"Lễ phục?" Tô Thi Thi mở hộp ra, nhìn đến bên trong một bộ lễ phục dạ hội màu trắng khi đó, tròng mắt trợn thật lớn.
"Tên kia tới cùng muốn làm gì đây?" Tô Thi Thi nhíu mày.
"Đây là thời trang cao cấp chanel mẫu giới hạn, một bộ giá hơn 100 vạn trở lên?" Tiểu thư lễ tân ở đại sảnh nhìn đến lễ phục trong hộp khi đó, không ngừng hâm mộ.
"Thi Thi..." Ôn Ngọc muốn nói lại thôi nhìn Tô Thi Thi, trong mắt đều là lo lắng.
Tô Thi Thi bị bộ dáng Ôn Ngọc sợ cô bắt cá hai tay làm cho chọc cười, cố ý lấy bộ lễ phục ở trên người khoa tay múa chân một phen, có vẻ đăm chiêu nói: "Kích cỡ xem ra cực kỳ thích hợp."
"Thi Thi, cô... Cái lễ phục này, kỳ thật có một chút nhìn rất khó coi!" Ôn Ngọc bị dáng vẻ nghiêm trang của cô làm sợ sắp khóc, vội vội vàng vàng nói.
Sợ Tô Thi Thi không tin, cô lại vẫn ra sức gật đầu, nhìn về phía lễ phục biểu tình đặc biệt chán ghét.
"Ôn tiểu thư, lễ phục này có chỗ nào khó coi chứ? Đây chính là hàng cao cấp! Cùng khí chất của Tô tiểu thư đặc biệt tương xứng. Cô ấy nếu là mặc vào, khẳng định cực kỳ xinh đẹp!" Tiểu thư lễ tân kia giống như nhìn thấy quái vật một dạng nhìn Ôn Ngọc liếc mắt một cái.
Bình thường Ôn tiểu thư ánh mắt rất tốt, hôm nay là tại sao lại như vậy chứ?
"Tôi... Không phải. Ai nha, Tiểu Hồng, cô đừng nói nữa!" vẻ mặt của Ôn Ngọc gấp gáp vô cùng, sợ Tô Thi Thi nghe được, cảm thấy được vị Hỗ Sĩ Minh tiên sinh này rất tốt..
"Phụt..." Tô Thi Thi thiếu chút nữa cười ra tiếng, vội vàng quay đầu, ôm lễ phục một bên hướng văn phòng đi vừa nói, "Tiểu Hồng nói rất đúng, bộ quần áo này quả thật nhìn rất đẹp."
"Thi Thi..." dáng vẻ Ôn Ngọc nhìn Tô Thi Thi muốn nghĩ thay cô, gấp đến độ nước mắt đều đã mau ra đây rồi.
Cô xoắn xuýt có nên nói cho Bùi Dịch biết hay không, hoặc là nói cho Tần Phong...
"Không được, nếu như bị Bùi tiên sinh biết, ăn Hi*p Thi Thi làm sao đây?" Ôn Ngọc đưa tay gõ đầu mình một cái. Lo lắng muốn ૮ɦếƭ, không biết nên làm sao đây.
"Cái gì lễ phục? Người nào đưa? Có đàn ông gửi quà cho sư muội sao?" Tống Trọng Hạo đi ra khỏi văn phòng, liền nghe đến các cô đang bàn luận lễ phục, tò mò đi tới hỏi.
Anh ta đang muốn hỏi Ôn Ngọc là xảy ra chuyện gì, hơi giương mắt lại nhìn đến Ôn Ngọc mi mắt hồng hồng, nhất thời liền luống cuống: "Em khóc cái gì? Người nào ức Hi*p em rồi hả? Em đừng khóc nha, chuyện này tới cùng là làm sao vậy... Ôi, bà cô của tôi ơi, em đừng khóc mà! Chuyện này nếu để cho Tần tổng biết, có thể đem anh cho đánh ૮ɦếƭ!"
Tống Trọng Hạo buồn bực cực kỳ, vội vàng đi theo Ôn Ngọc đi vào văn phòng của cô an ủi.
"A, Nghệ Thuật Gia thế giới, quả nhiên cùng chúng ta suy nghĩ bất đồng." Tiểu Hồng thở dài, cô tỏ ra xem không hiểu ba người này.
Trong văn phòng phó tổng, Tô Thi Thi cầm quần áo ném ở trên bàn làm việc, trên mặt tươi cười từ từ biến mất, đôi mi thanh tú nhíu lại.
"Hỗ Sĩ Minh." Cô có vẻ đăm chiêu nhớ kỹ cái tên này, mâu trung hiện lên quét xuống giảo hoạt.
"Muốn ngoạn chơi phải không?" Tô Thi Thi "Xoạch" một phen đem cái hộp kia kéo trở về, ngồi trở lại đến trên vị trí, nghĩ một chút, cầm ra điện thoại gọi cho Tần Phong.
"Có phải cô vợ cừu non của anh xảy ra chuyện gì rồi hay không?" Điện thoại vừa được kết nối, Tần Phong ngay tại đầu kia đầu sốt ruột hỏi han.
Tô Thi Thi sửng sốt, khóe miệng nhịn không được cong cong lên: "Xem ra Tần tổng vẫn lại là cực kỳ quan tâm Ôn tiểu thư của chúng ta rồi."
"Em nói lời này không phải vô nghĩa sao? Anh hận không thể đem trái tim của mình móc ra cho cô ấy xem!" Tần Phong oán khí đầy mình.
Anh chưa thấy qua có cô gái nào khó dỗ hơn so với Ôn Ngọc như vậy. Biết rõ rành rành anh không thích đàn ông chỉ thích phụ nữ, vậy mà cô gái kia vẫn lại là trốn tránh anh.
"Được, chân tình của anh ở trước mặt cô ấy mà nói với cô ấy đi." Tô Thi Thi sau khi cười nhạt, ngữ khí rồi đột nhiên ngưng trọng lên, "Tìm anh là muốn nhờ anh giúp một chuyện."
"Giúp đỡ? Tô Thi Thi, em hẳn không lại muốn gây sự chứ?" Tần Phong lập tức đề cao cảnh giác.
Cô gái này cùng Bùi Dịch một dạng, thích gây chuyện, không chừng đang đào khoét cái hố để cho anh nhảy vào trong.
Tô Thi Thi hạ giọng mềm mại, khẩn cầu: "Tần tiên sinh, anh có năng lực như vậy, liền giúp tôi chuyện nhỏ đi, cực kỳ dễ dàng."
"Em... Em... Em nói đi!" Tần Phong bất đắc dĩ thở dài.
Anh dám không đông ý sao?
Tô Thi Thi lập tức mặt mày hớn hở: "Giúp tôi điều tra một chút danh sách khách mời tham dự vũ hội ở Hỗ gia thứ bảy này, chỉ cần khách nữ."
"Gì?" Tần Phong nhất thời không phản ứng kịp, "Em muốn cái kia làm cái gì?"
Tô Thi Thi nghiêm trang nói: "Tôi muốn biết đương nhiên có nguyên nhân. Khẩn trương, giúp tôi điều tra. Qua vài ngày mời anh ăn cơm."
Cô dừng một chút, lại thêm một câu nữa: "Tôi vừa lúc cũng nợ Ngọc một bữa cơm, đến lúc đó cùng nhau ăn một bữa rồi."
Tần Phong vừa nghe, lập tức vui lòng phục tùng: "Đồng ý, em nhớ giữ lời, anh lập tức điều tra cho em."
"Cảm ơn. Bất quá chuyện này chỉ có tôi và anh biết, không được để cho Bùi Dịch biết." Tô Thi Thi cười tít mắt nói.
"Cái gì?" Tần Phong lông tơ lập tức thẳng đứng lên, "Tô Thi Thi, em tới cùng muốn làm cái gì? Anh nói cho em biết, Bùi Dịch không nỡ làm gì em, nhưng mà người anh em này rõ ràng là trọng sắc khinh bạn, chắc chắn sẽ không tha cho anh, em không thể hại anh như vậy nha!"
Tô Thi Thi cực kỳ nghiêm túc nói: "Anh sợ cái gì? Anh nếu là không đáp ứng cũng được nha, chỉ sợ tôi một khi không vui liền quản không được miệng mình, nếu lỡ như ở trước mặt Ngọc nói linh tinh gì đó..."
"Tô Thi Thi! Tính... Xem như em lợi hại!" Tần Phong nghiến răng nghiến lợi.
Anh tại sao lại quen biết hai vợ chồng này chứ!
Tô Thi Thi lúc này mới mãn ý cúp điện thoại.
"Hừ, ngày hôm qua các người không nói cho tôi biết đúng không? Hẳn là có việc gạt tôi! Cho các người cũng nếm thử mùi vị này một chút." Tô Thi Thi cười đến giống tiểu hồ li.
Tần Phong tốc độ rất nhanh, không quá 10 phút liền đem danh sách gửi đến, còn ghi chú thân phận địa vị từng người được cực kỳ rõ ràng.
"Thích câu rùa vàng?" Tô Thi Thi nhìn đến Tần Phong trong danh sách viết ghi chú một vị thiên kim tiểu thư tên Mễ Tuyết Nhi, "Xì" một phen liền vui vẻ.
"Chính là cô rồi!" Tô Thi Thi ngón tay nhẹ gõ một phen chỗ cái tên này, ôm lấy cái hộp kia đi ra văn phòng.
Trong văn phòng bên cạnh, Ôn Ngọc nhìn đến Tô Thi Thi ôm cái hộp kia trốn việc đi ra ngoài, gấp đến độ nước mắt chậc chậc rơi xuống.
Tống Trọng Hạo dỗ cô đến nỗi miệng đắng lưỡi khô, khóc không ra nước mắt, nghĩ nghĩ quyết định đem điều phiền toái này ném cho Tần Phong, yên lặng gửi cho anh cái tin nhắn.
Tần Phong lúc này lao như bay chạy đến. Nào biết Ôn Ngọc vừa thấy anh, sợ tới mức nước mắt rơi xuống càng hung tợn hơn, đóng cửa ૮ɦếƭ sống không chịu để cho anh tiến vào.
"૮ɦếƭ tiệt, Tô Thi Thi, em hẳn không lại hại anh chứ?" Tần Phong nhìn cửa văn phòng đang đóng chặt, mặt tối đen như mực.
Tô Thi Thi lúc về đến công ty, trên tay đã không thấy cái hộp đựng quần áo kia nữa.
Tần Phong vừa thấy Tô Thi Thi đến, liền cùng nhìn đến cứu tinh một dạng, vẻ mặt cầu xin đã chạy tới: "Em tới cùng nói với cô ấy cái gì rồi hả?"
Tô Thi Thi hai mắt nguy hiểm nheo nheo lại: "Anh lại nói cái gì với cô ấy rồi hả?"
Tần Phong khẽ run rẩy, vội vàng nói: "Anh cái gì cũng chưa nói, cô ấy từ đầu không cho anh cơ hội để nói!"
"Nói vậy, ý của Tần tổng là, nếu có cơ hội, anh rất muốn nói với cô ấy cái gì?"
"Anh đương nhiên nghĩ muốn nói chuyện với cô ấy... Không phải, Tô Thi Thi, em đừng lừa gạt anh nói nha, anh đã đồng ý với em rồi, chuyện kia tuyệt đối không nói ra!" Tần Phong nổi giận, "Em hiện tại trước giúp anh dỗ cô ấy ra đây đi."
"Cái này cũng được thôi. Nói cho tôi biết trước tối hôm qua các người ở trong thư phòng nói cái gì..."
"Em..." Tần Phong nhất thời yên lặng rồi.
Mãi đến lúc tan việc, Tần Phong lại vẫn ngồi xổm trước cửa văn phòng của Ôn Ngọc, cầu xin cô mở cửa.
Tô Thi Thi nhìn đến dáng vẻ si tình kia của anh, nhịn không được lắc đầu.
"Đường đường một công tử phong lưu đa tình cũng có một ngày si tình như vậy, lần này phỏng chừng muốn đem những chuyện trước đây anh gây tổn thương cho người khác toàn bộ đều đã cho hoàn trả." Tô Thi Thi thề, Tần Phong trước kia những cái công tích vĩ đại này tuyệt đối không phải cô nói cho Ôn Ngọc nghe, mà là vị Sư huynh kia của cô khi đó một lần khen ngợi Tần Phong, không nghĩ qua là khen ngợi quá mức rồi.
Cô sợ Tần Phong nhìn đến cô lại nghĩ cô cùng sư huynh thông đồng làm bậy, lặng lẽ trốn rồi.
Khi về đến nhà, Tô Thi Thi vừa mới tiến vào nhà ăn, liền nhìn đến Đoàn Tĩnh Đồng đưa cánh tay béo ú của mình lên thập thò, muốn trộm đồ ăn ăn.
Tô Thi Thi hai mắt nhíu lại, bước chân nanh hơn hướng tới chỗ cậu nhóc đi qua.