Edit: Mít
Lối nhỏ ở hành lang vắng vẻ gấp khúc, nơi xa lá cây bị gió thổi qua, bay bổng rơi xuống mặt đất, cuồn cuộn nổi lên rùng cả mình.
Tô Thi Thi xoắn tay áo, hai mắt nheo lại, từ từ đi đến chỗ Tần Phong.
"Các người... Ha ha, các người đang bận sao? Tiếp tục, tiếp tục đi..." Tần Phong gặp tình huống không đúng, vừa nói vừa lặng lẽ lui về sau, ánh mắt vô tình cố tình đảo qua cái ௱ôЛƓ Tô Thi Thi.
Vừa rồi không nhìn lầm mà nói, anh thấy Bùi Dịch đang cùng Tô Thi Thi chơi "trò chơi" nha.
"Đứng lại." Bùi Dịch đứng tại chỗ, cho dù không nhúc nhích, lại hình như có một cỗ khí thế dời non lấp biển hướng phía trước phun trào ra.
Tần Phong lúc này không dám động, đứng tại chỗ xấu hổ cười: "Cái kia... Tôi thật sự không phải cố ý quấy rầy các người."
"Không quấy rầy" Tô Thi Thi nghiến răng, đi đến trước mặt Tần Phong, vung tay nắm cà- vạt của anh, hung tợn nói, "Nói, lễ vật là sao?"
"Cái kia..." Con ngươi Tần Phong xoay một vòng, vội vàng nói, "Các người không nhận được sao? Khả năng cái kia còn không có đưa đến. Tôi đi chấn chỉnh bọn họ, bọn họ sao lại không chú ý như vậy!"
"Vậy sao?" Tô Thi Thi híp mắt cười rộ lên, trong tiếng cười lộ ra nguy hiểm, "Tần tiên sinh, anh là đang sỉ nhục chỉ số thông minh của tôi và Bùi tiên sinh sao?"
Tần Phong ha ha cười gượng, lo lắng không thôi hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi hả?"
Tô Thi Thi túm chặt cà- vạt của anh, nâng cằm, trợn mắt nhìn.
Tần Phong trong lòng run rung: "Hẳn không phải gây ra chuyện gì rồi..."
Anh vội vàng che miệng, vẫn cứ đem chữ "đi" kia nuốt trở vào.
"Nói, anh làm cái gì." Tô Thi Thi thở phì phì nhìn Tần Phong.
Chuyện tối hôm nay có chỗ lạ, mãi đến khi Tần Phong xuất hiện, cô mới bỗng nhiên có chút hiểu rõ. Cô hiện tại thật sự cực kỳ muốn biết, vị Tần tam thiếu này rốt cục đã giúp cái gì!
"Cái kia... Được, tôi nói là được."
Tần Phong rút cà- vạt của mình về, sửa sang lại y phục, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tôi thấy lo lắng chính em tự mình đi tham gia vũ hội, liền vụng trộm đi theo, rồi mới thấy..."
Anh nói xong nhìn Bùi Dịch một cái: "Nhìn thấy Đồng Đồng nhà các người ở khoang sau bước ra xe tới Hỗ gia, tôi thấy Đại Cẩu Tử cũng ở đó, bảo vệ không đồng ý cho bọn họ đi vào, liền đút lót bảo vệ, làm cho bọn họ... Được... Giúp đỡ..."
Anh càng nói càng nhỏ, đến cuối cùng vẻ mặt xoắn xuýt nhìn Tô Thi Thi: "Hẳn không là tiểu tổ tông ở bên trong gây chuyện chứ?"
"Gây chuyện?" Tô Thi Thi bị chọc giận nở nụ cười.
Đâu chỉ là gây chuyện? Quả thực là đem trời cao chọc thủng rồi!
Cô đã nghĩ Đại Cẩu Tử sao có thể vào Hỗ trạch, hóa ra là Tần Tam thiếu nhàn rỗi không có chuyện gì, giúp một chuyện lớn như vậy!
Anh em tốt mà giống như lợn!
Tô Thi Thi hít sâu một hơi, cứng rắn nở một nụ cười tươi tắn hỏi: "Như vậy còn Tiểu Vịnh? Nó sao lại chạy vào?"
"Cái kia..." Tần Phong biến sắc, thân thể kìm lòng không được đứng thẳng tắp.
Anh cũng không thể được quyền im lặng sao?
"Tần Phong, cậu đã lãng phí của mình năm phút đồng hồ rồi." Bùi Dịch bên cạnh một mực không nói chuyện, lúc này lạnh lùng mở miệng.
Tần Phong trong lòng giật mình, gãi gãi tóc, giơ tay nói: "Tôi thề, tôi ngay từ đầu thật là muốn ngăn cản nó!"
Anh nói xong liền nhăn mày, ai oán nói: " Tôi nói cho các người, các người nuôi chó ngao Tây Tạng quả thực là có bệnh, nói sao cũng không nghe, cần phải gọi người trong nhà."
"Cậu nói thân hình nó to như vậy, giấu không được. Tôi muốn để cho người ngăn nó lại, kết quả nó liền điên rồi..."
"Rồi mới..." Tần Phong thật cẩn thận liếc Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch một cái, nhỏ giọng nói, "Rồi mới không biết sao, nó bị ᴆụng ngã lăn một chiếc xe nuôi ong, chúng tôi cố tránh ong mật, nó đã trốn thoát rồi."
"Tôi thề nó là chính mình tự xông vào! Hình thể kia, cho dù là mười người bảo an đều ngăn không được!"
Tần Phong nói xong, chặt chẽ ngậm miệng lại.
Trong lòng anh cũng oan kia, mỗi lần gặp phải hai con chó điên kia đều là không có chuyện tốt.
Chẳng qua tới cùng xảy ra cái chuyện gì, để cho sắc mặt Bùi Dịch kém như vậy.
Nhưng hiện tại đánh ૮ɦếƭ anh cũng không dám hỏi.
"Tần tổng, anh tự lo cho bản thân." Tô Thi Thi nghe xong, tiến lên nặng nề mà vỗ bả vai Tần Phong một cái, lắc đầu, xoay người đi về phía sau.
Chẳng qua, trên mặt cô không biểu lộ ra, trong lòng là đang khi*p sợ.
"Nhanh dời đi lực chú ý của Bùi Dịch, ngàn vạn lần đừng tìm tới tôi."
Tô Thi Thi kìm lòng không được bước nhanh hơn, lúc đi qua bên cạnh Bùi Dịch, mạnh cúi đầu, cũng không dám nhìn anh.
Vừa rồi Bùi tiên sinh giống như thật sự nổi giận! Nếu như bị anh khiêng trở về, cô phỏng chừng ngày mai liền không thể rời giường rồi!
"Tô Thi Thi, em không thể không có nghĩa khí như thế, chớ đi nha! Thi Thi à, em đợi lát nữa rồi đi mà!" Tần Phong khóc không ra nước mắt nhìn Tô Thi Thi.
Nha đầu kia chạy trốn cũng thật rất nhanh!
Bùi Dịch ánh mắt đi theo Tô Thi Thi, nhìn đến bộ dạng thật cẩn thận của cô gái nhỏ kia, tức giận trong lòng bất tri bất giác cũng sớm đã giảm đi hơn nửa.
Anh tức giận là cô mặc gợi cảm như vậy chạy đi tham gia vũ hội, hơn nữa còn là cùng với Hỗ Sĩ Minh.
Còn những thứ khác - -
Bùi Dịch lạnh lùng liếc Tần Phong một cái: "Đi thư phòng với tôi."
"Tôi còn có việc..."
Tần Phong còn chưa nói xong, ánh mắt lạnh lẽo của Bùi Dịch liền bắn tới, sợ tới mức anh lập tức đi theo.
"Hô..." Nơi xa nhìn Bùi Dịch cùng Tần Phong, Tô Thi Thi vỗ иgự¢ rất mạnh nhẹ nhàng thở ra.
"Tần Phong, anh tới thật là đúng thời điểm!"
Tô Thi Thi lau mồ hôi lạnh, xác định Bùi Dịch bọn họ đi thư phòng, mới đi tiền viện muốn xem tình cảnh Đoàn Tĩnh Đồng.
Chỉ là làm cô thất vọng chính là, Đoàn Tĩnh Đồng đã bị quản gia cho người đưa trở trang viên Đoàn gia, trong viện chỉ còn lại có Đại Cẩu Tử nằm úp sấp ở góc tường đi ngủ.
"Mày cũng sẽ không tốt hơn ta đâu, chờ xem." Tô Thi Thi lắc đầu nhìn Đại Cẩu Tử. Với tính tình Bùi tiên sinh tuyệt đối sẽ bắt nó nhốt vào phòng tối.
"Tô tiểu thư, Tiểu Vịnh không cùng về với mọi người sao?" Quản gia đã chạy tới nói, "Đám chó con đều đã đói đến khóc kêu gào rồi."
"Tiểu Vịnh không trở về?" Tô Thi Thi trong lòng trầm xuống, "Khẩn trương phái người đi tìm. Tìm dọc đường từ đây đến Hỗ gia ở phía Tây thành phố."
"Dạ? Được!" Quản gia không có hỏi nhiều, vội vàng kêu các nhân viên an ninh đi tìm.
Để cho một con chó ngao Tây Tạng một mình lang thang trên đường, cũng không phải là đùa. Lỡ làm bị thương người, đến lúc càn thêm phiền toái rồi!
"Không đúng, Đại Cẩu Tử đều đã trở lại, trong nhà còn có ba con chó muốn 乃ú sữa, Tiểu Vịnh không có khả năng không trở lại. Nhất định là xảy ra chuyện gì..." Tô Thi Thi trong lòng cũng có chút bối rối, đúng lúc này di động của cô rung một phát, có tin nhắn đến.
Tô Thi Thi lấy ra một cái, phát hiện là một dãy số quen thuộc.
"Hỗ Sĩ Minh?" Tô Thi Thi nhướng mày, vừa thấy tin nhắn, mặt trắng xanh một phen liền tái rồi.
"Tô tiểu thư, chó của cô tôi giúp cô nuôi hai ngày, đừng nhớ nó."
"Đáng ૮ɦếƭ!" Tô Thi Thi Ϧóþ Ϧóþ nắm tay, mày khẩn trương nhíu chặt.
Cô lấy di động, gõ một dòng chữ trên màn hình, muốn cảnh cáo hắn không được làm hại Tiểu Vịnh, lúc sắp gửi đi, cô bỗng nhiên đổi ý, xóa sạch tin nhắn, một lần nữa viết lại.
"Vậy thì phiền Hỗ Sĩ Minh tiên sinh rồi!"
Gửi xong, Tô Thi Thi nhẹ nhàng thở ra.
Thật sướng!
Đầu bên kia điện thoại, Hỗ Sĩ Minh nhìn tin nhắn của Tô Thi Thi, mặt trắng xanh một phen trở nên tối đen vô cùng.
"Người phụ nữ này, đến lúc này, cô vậy mà còn dám chọc tôi!" ngón tay Hỗ Sĩ Minh cầm di động trắng bệch, tức giận đến đỉnh đầu đều bốc hơi rồi.
Bởi vì lúc trước mẹ con họ Mễ nói lỡ miệng, hiện tại thân phận của anh cũng sớm đã bại lộ rồi. Tô Thi Thi cố ý kêu tên thật của anh, rõ ràng là đùa cợt anh.
"Người phụ nữ này, tôi sẽ cho cô hối hận!"
Hỗ Sĩ Minh khóe miệng gợi lên một nét cười lạnh, đi ra thư phòng, tìm đến quản gia nói, "Hầu hạ con chó sành ăn kia, mỗi ngày chụp ảnh nó, gửi đến di động Tô tiểu thư."
Quản gia sửng sốt, tò mò ở trong lòng nổi lên, rất muốn hỏi rõ ràng, nhưng nhìn sắc mặt đại thiếu gia, vẫn lại là ít chọc mới tốt, lên tiếng lui xuống.
Mà lúc này, trong thư phòng biệt thự "Thi Dịch", Bùi Dịch cùng Tần Phong hai người mỗi người ngồi trên một ghế, sắc mặt hai người đều đã cực kỳ nghiêm trọng.