"Cha!"
"Ông nội!"
Đoàn Kế Hùng vừa nói muốn đoạn tuyệt quan hệ, Đoàn Chấn Ba cùng mẹ con Phương Thanh Hoa toàn bộ đều đã sợ ngây người, không thể tin nhìn cái con người nhẫn tâm này.
Đoàn Chấn Ba sắc mặt tái mét, tức giận đến toàn thân đều đã đã run run, nhìn cha ruột của mình hồi lâu nói không nên lời.
Ông ta rốt cục thông suốt rồi. Hôm nay toàn bộ chuyện này, từ đầu liền là đào hố để cho ông ta nhảy vào trong!
"Người đã sớm đối với con bất mãn, muốn đuổi con ra khỏi Đoàn gia đúng không? Toàn bộ chuyện này đều chỉ là cái cớ thôi!" Đoàn Chấn Ba tức giận nói.
Đoàn Kế Hùng một bộ dáng đầy vẻ bi thương đến ૮ɦếƭ tâm, lắc đầu thở dài: "Ta nghĩ đến con ít nhất sẽ hiểu chuyện một chút. Nhưng đến bây giờ, con còn không rõ mình rốt cuộc sai ở nơi nào. Đoàn gia không có loại con cháu ích kỷ như vậy, các người đều cút hết cho ta!"
Đoàn Kế Hùng nói xong tiện quay đầu nhìn về phía Hỗ Tấn Hoa, xấu hổ nói: "Cho các người chê cười rồi. Hôm nay là Đoàn gia tôi không đúng, ngày khác tôi sẽ đến nhận lỗi."
"Đoàn lão nói quá lời." Những người khác nhao nhao nói.
Tới tham gia lễ đính hôn, kết quả mọi chuyện đến thành cái dạng này, chủ nhà còn xảy ra chuyện quan hệ tuyệt thế này, xấu hổ là bọn họ mới đúng.
Khách khứa đến tham dự nói vài lời khách sáo, tiện nhao nhao rời đi.
Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch một mực bên cạnh âm thầm quan sát, phát hiện đương gia nhà Lan gia thật sự như là vị Thế Ngoại Cao Nhân một dạng, đối với chung quanh chuyện đã xảy ra hoàn toàn không quan tâm.
Mọi người đi tới, người kia cũng chỉ là tới cùng Đoàn Kế Hùng lên tiếng chào hỏi, liền đi theo mọi người cùng trở về.
"Nhân tài như vậy thật rất khó nắm bắt. Nếu là bằng hữu không tồi, ví như là đối thủ mà nói..." Tô Thi Thi âm thầm nhìn thoáng qua Bùi Dịch.
Cô rốt cuộc biết người đàn ông của cô đang đối mặt với cái gì.
"Không cần lo lắng." Bùi Dịch đặt tay bờ vai cô, ôn nhu nói.
Tô Thi Thi trong lòng ấm áp.
Có đôi khi trực giác Bùi Dịch thật sự cực kỳ nhạy cảm, cái tâm tư gì của cô đều đã chạy không khỏi ánh mắt của anh.
"Chuyện này không phải thật sự! Ông nội, người nghe con giải thích!" Bên kia đột nhiên truyền đến tiếng Đoàn Ngọc Tường kêu la.
Cô ta lúc này cũng triệt để hiểu rõ ra, cô ta còn có cha mẹ cô ta đều đã xong rồi. Rời khỏi Đoàn gia, bọn họ không là cả! Cái gì đều không có rồi!
"Hòa Dự, phái người giám sát bọn chúng!" Đoàn Kế Hùng liền nhìn cũng không nghĩ muốn xem bọn họ liếc mắt một cái.
Ông ta nói xong liền xoay người đối với Hỗ Tấn Hoa còn chưa rời đi nói: "Chuyện hôm nay, đều là lỗi do thằng con bất hiếu của tôi gây ra, ngày khác tôi nhất định đến nhà nhận lỗi."
"Nói quá lời." Hỗ Tấn Hoa cười tít mắt, lại khôi phục vẻ mặt hiền lành kia.
Trong lúc ông ta nói chuyện, vẫn luôn giữ chặt áo Hỗ Quân Nhạc đang nghĩ muốn chạy trốn, quay đầu vẻ mặt ôn hoà nói: "Hôm nay con đã gây ra họa lớn như vậy, vẫn còn không hướng Đoàn gia gia của con giải thích?"
Hỗ Quân Nhạc vẻ mặt đau khổ, thân thể run run, hướng tới Đoàn Kế Hùng cúi đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đoàn gia gia là con sai lầm rồi, con lần sau nhất định nhịn một chút. Không phải chỉ là làm cái lễ đính hôn thôi sao, dù sao nghi thức cử hành xong đổi ý cũng còn kịp mà." Tui hạn hán lời rồi