Edit:
Trong phòng ăn lớn, thỉnh thoảng lại có tiếng cười nói, không khí có vẻ rất tốt.
Nhưng dần dần, Tống Trọng Hạo nhận thấy không khí bốn phía đang giảm thấp, giọng nói của anh ta không tự chủ cũng thấp xuống.
"Sư muội, anh nhớ trước kia em đặc biệt thích ăn thịt kho tàu. Nào, ăn nhiều một chút, xem em dạo này sao lại gầy như thế." Tống Trọng Hạo cũng không biết nói chuyện gì, nên gắp một miếng thịt vào chén của Tô Thi Thi.
Động tác gắp thức ăn của Bùi Dịch ngừng lại một chút, âm thầm nhìn lướt qua Tô Thi Thi.
Gầy ư? Con mắt nào của cái bóng đèn chướng mắt này thấy Tô Thi Thi gầy hả? Như kiểu anh ngược đãi cô không bằng ấy!
"Sư huynh, anh cũng ăn nhiều một chút." Tô Thi Thi lúng túng cúi đầu, bây giờ không dám nhìn mặt Bùi Dịch nữa.
Từ đầu bữa cơm đến giờ, sư huynh cô không biết có phải là quá khẩn trương hay không, một mực tìm chuyện để nói.
Anh nói chuyện thời bọn họ học đại học một lần, chỉ thấy sắc mặt của Bùi Dịch bên cạnh càng ngày càng kém.
"Tình cảm rất tốt phải không?" Ánh mắt Bùi Dịch u ám, thấy một bàn lớn các món ăn trước mặt, trong lòng dường như bốc lên một luồng khí bực bội.
"Đều là món sư huynh thích ăn phải không?" Anh siết chặt bàn tay, bất ngờ gắp đĩa thịt heo xào mà tên Tống Trọng Hạo kia ăn nhiều nhất.
Một cái gắp, rồi một cái gắp nữa... Rất nhanh, cả đĩa thịt heo xào đều vào bụng Bùi Dịch.
Tay Tô Thi Thi đang cầm đũa cứng đờ, sự nghi ngờ trong mắt chợt lóe rồi biến mất.
"Anh rất đói bụng sao?"
Bùi Dịch được giáo dục rất tốt, lúc ăn cơm vẫn tương đối ưu nhã. Đây là lần đầu tiên Tô Thi Thi thấy anh dốc sức gắp cho được một món nào đó, đến khi ăn hết món đó rồi mới thôi.
"Quả nhiên là đang tức giận!" Tô Thi Thi lại thấy Bùi Dịch chuyển sang món ăn khác, thì âm thầm thở dài.
Đây là giận quá hoá muốn ăn sao? Bùi tiên sinh giận dỗi quả nhiên khác biệt người bình thường!
"Sư muội?" Tống Trọng Hạo cũng đã nhận ra, đưa ra chân đá Tô Thi Thi một cái, muốn nhắc nhở cô.
Hình như Bùi Dịch giận thật, có phải tại anh ta đã nói quá nhiều không?
"Sư muội?" Tống Trọng Hạo đá một cái nữa, nhưng kỳ lạ là Tô Thi Thi vẫn không có phản ứng.
Bên kia, thân thể Bùi Dich đang uống canh chợt cứng đờ, chớp một cái mặt liền trầm xuống.
"Sư muội?" Tống Trọng Hạo vẫn chưa từ bỏ ý định, dịch người về phía trước một chút, lại đá một cái.
Chiếc giày da màu đen dưới bàn ăn xẹt qua một đường cong đẹp mắt, chẳng qua là cung độ hơi lệch một chút, không cẩn thận chếch về phía chiếc quần Âu màu đen.
Mặt Bùi Dịch tối sầm, từ từ đặt bát và thìa xuống, mím chặt môi, ngồi bất động tại chỗ.
"Sư muội!" Tống Trọng Hạo sốt ruột, không biết Tô Thi Thi bị sao nữa, chớp chớp mắt nhìn về phía cô.
"Sư huynh?" Tô Thi Thi ngẩng đầu nhìn lên, thấy Tống Trọng Hạo vừa đá mình thì nháy mắt mở to, cả người chấn động, giống như là --
Cô theo động tác của anh ta tiếp tục nhìn về phía bên kia bàn, cả người như bị sét đánh, cả kinh suýt chút nữa ngã từ trên ghế xuống.
Cô thật muốn mù đi! Sư huynh cô đá lầm người cũng không biết hả?
Tô Thi Thi không hề nghĩ ngợi, phắt một cái từ trên ghế đứng lên, kéo sư huynh cô đi.
Nháy mắt sau, dường như không khí bốn phía đông cứng lại. Mắt Bùi Dịch phi dao qua, dọa sợ khiến Tô Thi Thi động cũng không dám động.
"Sư huynh, anh tự cầu nguyện cho bản thân mình đi..." Khoé miệng Tô Thi Thi co giật, lặng lẽ ngồi xuống, cúi đầu liều mạng ăn cơm.
"Sư muội..." Lúc này Tống Trọng Hạo đột nhiên nghĩ đến sư muội anh cũng đứng lên, anh ta còn vừa đá đến chân cô...
"A..." Miệng anh ta cũng như bị hút lãnh khí, phắt một cái từ chỗ ngồi phi ra ngoài.
Cái ghế ma sát trên mặt đất, phát ra một âm thanh chói tai. Tống Trọng Hạo đã không kịp để ý nhiều như vậy, cầm lấy áo khoác vắt trên ghế dựa, vội vội vàng vàng nói: "Cái đó, tôi ăn no rồi, cảm ơn anh đã khoản đãi, tôi phải đi trước..."
"Tống tiên sinh." Bùi Dịch cầm khăn lên lau miệng, ánh mắt nhàn nhạt nhìn sang, "Anh..."
"Bùi Dịch! Hôm nay là lần đầu tiên tôi làm đồ ăn cho anh đó, nhất định phải ăn hết!" Tô Thi Thi vội vàng cắt đứt lời của anh.
Xong rồi, con hổ lại muốn ra oai. Cô nhìn thấy sư huynh cô cũng đang sợ đến sắp khóc.
"Đúng, anh ăn nhiều một chút, tôi có việc phải đi trước." Tống Trọng Hạo cảm kích nhìn Tô Thi Thi một cái, xoay người bỏ chạy.
Quá khủng khi*p! Sau này anh ta muốn tới cũng phải thừa dịp lúc Bùi tiên sinh không có ở đây!
"Cái đó, chân anh bị đá có đau không?" Tô Thi Thi cẩn thận quan sát Bùi Dịch, ngay cả nói chuyện cũng không nhiều ít phấn khích.
Bùi Dịch liếc qua bóng lưng Tống Trọng Hạo chạy trối ૮ɦếƭ, quay đầu trầm trầm nhìn Tô Thi Thi, khóe miệng nhẹ câu lên: "Em cảm thấy thế nào?"
"Cái đó... Lần sau tôi gặp lại anh ta nhất định sẽ giúp anh mắng anh ta!" Tô Thi Thi vừa nói, gắp một cái móng giò vào bát anh, "Anh thích ăn nhất là món củ sen hầm móng giò mà."
"Tôi thích ăn sao?" Sắc mặt Bùi Dịch thoáng trầm xuống, đáy mắt thoáng qua vẻ cô đơn.
Trái tim của Tô Thi Thi như bị kéo căng, nơi nào đó trong lòng âm ỉ đau, ngồi xuống cầm lấy bàn tay của anh nói:
"Đương nhiên đây là làm vì anh. Khẩu vị của sư huynh tôi thiên về ngọt, anh không thích ăn ngọt, món ăn tôi nấu một tí đường cũng không có."
Sắc mặt Bùi Dịch cứng đờ, sắc đỏ nhuộm từ lỗ tai lan xuống tận cổ.
"Sư huynh em quên đồ kìa." Anh đột nhiên nói một câu không liên quan, sau đó cúi đầu ăn.
"Ách..." Tô Thi Thi sửng sốt, khóe miệng không nhìn được mà câu lên, đột nhiên nhào qua ôm lấy cổ anh, hôn chụt một cái lên mặt anh, rồi cười đuổi theo sau đến phòng khách.
Quả nhiên, cô nhìn thấy trên khay trà để tiếp sư huynh cô vừa rồi có mấy bản thiết kế.
Lúc này, Tống Trọng Hạo đang chạy ra ngoài biệt thự, đột nhiên lại nhớ tới bản thiết kế anh ta còn chưa cầm đi, hối hận đến mắt cũng đỏ.
Cố chịu nguy hiểm bị đuổi Gi*t mà chạy đến tận đây, không phải là vì mấy bản thiết kế kia sao, vậy mà lại quên!
Lúc Tô Thi Thi cầm bản thiết kế đồ đi ra, liền thấy sư huynh cô đang tựa vào cửa chính đấm иgự¢ dậm chân, dáng vẻ không muốn sống nữa.
Cô "Xì" rồi cười một tiếng, sư huynh cô đúng là nhà thiết kế ngốc, đôi khi làm người ta thật bất lực.
"Sư muội!" Tống Trọng Hạo nhìn thấy Tô Thi Thi, thì như thấy cứu tinh, vội vàng chạy tới, sợ hãi nhìn phía sau anh ta một chút, thấy Bùi Dịch không đuổi theo sau, mới yên lòng nói: "Bản thiết kế của anh..."
"Đây này." Tô Thi Thi không đợi anh ta nói xong, đã đặt bản thiết kế lên tay anh ta, "Là anh ấy bảo em đưa cho anh đấy."
Tống Trọng Hạo sửng sốt, sau đó chợt lớn tiếng nói: "Sư muội, thay anh cảm ơn chồng em nhé!"
Trong phòng, người đàn ông nào đó đang nhai thật chậm rãi, đột nhiên dừng lại chỉ một cái chớp mắt, lại khôi phục lại bình thường.
Tống Trọng Hạo nói xong vừa xoay người chạy ra bên ngoài, vừa nhỏ giọng nói: "Sư muội, trong khoảng thời gian này không cần tìm anh đâu, vị kia nhà em thật quá khủng khi*p đi!"
Tô Thi Thi im lặng nhìn anh ta. Anh ta sợ Bùi Dịch lấy bản thiết kế lại hả?
Lúc cô trở lại trong phòng ăn, Bùi Dịch đã ăn xong rồi.
Tô Thi Thi đưa mắt nhìn sang, trái tim giống như là bị thứ gì đó mạnh mẽ ᴆụng phải, có thứ gì đó như là từ dưới đất chui lên, hóa thành từng chút ngọt ngào, đong đầy trái tim cô.
Một bàn đầy các món ăn, mà anh đã ăn xong rồi!
Từ khi biết anh đến bây giờ, chưa từng thấy khẩu vị của anh tốt đến thế!
"Tô Thi Thi." Bùi Dịch ôm cô từ phía sau, nói bên tai cô, "Em đã ra dáng một người mẹ người vợ rồi đấy, là lúc nhận giấy chứng nhận rồi."
Tô Thi Thi quên cả phản ứng, giọng nói đầy từ tính mang theo hơi thở ấm áp chui vào tai cô, tâm tình thật rối loạn.
Cô cuống quít đi về phía trước từng bước, vừa sợ thấy mình có phản ứng thái quá, theo bản năng cúi thấp đầu, không biết nên nói sao.
Mỗi ngày anh đều cầu hôn, chẳng qua lần này, không biết tại sao trong lòng cô lại hoảng hốt đến vậy.
"Đồ ngốc."
Bùi Dịch bất đắc dĩ thở dài, vuốt nhẹ mái tóc của cô: "Không vội, còn nhiều thời gian mà."
"Tôi..." Tô Thi Thi không biết nên giải thích thế nào. Nhưng lần này, cô cảm thấy hình như Bùi Dịch đang trốn tránh điều gì đó.
"Tôi tới phòng bếp làm thức ăn khuya cho anh." Tô Thi Thi chạy trối ૮ɦếƭ.
Bùi Dịch nhìn bóng lưng cô rời đi, ánh mắt âm trầm.
Anh làm sao lại không biết trong lòng cô gái nhỏ của anh đang mong đợi điều gì chứ, anh cũng muốn cho cô ấy một lời cầu hôn để cả hai không hối tiếc, nhưng...
"Chờ một chút." Bùi Dịch âm thầm nói trong lòng.