Edit:
"Kỳ lạ? Rốt cuộc đang nói cái gì vậy?"
Hỗ Quân Nhạc nhoài người về phía cửa sổ, dựng lỗ tai lên nghe nửa ngày, cũng không nghe thấy bên trong có giọng nói truyền đến. Thật muốn mở cửa sổ ra xem tình hình bên trong một chút.
Tô Thi Thi đi ra ngoài cửa, liền thấy Hỗ Quân Nhạc giống như bộ dạng con thằn lằn lớn đang nhoài người trên cửa sổ.
Cô lặng lẽ đi đến bên cạnh, anh ta đột nhiên nhón chân, rướn cổ lên, cô cực kỳ nhẹ nhàng hỏi bên tai anh ta: "Có phải rất muốn vào xem một chút hay không?"
"Đúng vậy."
Hỗ Quân Nhạc một lòng một dạ muốn nghe bên trong nói chuyện, cũng không chú ý tới người bên cạnh là ai, không chút nghĩ ngợi đã gật đầu nói.
Tô Thi Thi nhẹ giọng nói: "Không mở cửa sổ ra được sao?"
Cô vừa nói vừa đưa tay nắm lấy mép cửa sổ, dùng sức đẩy sang bên cạnh. Chỉ nghe "ùn" một tiếng, tầm mắt liền trống trải khiến anh ta phải đứng lên.
"Kỳ lạ? Người đâu?"
Hỗ Quân Nhạc chỉ thấy bên trong có một người đàn ông trung niên, không thấy bóng báng Tô Thi Thi đâu, chân mày lập tức nhíu lại.
"Bởi vì —— "
Tô Thi Thi kéo dài âm, chợt khom lưng bắt lấy hai chân Hỗ Quân Nhạc, dùng sức kéo cả người anh ta lên, giống như đẩy một món hàng hóa vào trong cửa sổ.
"Bởi vì —— tôi ra ngoài rồi!"
"A!" Hỗ Quân Nhạc thét chói tai lúc rơi xuống đất còn phát ra một tiếng "bịch" vang thật lớn.
Anh ta giống như một con ếch đang co quắp trên mặt đất, ngã thiếu chút nữa thì ngất đi.
"Chuyện gì đây?"
Hỗ Quân Nhạc phản ứng kịp thời, phắt một cái từ trên đất ngồi dậy, vừa ngẩng đầu liền thấy Tô Thi Thi đang đứng ngoài cửa sổ, mắt nhất thời liền xanh biếc.
"Cô... Cô..." Anh ta quay đầu lại lờ mờ thấy vẻ mặt bức người của người đàn ông trung niên phía sau, xấu hổ hận không được đào cái lỗ nào để chui vào!
Anh ta lại bị một cô gái ném vào, còn ngã một cách khó coi như vậy, chuyện này mà truyền ra ngoài thì thật chẳng muốn sống nữa!
Mặt mũi tam thiếu của Hỗ gia bị mất ngày một nhiều, hơn nữa còn dưới bàn tay của cùng một người phụ nữ!
"Tô Thi Thi rốt cuộc cô muốn làm cái gì!" Hỗ Quân Nhạc tức điên lên!
Tô Thi Thi ghé vào cửa sổ vẻ mặt vô tội nhìn anh ta: "Hỗ tam thiếu, anh muốn làm gì vậy? Tôi cũng không xin anh theo tôi tới đây."
"Cô..." Hỗ Quân Nhạc cứng họng.
Anh ta mong chờ theo sát tới tận đây rốt cuộc là tại sao? Hoàn toàn là tự chuốc lấy hoạ!
Tô Thi Thi tốt bụng hỏi: "Vừa rồi ngã có đau không? Nếu không tôi đưa anh đến bệnh viện? Chiếc xe thể thao đó của anh nát thành thế này rồi, còn có mặt mũi lái nó ra ngoài sao?"
Cô vừa nói vừa đi vòng quanh phòng, rồi đi về phía Hỗ Quân Nhạc.
Hỗ Quân Nhạc phắt một cái từ dưới đất đứng lên, không tự chủ mà lui về sau, cảnh giác nhìn Tô Thi Thi: "Cô làm cái gì đấy? Tôi cho cô biết, cô đừng có mà làm loạn, tôi..."
Anh ta còn chưa nói hết, Tô Thi Thi đã bắt lấy tay áo của anh, vừa lôi anh ta đi ra ngoài, vừa quay đầu hướng về phía quán trưởng nói: "Quán trưởng, cứ quyết định như vậy đi. Thật rất xin lỗi."
"Tô tiểu thư khách sáo rồi, hi vọng lần sau còn có cơ hội hợp tác nữa."
Quán trưởng tiễn hai người ra cửa, Tô Thi Thi nói ông ta "Xin dừng bước", rồi lôi Hỗ Quân Nhạc đi.
"Cô buông tôi ra, tôi có thể tự đi!" Hỗ Quân Nhạc buồn bực nói.
Tô Thi Thi quay đầu, nụ cười trên mặt đã thu lại, lạnh lùng nhìn anh ta: "Không muốn còn ngã khó coi hơn, thì tốt nhất là hãy ngoan ngoãn."
"Cô..." Hỗ Quân Nhạc trợn to mắt.
Cô gái này có tốc độ đổi sắc mặt cũng quá nhanh đi?
Không biết sao, anh ta đột nhiên có chút sợ.
"Cô đừng cho là tôi thật sự đánh không lại cô. Tôi là người đàn ông tốt, không đánh nhau với phụ nữ." Hỗ Quân Nhạc mạnh miệng nói.
Tô Thi Thi không có để ý đến anh ta, kéo anh ta một mạch vào trong chiếc xe Lincoln.
"Tự tôi có xe, không cần ngồi xe của cô." Hỗ Quân Nhạc tức giận nói.
Tô Thi Thi liếc anh ta một cái: "Không phải là muốn quấn lấy tôi sao? Hiện tại cho anh cơ hội, sao đây? Không muốn đi theo nữa à?"
"Cô..." Hỗ Quân Nhạc yên lặng ngậm miệng lại.
Nếu không phải đã đáp ứng anh trai tới thăm dò tin tức rồi, còn lâu anh ta mới tới đây nhìn sắc mặt người phụ nữ này!
Anh ta chợt quay đầu lại nhìn Tô Thi Thi, sắc mặt ngưng trọng: "Nếu cô đã biết mục đích của tôi, tại sao không đuổi tôi đi?"
Tô Thi Thi tựa lưng vào ghế ngồi thờ ơ nói: "Ngoạn chơi rất vui mà"
"Ngoạn chơi rất vui..." Hỗ Quân Nhạc chợt run run một cái.
Giờ khắc này, sao anh ta cảm giác giống như là thấy vị anh trai kia của anh ta vậy.
Tuyệt đối đều là hồ ly cả, từng bước từng bước đều không run sợ!
Sau tất cả mọi chuyện, đối với Hỗ Quân Nhạc đơn giản mà nói thì đều là cơn ác mộng cả.
Tô Thi Thi trở về công ty xây dựng Tiệp Khắc, mang Hỗ Quân Nhạc cùng theo, bất kể cô đi đâu cũng phải mang anh ta đi cùng, thậm chí ngay cả đi nhà vệ sinh, đều cũng mang anh ta theo.
Bây giờ, Hỗ Quân Nhạc cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, liều ૮ɦếƭ xông ra ngoài.
Tô Thi Thi nhìn bóng lưng anh ta, sự giảo hoạt trong mắt chợt lóe rồi biến mất.
Tên trẻ con này muốn đấu với cô sao? Người phụ nữ như cô có bản lĩnh như vậy là do Bùi Dịch đích thân truyền lại!
Tô Thi Thi nhớ tới Bùi Dịch, chợt ôm lấy cánh tay, cảm thấy có chút lạnh.
Cô cho rằng hôm nay Bùi Dịch sẽ đuổi theo tới đây, hoặc sẽ cùng tên Hỗ điên khùng kia đua một trận so tài, nhưng không ngờ hai người đó cuối cùng lại chẳng thấy đâu!
"Thật nhàm chán!" Tô Thi Thi chép miệng.
Đợi đến giờ tan làm, quả nhiên thấy Hỗ Quân Nhạc không tiếp tục tới đây nữa.
Miệng cô nhẹ câu lên, để chú Lý bắt đầu lái xe đi một chuyến tới gian khách sân vận động lần nữa.
Lần này, cô cùng quán trưởng nói chuyện một lúc lâu mới rời đi.
Tô Thi Thi lúc rời đi mặt vô cảm, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Nhà chính của Hỗ gia, trợ lý đang báo cáo tình hình của Tô Thi Thi cho Hỗ Sĩ Minh.
Hỗ Sĩ Minh như có điều suy nghĩ mà nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: "Cô ấy lại quay lại tìm quán trưởng?"
"Không sai. Nhưng mà sợ bứt dây động rừng, nên tôi không đi hỏi qua nội dung nói chuyện giữa cô ấy và quán trưởng." Trợ lý nơm nớp lo sợ nói, thoạt nhìn đã thấy rất sợ Hỗ Sĩ Minh.
Hỗ Sĩ Minh gật đầu một cái: "Tiếp tục theo dõi, chuyện này hẳn không đơn giản như vậy."
Trợ lí gật đầu, rất nhanh liền lui xuống.
Hỗ Sĩ Minh xoay người trở lại trước bàn làm việc, ngồi xuống chiếc ghế, ánh mắt hơi trầm xuống.
Trong khoảng thời gian này anh ta đã điều tra Tô Thi Thi, nghe nói Đoàn gia chuẩn bị buổi lễ đính hôn mà lại hoàn toàn gạt cô ra.
Với tính tình của người phụ nữ kia, cô ta phải sớm xù lông rồi, nhưng cô ta lại bình tĩnh như vậy.
"Thật thú vị, tôi cũng muốn xem xem rốt cuộc cô muốn làm cái gì." Trong mắt Hỗ Sĩ Minh lóe lên sự hung ác
Anh ta thích những đối thủ mở bài không theo lẽ thường như vậy đó!
"Anh, em mới vừa mới nghe được Tô Thi Thi nói với quán trưởng rằng cô ta không định tham gia cắt băng khánh thành. Sẽ không có chuyện gì khác, ngày mai em không muốn đi!" Bên ngoài truyền đến giọng nói của Hỗ Quân Nhạc đang thở phì phò.
"Không tham gia cắt băng khánh thành?" Ánh mắt Hỗ Sĩ Minh trầm xuống.
Tô Thi Thi không định tham gia cắt băng khánh thành, vậy tại sao còn quay lại tìm quán trưởng nữa?
Xem ra chuyện này càng ngày càng thú vị rồi.
Hỗ Sĩ Minh ngẩng đầu lành lạnh liếc Hỗ Quân Nhạc một cái: "Ngày mai tiếp tục đi."
"Anh..." Hỗ Quân Nhạc nhất thời ngu ngơ.
Anh ta thật không muốn đi mà!
Cách Trung Thu càng ngày càng gần, mà mấy ngày nay, Tô Thi Thi vừa về tới trang viên Đoàn gia, liền bị Nhậm Tiếu Vi gọi đi học lễ nghi.
Nhâm Tiếu Vi mời giáo viên về dạy cô, nhưng về chuyện đính hôn, vẫn không đề cập tới.
Tâm Tô Thi Thi ngược lại càng ngày càng tĩnh, chẳng qua có điều khiến cô không thoải mái chính là Đoàn Ngọc Tường đến nhà chính ngày càng thường xuyên.
Mấy ngày nay Bùi Dịch cũng cực kì bận rộn, cả ngày không thấy bóng dáng đâu.
Trước lễ Trung Thu một ngày, Tô Thi Thi ngồi ngây ngốc trong phòng làm việc nửa ngày, mới cầm điện thoại di động lên gọi cho Hỗ Quân Nhạc.
Hai ngày rồi tên trẻ con này đã không tới tìm cô, cô cũng có chút "nhớ" anh ta.
"Hỗ tam thiếu, anh có muốn biết mấy hôm nay Bùi Dịch làm gì không? Muốn biết thì trưa mai hãy tới tìm tôi."
Tô Thi Thi nói xong không đợi Hỗ Quân Nhạc đáp lại, liền cúp điện thoại.
Đối với loại trẻ con này, không thể để cho anh ta có cơ hội phản đối. Bộ dáng như vậy nói xong cúp máy, ngược lại sẽ khiến lòng hiếu kỳ của anh ta nổ tung.
Cô không sợ anh ta không đến!
Tô Thi Thi không biết rằng mỗi một lời nói cử chỉ ở đây, toàn bộ đều rơi vào một đôi mắt thâm thúy.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc trên tầng hai mươi, Bùi Dịch mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm một màn trong video giám sát, khẽ nhíu mày.
Lúc lâu sau, thân thể cao lớn từ chỗ ngồi đứng lên, đi ra cửa, bốn phía như có một cỗ hàn khí bùng lên, nhiệt độ nhất thời thấp xuống vài độ.
Dám hẹn người đàn ông khác sau lưng anh! Xem ra mấy ngày không trông nom người phụ nữ này, lá gan thật lớn rồi!