Edit: banhocminh99 ( Mít)
Beta: Ryeo
Chú ý: Có cảnh 18++++, bạn nào không đọc được xin cảm phiền bỏ qua.
Sau một phút trầm mặc ngắn ngủi, trong thư phòng phát ra một tiếng chửi thầm.
Bùi Dịch sắc mặt âm trầm, khóe môi nhếch lên một nét cười lạnh, làm cho người ta nhìn tự dưng thấy lạnh cả người.
"Tôi đi xem tình hình! Hai người yên tâm, tôi nhất định mang Tiểu Vịnh về bình an!" Tần Phong gặp tình huống không đúng, vừa nói vừa chạy ra cửa.
Đến chỗ ngoài cửa thư phòng, vung chân liền chạy như điên.
Hù ૮ɦếƭ anh rồi! Thời điểm tới vốn không tốt, tai họa lại từ miệng mà ra!
Tô Thi Thi nhìn bóng lưng Tần Phong chạy mất dép, sửng sốt vài giây, thở phù một tiếng nở nụ cười, quay đầu chế nhạo nhìn Bùi Dịch.
"Anh ấy sao lại sợ anh như thế?"
Bùi Dịch lành lạnh liếc cô một cái: "Tô tiểu thư, nói sang chuyện khác không ích gì đâu. Hiện tại chúng ta nên thảo luận về bộ quần áo mặc trên người em!"
"Em... Em nhớ ra em còn có việc!" Tô Thi Thi sắc mặt cứng đờ, quay đầu bỏ chạy.
Còn không chạy quá hai bước, đã bị Bùi Dịch tay dài chân siêu dài vươn ra ôm vào trong lòng.
Bùi Dịch cúi đầu cười như không cười liếc cô: "Em cảm thấy em chạy trốn được sao?"
Nói xong, khom lưng một tay khiêng cô trên vai, đi nhanh đến phòng ngủ.
Tô Thi Thi nghẹn họng không nói được gì.
Cô đã gây ra cái tội tình gì!
Vừa vào đến phòng, Bùi Dịch đã ném Tô Thi Thi lên giường. Cô chỉ cảm thấy chấn động một phen, còn chưa kịp định thần lại đã bị thân hình cao lớn của Bùi Dịch đè lên. Một tay anh giữ chân cô, một tay mạnh mẽ roẹt một tiếng xé rách bộ lễ phục đắt tiền. Bộ иgự¢ tuyết trắng của cô lập tức phập phồng lên xuống trong không khí.
" A, Dịch, em sai rồi... " Tô Thi Thi bắt lấy tay anh nỉ non, khẩn trương đến nỗi mắt phủ một tầng hơi nước.
Bộ dạng này của cô càng làm anh thêm điên cuồng, ngón tay thon dài hung hăng phủ lên một bên đồi, Ϧóþ nhẹ, ngón trỏ xấu xa xoay vòng trên đỉnh hồng nhọn gợi cảm. Một tay Bùi Dịch cố định cằm cô, anh nhoài người lên đáp trúng môi đỏ của cô, tham lam ngậm lấy mà ʍúŧ mát.
" Ưm..." Tô Thi Thi bị hôn đến đại não thiếu dưỡng khí, chân dài vô tình ngọ nguậy, chạm vào bộ vị đã sớm ¢ươиg ¢ứиg của Bùi Dịch. Anh rên nhẹ một tiếng, nhổm dậy cởi bỏ hết y phục, lại cúi xuống hôn cổ Thi Thi. côn th*t dài đợi sẵn ngoài hoa huy*t, ma sát mấy cái rồi đâm thẳng vào nơi sâu nhất.
" A..." Tô Thi Thi cong lưng, ngón chân co quắp, "Nhẹ, nhẹ thôi anh...". Cô hổn hển cầu xin.
" Hửm?" Bùi Dịch chôn đầu ở hõm cổ cô, bên dưới dừng động tác, "Nhẹ như này sao?"
Cự long xấu xa nằm im bên trong hoa huy*t khiến bụng dưới Tô Thi Thi trống rỗng khó chịu. Cô muốn được va chạm nhiều hơn.
"Dịch, động đi, xin anh..." Tô Thi Thi mơ màng, da thịt vì kích tình mà nhiễm một màu đỏ ửng.
"Là em cầu xin anh đấy." Bùi Dịch ʍúŧ mạnh vành tai cô, thắt lưng thẳng tắp một cái, côn th*t lại vào sâu trong hoa kính.
Trong phòng chỉ còn lại cảnh xuân dào dạt cùng những âm thanh dâm mỹ. Tô Thi Thi khẩn trương ôm lấy cổ Bùi Dịch, ấm ức để anh ở trên người mình cuồng dã như ngựa hoang. Thậm chí anh còn bắt cô tập động tác yô - ga tình nhân!
Cho nên nói, nuôi chó nhất định nên chọn loại ngoan ngoãn hiền lành một chút, không nên nuôi mấy con chó điên!
Mà lúc này, cái con chó điên khổng lồ màu đen kia chính là đang thoải mái mà ghé vào hậu viện nhà chính Hỗ gia, ăn ngấu ăn nghiến.
Con này đặc biệt kén ăn, không phải thịt bò tuyệt đối không ăn, mà còn phải ăn ba phần, cũng để lấy sữa.
Không cho ăn, nó liền kêu ầm ĩ người, mặc cho ai đều đã muốn đi ngủ.
Trong иgự¢ nó, một con chó con còn chưa cai sữa nằm úp sấp, chính là đang thoải mái ngậm ภú๓ שú mà ngủ thẳng.
Một bên, quản gia Hỗ gia yên lặng nhìn chó ngao Tây Tạng càn rỡ đến không ai bì nổi, triệt để chịu phục rồi.
"Đồ con trâu! Không biết mày cùng đại thiếu gia khi đấu nhau người nào lợi hại hơn?"
"Chó ngao Tây Tạng đấu với Hỗ Sĩ Minh?" Quản gia nghĩ tới đây, không khỏi có chút kích động.
Ngày hôm sau, trước khi Tô Thi Thi đi làm nhận được một phong bưu kiện lạ.
" Ách..." Cô mở ra vừa thấy, không khỏi sửng sốt một phen.
Bưu kiện là Hỗ Sĩ Minh gửi tới, quay chụp sinh hoạt của Tiểu Vịnh ngày hôm qua tại nhà chính Hỗ gia. Nhìn Tiểu Vịnh một móng vuốt ôm một khối thịt bò, Tô Thi Thi không khỏi lắc đầu.
"Ăn ngon như vậy, cũng thật đầy đủ!"
Xem ra cô không cần quá lo lắng.
"Hí..." Tô Thi Thi đang muốn duỗi cái lưng mỏi, tay vừa nhấc, lại phát hiện toàn thân mình đau nhức, trên người xương cốt cơ hồ không một chỗ nào tốt.
"Bùi cầm thú!" Tô Thi Thi căm giận mắng một tiếng, nhớ tới tối hôm qua Bùi Dịch trừng phạt, mặt cô lập tức hồng lên.
"Không được, mình muốn đem đệm lót yô - ga trong nhà cho ném đi!"
Từ sau khi để cho Bùi tiên sinh biết có động tác yô-ga tình nhân, anh liền đối với cái động tác này vui vẻ không biết chán, tối hôm qua hai người làm cả đêm " yô-ga tình nhân "...
"Ưm..." Tô Thi Thi che mặt, ngại ૮ɦếƭ cô rồi!
"Tô tiểu thư, tiên sinh bảo cô xuống nhà ăn ăn cơm." Thấy Tô Thi Thi vẫn không tới nhà ăn, Tiểu Ưu đặc biệt chạy tới gọi cô.
Tô Thi Thi lập tức kinh tỉnh, xách túi lên co cẳng chạy: "Nói cho anh ấy tôi đi làm bị muộn rồi, điểm tâm sẽ không kịp ăn rồi."
"Tô tiểu thư..." Tiểu Ưu còn chưa nói xong, Tô Thi Thi đã bỏ chạy không thấy bóng rồi.
Cô lúng ta lúng túng nói, "Tiên sinh nói nếu cô dám chạy, buổi tối nhất định phải ૮ɦếƭ."
Đáng tiếc Tô Thi Thi không có nghe thấy.
Tô Thi Thi không để chú Lý đưa đi, chính mình chạy ra ngoài cửa, vẫy một chiếc taxi bỏ chạy rồi. Thời điểm cô đến công ty, bọn Tống Trọng Hạo còn chưa tới công ty.
Tầng một trong văn phòng là công ty của bọn họ, lúc này mới hơn bảy giờ sáng, trong văn phòng im ắng, rõ ràng bên ngoài đã có ánh nắng tươi sáng, nhưng Tô Thi Thi cảm thấy được có chút âm trầm khủng bố.
Cô khẩn trương đem tất cả đèn mở lên, ánh sáng tăng lên, mới xua tan những bất an trong lòng cô.
"Xem ra ở lâu cùng với người đàn ông bá đạo kia, cũng nhiễm thói quen có người bên cạnh rồi." Tô Thi Thi không khỏi lắc đầu cười khổ.
Từ lúc bắt đầu, Bùi Dịch đã xâm nhập vào trong cuộc sống của cô, thậm chí là thâm nhập vào từng tế bào của cô. Anh mang đến cho cô cảm giác xâm nhập tận xương tủy.
Tô Thi Thi vào văn phòng của mình, một ngày bận rộn bắt đầu.
Công ty còn đang trong giai đoạn chuẩn bị, bọn họ có một đống lớn việc gấp. Tống Trọng Hạo bọn họ sau khi đến đây, cũng đều bắt đầu mỗi người một việc lu bù lên.
Tô Thi Thi công việc nhàn rỗi hơn rất nhiều, tiện nghĩ làm sao đón được Tiểu Vịnh về. Cô tuyệt đối tin Hỗ Sĩ Minh sẽ không chủ động trả lại.
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên điện thoại ngoài bàn tiếp tân gọi vào.
"Tô tiểu thư, Hỗ tiên sinh tìm cô... Hỗ tiên sinh, thật xin lỗi anh không thể trực tiếp đi vào, Tô tiểu thư còn chưa có đồng ý.."
Trong điện thoại truyền đến giọng nói sốt ruột của Tiểu Hồng.
Tô Thi Thi mày kìm không được nhíu lại, đang muốn nói chuyện, điện thoại đã bị cúp rồi.
Tô Thi Thi theo bản năng nhìn chằm chằm cửa văn phòng của mình. Quả nhiên không quá bao lâu, cửa đã bị mở ra, cửa xuất hiện một thân tây trang màu trắng, sắc mặt thờ ơ mà lạnh lùng đàn ông.
"Cái giá phải trả để mời Tô tiểu thư thật lớn." Hỗ Sĩ Minh đứng ở cửa, cười như không cười nhìn Tô Thi Thi.
Tô Thi Thi vốn muốn đứng lên lễ phép nghênh đón một phen, nghe những lời này của anh ta, ௱ôЛƓ lại ngồi trở về, ngồi vững vàng ở trên ghế, nhàn nhạt nhìn hắn: "Hỗ tiên sinh còn kiếm chuyện trước, đến lúc đó cái giá chẳng phải là lớn hơn nữa sao?"
"Vậy sao?" Hỗ Sĩ Minh khẽ cười một tiếng, ánh mắt nhàn nhạt rồi đột nhiên chuyển hướng, chặt chẽ nhìn chằm chằm Tô Thi Thi.
Ở một khắc này, Tô Thi Thi liền cảm giác chính mình như là bị một con mãnh hổ theo dõi, bắp thịt toàn thân kìm lòng không được thắt chặt lại.
Tiểu Hồng đứng ở một bên chân tay luống cuống nhìn Tô Thi Thi, đáy lòng khẩn trương.
Tô Thi Thi gật gật đầu với cô: "Cô đi ra ngoài trước đi."
"Vâng." Tiểu Hồng lập tức gật đầu, khi ra khỏi cửa, không quên thay bọn họ đóng cửa lại.
Tô Thi Thi khóe miệng giật giật.
Cô gái, ai bảo cô đóng cửa!
"Tô tiểu thư hình như không muốn một mình ở chung với tôi?" Hỗ Sĩ Minh nhìn thấy biểu tình của Tô Thi Thi, trong mắt hiện lên quét xuống khiêu khích.
"Không sai. Như vậy xin hỏi Hỗ tiên sinh, biết rõ tôi không chào đón anh, anh lại vẫn tính mặt dày ở lại trong này sao?" Tô Thi Thi không mặn không nhạt nhìn Hỗ Sĩ Minh.
Hỗ Sĩ Minh ngây ngẩn cả người.
Anh không nghĩ tới người phụ nữ ૮ɦếƭ tiệt này vậy mà có can đảm nói như vậy!
Sắc mặt anh trầm trầm đi qua, kéo ra ghế dựa ngồi ở trước bàn làm việc của Tô Thi Thi, đi thẳng vào vấn đề nói: "Không muốn đón chó của cô về hả?"
"Có điều kiện gì anh nói đi." Tô Thi Thi cũng chẳng muốn cùng anh dây dưa.
Thân phận của Hỗ Sĩ Minh lúc trước không công khai cũng đã khó đối phó như vậy, hiện tại thân phận của anh công khai, phỏng chừng làm việc gì cũng không còn kiêng kỵ.
Tô Thi Thi nghĩ ở trước mặt anh không được lợi gì, hà tất phải cùng anh quanh co lòng vòng.
"Cô xác định thái độ này của cô hẳn không lộng hành thành quen?" Hỗ Sĩ Minh vù một phen nheo mắt lại, ánh mắt lợi hại nhìn từ trên xuống dưới Tô Thi Thi, khóe miệng nhếch lên một cái, "Nói như vậy, cô là muốn gây chú ý với tôi sao?"
" Anh...."
"Như vậy chúc mừng cô. Tô tiểu thư, cô đã thành công làm tôi chú ý." Hỗ Sĩ Minh nhìn chằm chằm mi mắt Tô Thi Thi nói.
"A..." Tô Thi Thi nở nụ cười.
Người đàn ông này còn có thể càng nói càng tự luyến thế sao.
"Nói thẳng đi, anh như thế nào mới chịu trả lại Tiểu Vịnh cho tôi?" Tô Thi Thi hai tay ôm cánh tay, nhàn nhạt nhìn Hỗ Sĩ Minh.
Hỗ Sĩ Minh môi mỏng mấp máy, tự tin mười phần nói: "Xây dựng Minh Đỉnh sắp tới có hạng mục đấu giá, cần nhà thiết kế, cô..."
Anh nhìn chằm chằm Tô Thi Thi, khóe miệng nhếch một cái, gằn từng chữ nói: " Cô tới cạnh tranh đấu thầu."
"Cái gì?" Tô Thi Thi hoài nghi chính mình nghe lầm, để cho cô đi cạnh tranh đấu thầu cho hạng mục của hắn?
Đây là ý muốn cùng cô hợp tác sao?
Dựa vào những gì Tô Thi Thi biết được, không ai bì nổi Hỗ Sĩ Minh tiên sinh, vậy mà lại tìm tới cửa xin hợp tác?
Tuyệt đối có vấn đề!