, Đoàn Tĩnh Đồng thấp giọng nói một câu: "Tô Thi Thi, chị dám không thêm tôi vào danh sách bạn tốt!"
Tiểu tử kia lấy di động thở phì phì chạy đi, để lại Nhậm Tiếu Vi sững sờ đứng tại chỗ.
"Vào danh sách bạn tốt?" Nhậm Tiếu Vi trong lòng trầm trầm. Đồng Đồng từ bao giờ cùng Tô Thi Thi quan hệ tốt như vậy?
Thời điểm Đoàn Tĩnh Đồng trở về, lại vẫn giống bọn họ oán giận Tô Thi Thi, hiện tại lại là tình huống gì?
Nhậm Tiếu Vi quả đấm khẩn trương, xem ra là bà quá mức thả lỏng rồi. Vũ hội kia chẳng qua là thăm dò thái độ Bùi Dịch một chút.
"Trong lòng con tới cùng không coi trọng người mẹ này " Nhậm Tiếu Vi hít một hơi thật sâu, trong lòng đã có quyết định.
"Cô đã không chịu quay đầu, như vậy tôi cũng chỉ có thể để cho cô quay đầu rồi."
Nhậm Tiếu Vi ánh mắt u ám, đi đến trong phòng, gọi Hồng Cầm tới nói: "Chuẩn bị chút quà, tôi muốn đi tới chỗ Hỗ phu nhân."
" Vâng ạ " Hồng Cầm muốn nói lại thôi.
"Có việc gì cứ nói." Nhậm Tiếu Vi bình tĩnh nói.
Hồng Cầm do dự một chút, vẫn lại là nhịn không được hỏi: "Lần trước chuyện ở vũ hội tôi nghe nói, là vì Bùi thiếu gia cùng Tô tiểu thư..."
Bà ta còn chưa nói xong, Nhậm Tiếu Vi thanh âm lạnh xuống: "Cho nên tôi bảo bà chuẩn bị quà, tôi muốn đích thân tới cửa cầu thân."
"Phu nhân... A, là người thay thiếu gia làm việc này." Hồng Cầm lòng rối không thôi, lắc đầu đi chuẩn bị.
Lúc này, Cao ốc Ngôi Sao lầu 16, trong văn phòng phó tổng công ty "Sunshine ", Tô Thi Thi đang nhíu mày nhìn màn hình máy tính, nói đúng ra là nhìn một hộp thư vừa nhận được.
Văn phòng đã có người dọn dẹp qua, chẳng qua đồ vật cùng sàn nhà bị nước ngâm quá lâu đều đã hỏng.
Mà Tô Thi Thi lúc này xem hộp thư kia là một vài tấm ảnh chụp, nhân vật chính vẫn giống như lần trước, lần trước là Tiểu Vịnh đang ghé đầu vào hậu viện nhà chính Hỗ gia phơi nắng, vô cùng hưởng thụ.
Mà lúc này, những thứ trong ảnh chụp này là Tiểu Vịnh lười biếng quỳ rạp trên mặt đất, con chó con trong иgự¢ nó chỉ nhìn thấy một cái đuôi ngắn ngủn.
Mà Tiểu Vịnh trên đầu, toàn bộ đều là màu máu đỏ tươi!
Tô Thi Thi tay có chút run rẩy, lật mở ra một tấm tiếp theo, nhìn thấy một tấm Tiểu Vịnh hơi hơi mở to một đôi mi mắt, yếu ớt nhìn màn ảnh khi đó, quả đấm mạnh mẽ xiết chặt.
"Hỗ Sĩ Minh!" Tô Thi Thi nghiến răng nghiến lợi, trong lòng khủng hoảng chớp lóe rồi biến mất, bí mật mang theo tức giận, cô hiện tại hận không thể tiến lên tìm Hỗ Sĩ Minh liều mạng!
"Đến một con chó cũng không buông tha! Anh đúng là thứ đê tiện vô sỉ!" Tô Thi Thi trong lòng như có một tảng đá đè xuống một dạng.
Cô lại không nghĩ tới, người có thân phận như Hỗ Sĩ Minh lại xuống tay với một con chó!
"Không đúng, mình phải bình tĩnh, đây là cái bẫy của anh ta." Tô Thi Thi hít một hơi thật sâu, tự nhủ chính mình đừng kích động.
Hỗ Sĩ Minh làm như vậy mục đích chẳng qua là ép cô đồng ý đi cạnh tranh đấu thầu mà thôi.
Cô ở trên ghế ngồi yên một lúc lâu, sau khi suy nghĩ cẩn thận, cẩn thận kiểm tra lại một chút những tấm ảnh chụp này.
Không biết Hỗ Sĩ Minh có phải cố ý hay không, những tấm ảnh chụp này góc chụp đều cực kỳ xảo quyệt. Ngoại trừ tấm Tiểu Vịnh híp nửa mắt vừa rồi được chụp chính diện, cái khác đều là chụp góc bên cạnh, cô nhìn không ra tình hình thật của Tiểu Vịnh.
Tô Thi Thi nghĩ một lát, tắt hộp thư, đóng lại máy tính, đứng lên lấy áo khoác lên đi ra ngoài.
"Muốn tôi đồng ý phải không? Lấy chó uy Hi*p tôi sao?" Tô Thi Thi ngầm cắn răng.
Nếu muốn cùng cô hợp tác như thế, như vậy cô trước hết đi gặp anh ta!
"Nghĩ tôi sợ anh thật sao?" Tô Thi Thi hai mắt nguy hiểm nheo lại. Hỗ tổng buổi sáng bị phóng viên vây quanh, không biết hiện tại những phóng viên kia đã đi chưa.
Cô cũng không ngại khiến anh lại trở thành đề tài tâm điểm, để cho anh triệt để trở thành con mồi của phóng viên thành phố!
Tô Thi Thi đang cân nhắc đối phó Hỗ Sĩ Minh, thời điểm đi đến trước sảnh, đột nhiên nghe được một tiếng thét chói tai của Tiểu Hồng.
"Hợp tác?" Tiểu Hồng nói đến một nửa vội bụm miệng, nhìn mắt thấy đến Tô Thi Thi, kích động ngoắc cô, vừa bịt ống nghe vừa nói, "Tô tổng, có người muốn tìm chúng ta hợp tác."
Tô Thi Thi vội vàng ra ngoài cũng không nghĩ nhiều, nói thẳng: "Tôi hiện tại có việc, cô trước để cho Tống tổng xử lý một phen."
"Vâng." Tiểu Hồng nói xong, chuyển điện thoại vào trong văn phòng Tống Trọng Hạo, líu ríu nói.
Tô Thi Thi cũng không để ý nhiều, trong đầu vẫn suy nghĩ làm sao đối phó Hỗ Sĩ Minh, không yên lòng đi tới thang máy.
"Rè..." Trước khi cô đi vào thang máy kia một khắc, điện thoại rung lên.
Tô Thi Thi lấy ra nhìn thông báo điện thoại, nhíu mày. Đồng thời còn nhìn đến phía dưới có thông báo khác.
Cô trước nhận nghe điện thoại.
"Tô Thi Thi, các người tới cùng có cái ý tứ gì?" Điện thoại vừa mới thông, liền truyền đến giọng hổn hển của Hỗ Quân Nhạc.
Tô Thi Thi mày thâm thúy nhếch lên, nhàn nhạt nói: "Nói thẳng ra."
"A..." Hỗ Quân Nhạc sửng sốt một phen, người này nói chuyện ngữ khí sao càng lúc càng giống anh trai anh ta rồi.
Lạnh!
Anh ta sợ Tô Thi Thi gác điện thoại, nói thẳng: "Các người tới cùng khi nào thì đem con chó kia bắt đi? Cả ngày kêu nhao nhao ầm ĩ, kêu làm tôi suy nhược thần kinh rồi!"
Tô Thi Thi tay ấn nút thang máy ngừng lại, giọng không cảm xúc hỏi: "Nó vẫn kêu to sao? Lúc ở nhà tôi cực kỳ yên lặng, các người bắt nạt nó rồi hả?"
"Chúng tôi bắt nạt nó?" Hỗ Quân Nhạc vừa nghe, nhất thời liền giận, "Ai dám bắt nạt vị tổ tông kia? Mọi người còn chẳng dám đến gần nó thì làm gì được sao?"
"Tôi cũng không biết các người tới cùng nuôi chó kiểu gì, sao có thể nuôi nó hung dữ như vậy? Tôi nói cho cô biết, nó quả thực có bệnh, ăn tảng thịt bò quả thực như đại gia, ăn một lần ba phần thịt! Nhưng phải rưới đầy sốt cà chua!"
"Sốt cà chua?" Tô Thi Thi trong lòng như nghĩ ra cái gì đó.
"Đúng vậy. Tôi nói cô biết, đó là sốt cà chua tôi đặc biệt đem từ nước ngoài mang về, tổng cộng có hai chai! Con chó kia vậy mà ngậm mất một lọ, nó ăn thì không sao, nhưng lại làm đổ lên đầy đầu, quá lãng phí..."
"Anh?" Hỗ Quân Nhạc nói đến một nửa, kinh hô một tiếng, sau đó điện thoại liền cúp.
Tô Thi Thi nghe di động truyền đến tiếng đô đô, thân thể chậm rãi thả lỏng, trong mắt hiện lên quét xuống ý cười.
Sốt cà chua phải không?
Tô Thi Thi nhớ tới ảnh chụp vừa rồi Tiểu Vịnh trên đầu đầy máu, chậm rãi xiết chặt quả đấm.
"Hỗ Sĩ Minh, anh cũng thật đủ nhàm chán!" Tô Thi Thi chán nản.
Cô thật sự rất muốn đi rêu rao cho giới truyền thông, để cho mọi người biết vị Hỗ tổng cao cao tại thượng kia bên trong có bao nhiêu nhàm chán, bao nhiêu ngây thơ!
Tô Thi Thi lại lần nữa trở về tầng 16, thang máy vừa đến, đến văn phòng của mình.
Tiếp tục làm việc!
Mãi gần đến giờ tan làm, cô nhận được điện thoại của Bùi Dịch.
"Anh tới đón em?"
"Không cần!" Tô Thi Thi không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt, đầu bên kia điện thoại trầm mặc một phen. Cô có thể cảm giác được một khối khí lạnh.
Cô vội vàng giải thích nói: "Tại anh bận quá, một ngày ở công ty em xuất hiện hai lần, quá ồn ào, em tự trở về."
"Tô Thi Thi," đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng Bùi Dịch nhàn nhạt, lộ ra một cảm giác áp bức, "Anh không đi đón, chẳng lẽ chờ tình địch của anh đi đón em?"
"Cái gì?" Tô Thi Thi sửng sốt. Từ bao giờ lại xuất hiện một tình địch? Sao cô lại không biết?
"Tô Thi Thi, em không biết em hiện tại rất đào hoa?" Bùi Dịch nói một câu không rõ ý tứ, bốp một phen liền cúp điện thoại.
Một phút đồng hồ sau, Tô Thi Thi nhìn người đàn ông đẩy cửa bước vào, buồn bực vô cùng.
"Bùi tiên sinh, anh đã đến cửa văn phòng em, vừa rồi gọi cú điện thoại kia tới là ý tứ gì?" Tô Thi Thi đứng lên, lặng lẽ lui về sau, ha ha cười gượng, "Cái kia... Kỳ thật anh tới đón em, em rất vui."
Bùi Dịch mím môi, bốp một phen đóng cửa phòng, từng bước một đi tới chỗ Tô Thi Thi: "Tô tiểu thư hiện tại mới nịnh nọt, muộn rồi!"