Chú À! Đừng Nên Thế! - Chương 263

Tác giả: Trần Mạc Tranh

Chương 263: Gọi một tiếng chị dâu

Edit: Nana
Beta: Ryeo
"Bà nói cái gì? Một đứa bé trai bộ dáng rất giống Nhậm Tiếu Vi sao?"
Trong phòng bệnh lầu ba khoa chỉnh hình, Đoàn Chấn Ba nghe được những lời vợ mình nói, sắc mặt trắng xanh một phen trở nên rất khó coi.
"Là Bùi Dịch tự mình đưa thằng bé đó đến đây?"
"Không sai, Bùi Dịch kêu rất nhiều vệ sĩ đi theo bảo vệ. Ông nói xem cậu ta vì cái gì lại phải huy động nhiều người như vậy đi theo bảo vệ thằng nhóc đó?" Phương Thanh Hoa sắc mặt cực kỳ ngưng trọng, trực giác nói cho bà ta biết người này khẳng định không đơn giản.
"Còn có vệ sĩ theo bảo vệ?" Đoàn Chấn Ba sắc mặt càng khó nhìn. Bùi Dịch này từ trước đến nay rất khiêm tốn, cho dù có vệ sĩ đi theo, cũng sẽ để cho bọn họ ẩn nấp từ một nơi bí mật gần đó, từ đầu không sẽ bị người ta dễ dàng phát hiện.
"Rốt cuộc là ai chứ?" Đoàn Chấn Ba lẩm bẩm.
"Ông nói xem, thằng nhóc đó có thể là con trai Bùi Dịch không? Cũng không đúng, nếu thật là con trai của Bùi Dịch, tôi nhìn thấy Tô Thi Thi cũng có ở đó. Dựa theo tính tình của con nhỏ đó, nếu biết Bùi Dịch có con trai, nhất định sẽ không để yên. Không lí gì có thể đi cùng cậu ta tới bệnh viện."
Phương Thanh Hoa càng nói càng thấy có lý: "Tôi vừa mới xem biểu hiện của Tô Thi Thi cái con tiện nha đầu kia, giống như cực kỳ quan tâm đứa nhỏ này vậy."
"Nếu không phải con trai của Bùi Dịch, bộ dáng lại giống với Nhậm Tiếu Vi, như vậy..." Đoàn Chấn Ba trong đầu hiện lên một ý làm ông ta thất thần ngay tại chỗ.
"Thì ra là thế! Đúng là tiện nhân!" Đoàn Chấn Ba bị chọc giận điên rồi, nắm chặt nắm đâm làm các ngon tay trắng bệch.
"Năm đó Nhậm Tiếu Vi, cái người đàn bà thối tha kia ngay từ đầu không phải bị sảy thai, bà ta biến mất một năm là để ra nước ngoài sinh con! Khó trách lão già đối với chuyện năm đó cũng không truy cứu nhiều, thì ra bọn họ đã sớm hoạt động bí mật!"
"Ông nói đứa bé đó là con của Nhậm Tiếu Vi với lão gia tử sao?" Phương Thanh Hoa sợ ngây người.
Nếu thật là con của lão gia tử, như vậy không phải là em của Đoàn Chấn Ba sao?
"Bà còn không hiểu rõ sao?" Đoàn Chấn Ba liếc mắt về phía Phương Thanh Hoa một cái, ""Cha luôn cương quyết lấy lại tư cách thừa kế của tôi, chính là vì thằng nhóc kia! Ông ta muốn để cho con của mình kế thừa Đoàn thị, quả nhiên đánh một đòn hoàn hảo!"
Đoàn Chấn Ba chưa từng có nỗi hận nào giống như bây giờ!
Ông ta khổ tâm kinh doanh nhiều năm như vậy, mới mấy tháng đã bị cha của mình coi không đáng một đồng, còn đuổi khỏi Đoàn gia, cùng ông ta đoạn tuyệt quan hệ.
"Thì ra bọn họ đã sớm có ý định đào hố để cho chúng ta nhảy vào trong!" Đoàn Chấn Ba tức giận đá văng cái ghế bên giường bệnh. Vết thương ở chân còn chưa hồi phục, cú đá làm ông ta đau đến nỗi mồ hôi lạnh trên trán ứa ra.
""Ông đừng kích động!" Phương Thanh Hoa thấy thế, vội vàng qua đi dìu ông ta.
Lại bị Đoàn Chấn Ba đẩy một cái, trở tay tát cho bà ta một cái vào mặt: "Tránh xa tôi ra một chút!"
"Ông!" Phương Thanh Hoa bụm mặt, tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt.
Người đàn ông này đánh bà ta không biết đã là lần thứ mấy rồi, nếu bà ta không phải không còn chỗ nào để đi, thì đâu phải ở lại chỗ này chịu đựng ông ta trút giận.
"Không được, phải nhẫn nhịn, bằng không cả đời này không thể ngóc đầu lên được!" Phương Thanh Hoa thì thầm nói trong lòng.
Bà ta hít sâu một hơi, đối diện với Đoàn Chấn Ba nói: "Chúng ta không thể cứ chờ như vậy được, lão gia tử muốn đem gia sản cho thằng nhóc kia, tuyệt đối không được!"
"Không sai!" Đoàn Chấn Ba gắt gao nắm bàn tay thành quả đấm, lạnh giọng nói, "Tôi mới đúng là con cả của Đoàn gia, Đoàn gia toàn bộ đều là của tôi!"
"Bà đi tìm Ngọc Tường kêu nó tới gặp tôi! Nó cứ tưởng rằng trốn đi, thì tôi sẽ không tìm được chắc? Nói cho nó biết, chỉ cần nó nguyện ý nghe theo, tôi có thể bỏ qua chuyện cũ." Đoàn Chấn Ba ánh mắt loé lên hung ác.
Đứa con gái lớn này của ông ta vẫn lại là có chút đầu óc. Ông hiện tại bị cô lập hoàn toàn, người người xa lánh, đứa con gái này vẫn còn có thể lợi dụng, cái khác tạm thời bỏ qua,
"Tường Tường... Được, tôi nhất định sẽ tìm được nó." Phương Thanh Hoa trong lòng suy tính.
Bà ta vất vả nuôi dưỡng cô con gái lớn này, đúng là tiểu bạch nhãn lang, vậy mà quay lại đâm bọn họ một nhát chí mạng. Nếu như Đoàn Chấn Ba không nói, bà ta không nhất định đi tìm đứa con gái này.
Hiện tại tất cả tiền của bọn họ đều bị lão gia tử đóng băng rồi, chỉ còn vài thứ đáng giá có thể sử dụng được đều bị Đoàn Ngọc Tường trộm đi rồi.
Phương Thanh Hoa đã sớm âm thầm nhờ người nghe ngóng khắp nơi, chỉ cần Đoàn Ngọc Tường có động tĩnh gì, bà ta liền phải nhận được tin tức.
Nhà bọn họ cái gì cũng đều là số lượng có hạn, đều đã đăng kí bên Chính phủ, bà ta không tin tìm không thấy Đoàn Ngọc Tường!
Mà bên này, bọn người của Tô Thi Thi bị ђàภђ ђạ chạy tới chạy lui đến nửa đêm mới về nhà.
Trên đường trở về, Đoàn Tĩnh Đồng mệt mỏi liền ngủ thi*p đi, Tô Thi Thi nhìn thằng nhóc kia ngáy o..o.., thật sự là dở khóc dở cười.
Sau khi đợi nó vào phòng ngủ, Tô Thi Thi rời khỏi đó, cùng ăn xong bữa ăn khuya với Bùi Dịch, vẫn là nhịn không được hỏi: "Nó cuối cùng làm sao lại chạy được đến đây?"
Theo như phản ứng của Đoàn Tĩnh Đồng lúc mới đến, rõ ràng là thằng nhóc này đã bí mật tới đây.
Huống chi lão gia tử cùng mẹ của Bùi Dịch, bọn họ tuyệt đối không có khả năng cho thằng nhóc kia tới nơi này.
Bùi Dịch nhíu đôi mày, trong giọng nói có chút bất đắc dĩ.
"Nó xuống máy bay lừa vệ sĩ, nói là đi nhà vệ sinh, rồi trèo qua cửa sổ WC để chạy trốn."
Tô Thi Thi không nói gì, đứa trẻ này đúng là vô pháp vô thiên.
Cô tuy không biết Bùi Dịch tại sao lại khẩn trương lo lắng cho an nguy của đứa trẻ này như vậy, nhưng mới đây Bùi Dịch kêu bảo an cho tăng tường bảo vệ, cực kỳ hiển nhiên, nó một mình chạy đến đây. thật nguy hiểm.
"Muốn đưa nó trở về sao?" Tô Thi Thi nhẹ giọng hỏi.
Bùi Dịch quay đầu nhìn cô, trầm giọng hỏi: "Em muốn để cho nó trở về sao?"
Tô Thi Thi trong lòng chấn động, khóe miệng chậm rãi vẽ ra một nụ cười, mắt mở to nhìn người đàn ông trước mặt.
Trong ánh mắt của Bùi Dịch loé lên một tia bối rối rồi nhanh chóng biến mất, nhưng không thể giấu được cô.
"Nếu anh ăn nói dễ nghe, em sẽ suy xét cho nó ở lại."
Con mắt Bùi Dịch trầm xuống, đột nhiên ghé sát người Tô Thi Thi, khom lưng bê cô lên, đi nhanh về hướng phòng ngủ: "Anh càng nguyện ý dùng phương pháp khác để thoả mãn em."
"Ưm... Bùi Dịch, anh là kẻ lưu manh!" Tô Thi Thi muốn khóc, cô thề sau này không đùa giỡn với anh nữa!
Lúc Tô Thi Thi tỉnh lại, chỉ cảm thấy eo mỏi lưng đau, đến cả đi bộ đều có chút khó khăn.
"Sắc quỷ! Thật quá đáng!"
Tô Thi Thi hung hăng đánh vào giường, tay sờ vào eo, nhìn không được mà thở dài.
Cô nhấc áo ngủ lên, chỉ thấy phần eo hai bên của mình bị Bùi Dịch veo cho tím hết cả..
Bất qua không biết tối qua anh làm sao nữa, đột nhiên lại có đặc biệt hứng thú với eo của cô. (Tại bị người nào đó ôm eo nên anh tức đó bà, sao ngây thơ thế =,=)
"Ưm..." Tô Thi Thi che miệng lại, chỉ cần nghĩ tới tối hôm qua, mặt cô bất giác đỏ ửng.
"Hô! Nhất định là bởi vì ngày hôm qua bị em trai anh ôm eo! Đàn ông nhỏ mọn!"
Tô Thi Thi căm giận đánh vào chăn, xoa thắt lưng rồi đứng lên, từng bước hướng về phía toilet.
Bây giờ cô bỏ ra nửa giờ để rửa mặt xong. Thay quần áo đi ra, phát hiện hôm nay trong nhà đặc biệt an tĩnh, tất cả người hầu đều lặng thinh, như là sợ đánh thức cái gì đó.
"Có chuyện gì sao?" Tô Thi Thi giữ lại một người dọn dẹp hỏi.
"Tô tiểu thư, Đoàn tiên sinh cùng phu nhân đã tới. Bùi tiên sinh để tôi nói cho người một tiếng, để cho người nhớ ăn bữa sáng." Người kia nhỏ giọng nói.
"Đoàn tiên sinh cùng phu nhân?"
Tô Thi Thi theo bản năng nhớ lại vợ chồng Đoàn Chấn Ba, nhưng rất nhanh liền phản ứng kịp, hẳn là lão gia tử cùng mẹ của Bùi Dịch đến đây.
Xem ra bọn họ tới tìm Đoàn Tĩnh Đồng.
Tô Thi Thi gật gật đầu, hướng tới phòng khách.
Ở trong toà nhà, bọn họ ở lại căn phòng sau cái sân nhỏ, phía trước là chỗ dùng để tiếp khách.
Tô Thi Thi đi mau đến đó, đột nhiên phát hiện ngoài cửa phòng có một cái bóng nhỏ nhằm úp sấp.
Đoàn Tĩnh Đồng đang ghé vào cửa sổ, cố sức nhìn vào bên trong, để xem lão gia tử bọn họ đang định làm gì.
Tô Thi Thi lặng lẽ đi đến phía sau Đoàn Tĩnh Đồng, nghe thấy âm thanh cuộc nói chuyện của Bùi Dịch và lão gia tử.
Cô nhìn thoáng qua thật cẩn thận Đoàn Tĩnh Đồng, ghé sát vào bên tai nó nhẹ giọng nói: "Nếu như bị cha mẹ nhóc biết, nhất định sẽ hạn chế tự do của nhóc, sau này sợ là không được ra ngoài đâu?"
"A, chị..." Đoàn Tĩnh Đồng bị dọa, người nhảy dựng, nói đến một nửa, liền che miệng, sợ người trong phòng nghe được.
Tô Thi Thi trong mắt giảo hoạt chớp lóe rồi biến mất, tiếp sát cậu nhóc nhỏ giọng hỏi: "Muốn chị giúp nhóc không?"
Đoàn Tĩnh Đồng tức giận không được, đúng là cậu hiện tại quả thật cần người giúp đỡ. Chẳng thế thì cậu chẳng lén đên đây, còn ngã gãy tay, sau này nhất định không cho cậu ra ngoài
Tô Thi Thi thấy cậu nhóc gật đầu, mi mắt từ từ nheo lai, giống bộ dạng giống như bà ngoại, cười tít mắt nói: "Nếu chị giúp nhóc, trước tiên nhóc phải kêu chị một tiếng chị dâu đi nào?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc