"Sang trọng tao nhã."
Thời điểm Tô Thi Thi nhìn thấy người phụ nữ kia, trong nháy mắt trong đầu cô không khỏi hiện ra bốn chữ này.
Cho dù nhìn từ xa, đều có thể cảm nhận được cái cô gái kia cực kỳ mạnh mẽ lại có vẻ vô cùng tự tin.
Tầm khoảng 24, 25 tuổi, đôi mắt bồ câu, khuôn mặt trái xoan, ngũ quan tinh xảo mê người, là sự kết hợp vô cùng hoàn mỹ. Quan trọng hơn là - - иgự¢ tấn công ௱ôЛƓ phòng thủ, dáng người vô cùng tốt.
Toàn thân mặc lễ phục màu trắng có đuôi váy dài cổ xưa nhìn qua có vẻ nặng nề, mặc ở trên người cô ta, giống như ngưng tụ thời gian, như một vị công chúa xuyên qua thời không mà đến đây.
Trầm ổn, tôn quý, khí thế bức người.
"Thật đẹp!" Bên cạnh truyền đến tiếng kinh hô của khách mời.
"Đây là tiểu thư nhà ai vậy? Trước kia tại sao chưa thấy qua? Cô ấy tại sao đi cùng Hỗ phu nhân? Chẳng lẽ là con cháu Hỗ gia?" Mọi người xì xào bàn tán.
"Cô cũng không biết? Hỗ Minh Phỉ, em gái ruột của Hỗ Sĩ Minh, thiên kim Hỗ gia. Mới vừa du học trở về." Có người nhỏ giọng nói.
"Thiên kim Hỗ gia?" Tô Thi Thi nhìn cái cô gái đang hướng tới Bùi Dịch đi qua kia, con ngươi u ám lại.
"Thì ra là thế." Tô Thi Thi quả đấm buộc chặt, một cái vẻ ở trong lòng nói cho chính mình, không có gì, phải tin tưởng Bùi Dịch.
Nhưng khi thấy cô gái này, lòng của cô vẫn lại là rối loạn. Loại cảm giác này, so với lúc trước biết Đoàn Ngọc Tường thích Bùi Dịch khi đó, là chưa từng có qua.
Phía trước, vị mỹ nữ mặc lễ phục màu trắng kia bưng một ly rượu đỏ, tươi cười nhàn nhạt đi đến trước mặt Bùi Dịch, hướng anh khẽ gật đầu thăm hỏi.
Dáng vẻ cao ngạo kia, làm cho người ta hơi hơi kinh ngạc.
Bùi Dịch tuy cơ bản không tham dự những loại tiệc rượu thế này, nhưng mà chưa có cô gái nào nhìn đến anh sẽ giống như cô gái trước mắt này, lãnh đạm như vậy?
"Tiểu Dịch, vị này chính là Hỗ Minh Phỉ Hỗ tiểu thư. Vị này chính là mẹ cô ấy, Hỗ phu nhân." Đứng ở bên cạnh Bùi Dịch, Nhậm Tiếu Vi, lập tức cười giới thiệu.
"Vị này chính là Tiểu Dịch? Quả nhiên tuấn tú lịch sự, tuổi trẻ tài cao." Hỗ phu nhân Triệu Hi Yến cũng cười nói.
"Hân hạnh" Bùi Dịch nâng ly Champagne lên ý kính rượu, nhìn cũng chưa từng nhìn Hỗ Minh Phỉ liếc mắt một cái, chỉ đối với Hỗ phu nhân hơi hơi gật đầu.
"Người này..." Hỗ Minh Phỉ trên mặt cười nhạt liền cứng đờ, môi mỏng nhấp nhẹ, trong mắt hiện lên quét xuống giận dữ.
Cô ta lớn đến thế này, vẫn lại là lần đầu tiên nhìn thấy có người đàn ông đối chính mình chẳng thèm ngó tới.
Vị Bùi tiên sinh này, thật thú vị.
Hỗ Minh Phỉ rất nhanh liền khôi phục lại bình thường, đi về phía trước một bước nhỏ, nhếch môi nhẹ cười: "Bùi tiên sinh, nghe danh đã lâu."
Cô ta nâng nâng ly rượu, ngũ quan xinh xắn chói lọi, giơ tay nhấc chân đều lộ tao nhã.
"Uh"m." Bùi Dịch biểu tình vẫn như cũ nhàn nhạt, cái ly vẫn cầm trong tay nhưng mà chẳng có ý định nâng lên.
"Người đàn ông này quả là kiêu căng!" ánh mắt Hỗ Minh Phỉ tối sầm lại, có chút bị tức đến chỗ.
Cô tự hạ thấp địa vị của mình mời rượu anh, vậy mà người đàn ông này không có chút gì gọi là cảm kích! Bộ dáng tuy là không tệ, nhưng người nào cho anh sự tự tin lớn đến như vậy, để cho anh không coi ai ra gì!
"Tiểu Dịch..." Nhậm Tiếu Vi liền có chút sượng mặt.
Bên cạnh, Triệu Hi Yến sắc mặt cũng không nhìn khá hơn là bao.
Mục địch của vũ hội hôm nay, tất cả mọi người trong lòng đều hiểu rất rõ nhưng không ai nói ra, hiện tại Bùi Dịch làm như vậy, quả thực là quá không nể mặt rồi!
"Mẹ, sao vậy?" Bùi Dịch cúi đầu, thân thiết nhìn mẹ mình. Vẻ mặt vô tội kia, dáng vẻ giống như vừa rồi không coi ai ra gì không phải anh.
Nhậm Tiếu Vi vẻ mặt chấn kinh.
Bà lần đầu tiên phát hiện, thì ra con trai ruột của mình, giả vờ giỏi như vậy.
"Khụ khụ..." Tô Thi Thi nhìn đến đây, khó chịu trong lòng kia, không hiểu sao đã tan đi rất nhiều.
Nhìn chằm chằm bóng lưng người đàn ông ngạo mạn kia, Tô Thi Thi không hiểu sao nhìn càng thấy thuận mắt.
Như là cảm giác được ánh mắt của Tô Thi Thi, Bùi Dịch bỗng nhiên xoay người, hai người tầm mắt trong không trung giao nhau. Chỉ một giây, Bùi Dịch ánh mắt liền dời tiếp xuống.
Rồi mới - -
Bùi tiên sinh mặt liền đen lại.
"Quản gia ૮ɦếƭ tiệt, bảo ông ta lấy áo choàng đưa cho cô, vậy mà lấy cái áo choàng ren, nửa kín nửa hở kia!"
Giờ phút này, Tô Thi Thi trên vai khoác lên cái áo choàng kia, nửa kín nửa hở, mơ hồ có thể nhìn đến làn da non mịn trước иgự¢ kia của cô...
"Đáng ૮ɦếƭ!" Bùi Dịch nghĩ muốn đem ánh mắt của đám người xung quanh chọc cho mù!
"Cô gái ngốc này không biết chính mình hiện tại có bao nhiêu mê người sao?" Bùi tiên sinh mặt trầm xuống, đi nhanh hướng Tô Thi Thi đi tới.
Tô Thi Thi hoảng sợ.
"Anh muốn làm gì chứ?" Tô tiểu thư tạm thời có chút suy đoán không ra tâm tư của Bùi tiên sinh rồi.
Chẳng lẽ Tần Phong không có nói cho Bùi Dịch? Không đúng, liền tính Tần Phong không có nói cho Bùi Dịch, dựa vào chỉ số thông minh của Bùi Dịch, cũng đã sớm đoán được cô sẽ muốn tới nơi này mới đúng.
Anh để cho quản gia mang áo choàng đến cho cô liền là chứng minh tốt nhất!
Đúng là, hiện tại là cái tình huống gì?
Tô Thi Thi không dám nhìn mặt Bùi Dịch nữa, lặng lẽ lui về sau định trốn.
"Không được, bị anh bắt lấy, nhất định ngay tại chỗ khiêng mình rời đi! Hừm... Kia không phải mặt mũi đều sẽ vứt hết rồi sao!" Tô Thi Thi liền đưa tay nhấc váy, xoay người rời đi.
Bùi Dịch bước chân ngừng một trận, mặt càng thêm đen rồi.
"Cô gái đần độn này cũng dám chạy!" Bùi tiên sinh thật sự nổi giận!
"Vị tiểu thư kia là ai?" ở phía sau bọn họ, Hỗ Minh Phỉ nhìn đến Bùi Dịch đuổi theo một cô gái, giống như vô ý hỏi mẹ ruột của mình cùng Nhậm Tiếu Vi.
"Cô ấy..." Nhậm Tiếu Vi nghĩ sao cũng chưa tính đến Tô Thi Thi vậy mà sẽ đến, lau trán, tức giận đến nỗi bệnh choáng váng đầu muốn tái phát.
"Vị kia có phải Tô tiểu thư hay không?" Triệu Hi Yến nhíu mày hỏi.
"Tô tiểu thư, Tô Thi Thi?" Hỗ Minh Phỉ mâu sắc trầm xuống.
Đó không phải là người trước mặt truyền thông mặt hướng Bùi Dịch cầu hôn sao? Hỗ Minh Phỉ khóe miệng gợi lên một nét cười lạnh.
Bùi Dịch mang theo vị hôn thê tới thân mật cho cô ta xem? Quả cố tình mà!
"Dám xem thường tôi, Bùi Dịch, anh sẽ phải vì hành vi hôm nay của mình mà trả giá thật nhiều!" Hỗ Minh Phỉ nắm chặt nắm đấm.
"Tiểu Dịch!" Nhậm Tiếu Vi thấy tình hình không đúng, đuổi theo Bùi Dịch, muốn kêu anh trở về.
Đúng lúc này, một người chặn đường đi của Tô Thi Thi.
Tô Thi Thi ngẩng đầu, mặt lập tức xụ xuống.
"Tô tiểu thư, nhìn đến vị hôn phu của mình ở sau lưng cô lén lút đi coi mắt, có cảm tưởng gì?" Hỗ Sĩ Minh đem sâm banh phóng ở trên cái bàn kế bên, một tay xuyên vào túi, quay đầu cười như không cười nhìn Tô Thi Thi.
Tô Thi Thi mặt mày trầm xuống.
Cô còn đang nghĩ tại sao lại mời cô tới tham gia vũ hội, thì ra là vì mục đích này!
Châm ngòi ly gián phải không?
Tô Thi Thi bỗng dưng nở nụ cười, nhìn nhìn bốn phía, ánh mắt mang nghi hoặc: "Là Hỗ Sĩ Minh tiên sinh mời tôi đến đây, tại sao lại không thấy anh ta?"
Cô nói xong tiến lên thêm một bước, dùng âm thanh chỉ có hai người mới nghe được hỏi: "Lần trước Đoàn gia tổ chức tiệc đính hôn hắn không xuất hiện, chẳng lẽ hắn lần này lại muốn làm rùa đen rút đầu nữa sao?"
"Tô Thi Thi!" Hỗ Sĩ Minh mặt lập tức đen lại, không nghĩ tới Tô Thi Thi đã sớm đoán được.
Hắn lườm mắt thấy Bùi Dịch đến gần, bỗng nhiên tiến lên, hướng tới Tô Thi Thi ôm lấy thắt lưng cô kéo sát vào người mình.
"Anh!" Tô Thi Thi không dấu vết tránh đi, đang muốn cảnh cáo hắn, bên cạnh đột nhiên truyền tới một tiếng thét kinh hãi.
"Tô Thi Thi, tại sao lại là cô? Cô tại sao lại ở chỗ này?" Hỗ Quân Nhạc mới vừa mới nhìn đến có vị mỹ nữ đã nghĩ muốn chạy đến chào hỏi, nhưng vừa đến gần thấy rõ mỹ nhân kia là ai, thiếu chút nữa hù ૮ɦếƭ hắn.
Từ lần trước bị Tô Thi Thi ác độc chỉnh mình, thiếu chút nữa cùng Đoàn Ngọc Tường đính hôn, hắn đối Tô Thi Thi là triệt để sợ hãi.
Hắn sợ Tô Thi Thi vừa muốn gây chuyện, sốt ruột hỏi han: "Cô hẳn không phải là tới bắt kẻ thông dâm đi? Tôi mới vừa mới nhìn thấy Bùi tổng cùng chị hai tôi..."
Hỗ Quân Nhạc nói đến một nửa mạnh bụm miệng.
Xong rồi...
"Bắt kẻ thông dâm?" Tô Thi Thi ngây dại, xấu hổ và giận dữ hận không thể lấy cái động chui vào!
Tên trẻ con ngu ngốc này có cần nói trắng ra như vậy không! Cô, cô thật muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ hắn nha!
Tên này quả nhiên ngu ngốc vô cùng, có một số chuyện không nói nhưng ai cũng rõ không hiểu sao? Hắn nói trắng ra như vậy, để cho cô cùng Bùi Dịch còn có Hỗ gia mặt đều đã vứt sạch sẽ rồi!
Hỗ Quân Nhạc tự nhiên cũng không khá hơn chút nào, ánh mắt Hỗ Sĩ Minh kia đã hận không thể ăn ૮ɦếƭ hắn!
"Tên ngốc này, bỏ ra 3000 quân đánh giặc, lại hy sinh mất 6000 lính của mình, thật có dũng khí kéo nhau ૮ɦếƭ chung, thật sự là xúc động lòng người!"
Tô Thi Thi đã không dám nhìn tới sắc mặt của Bùi Dịch, cô thật sự không phải tới bắt gian nha!