"Hô..." Tô Thi Thi lôi kéo Ôn Ngọc một hơi chạy ra tới bên ngoài phi trường, xác định phía sau không ai đuổi theo mới dừng lại.
"Cô không sao chứ?" Tô Thi Thi ngẩng đầu vừa thấy, sửng sốt một phen, "Đừng... Đừng khóc!"
"Thi Thi, cô... Cô không phải đến gặp Bùi tổng à?" Ôn Ngọc hốc mắt đã đỏ lên quay sang hỏi.
Tô Thi Thi thân thể cứng đờ, cả người như bị sét đánh một dạng, choáng váng rồi.
"Xong rồi xong rồi, tôi tại sao lại quên chuyện quan trọng như thế rồi!" Tô Thi Thi thật muốn khóc luôn rồi.
Vừa rồi cô nhìn Bùi Dịch chạy xuống phi cơ, rồi cô lại quay đầu bỏ chạy...
Xong rồi, cô ૮ɦếƭ chắc rồi!
"Thi Thi, cô nhanh vào bên trong nhìn xem." Ôn Ngọc tự trách cực kỳ. Thi Thi đều là vì cô mới bỏ chạy.
Vừa rồi cô đã nghĩ nhắc nhở Thi Thi,nhưng Thi Thi lôi kéo cô chạy trốn quá nhanh, cô từ đầu không có cơ hội để nói.
"Vậy cô ở chỗ này chờ tôi một chút." Tô Thi Thi gật đầu, vừa đi một bên vừa cầm ra điện thoại gọi cho Bùi Dịch, muốn giải thích một phen.
Đúng là - -
"Tắt điện thoại." Tô Thi Thi quay đầu, khóc không ra nước mắt nhìn Ôn Ngọc.
"Vậy phải làm sao đây?" Ôn Ngọc đều đã cuống đến phát khóc rồi.
Cô đúng là có nghe nói qua Bùi Dịch tính tình không tốt lắm, sẽ không liên lụy Thi Thi bị ngược đãi chứ...
"Bà cô của tôi ơi, cô đừng khóc. Không có việc gì, bọn họ hẳn là lên phi cơ rồi. Trên máy bay không phải không thể mở máy à?" Tô Thi Thi an ủi.
Nhưng những lời này, chính cô còn không thể tin được.
Bùi Dịch nhất định là tức giận rồi.
Tô Thi Thi thân thể nhịn không được run run một phen, rất muốn chạy trốn.
Hai ngày sau, Tô Thi Thi triệt để biết, người đàn ông kia bụng dạ thật sự rất hẹp hòi, cũng là có thể thay đổi thái độ đến chóng mặt!
"Vậy mà cúp điện thoại của tôi! Tin nhắn cũng không trả lời!" Tô Thi Thi thở phì phì ném điện thoại di động trên giường, nghẹn mà ૮ɦếƭ rồi.
Cô trước kia thật đúng là không phát hiện, Bùi Dịch còn có tính khí trẻ con như vậy.
"Hừ!" Tô Thi Thi cũng cực kỳ giận rồi, cô cũng biết giận nha. Ngồi dậy, lôi rương hành lí ra, đi vào phòng quần áo.
Chỉ chốc lát, mang theo rương hành lí từ trong phòng ngủ đi ra.
"Tô tiểu thư, cô muốn đi công tác sao?" Tiểu Ưu nhìn thấy Tô Thi Thi kéo theo rương hành lí đi ra, có chút đáng tiếc nói, "Tiên sinh nói với quản gia, ba giờ chiều sẽ trở về rồi."
Tô Thi Thi bước chân đột nhiên dừng lại.
Cái người đàn ông ấu trĩ này, gọi điện thoại cho quản gia, trở về lại không chịu điện thoại cho cô. Đừng tưởng rằng cô không biết, anh rõ ràng là cố ý muốn để cho quản gia nói cho cô biết khi nào anh trở về, muốn cô đợi anh!
Tô Thi Thi ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Tôi muốn đến nhà một người bạn ở vài ngày. Bùi tiên sinh trở về thì nói như vậy với anh ấy."
Cơ hội tốt như thế này, cô không bắt lấy mới là lạ! Vừa lúc trải qua vài ngày độc thân thật thoải mái!
"Cái này..." Tiểu Ưu vẫn còn nói chuyện, Tô Thi Thi đã mang theo hành lý đi ra cửa.
"Nhanh đi gọi điện thoại cho tiên sinh." Tiểu Ưu vội vàng chạy đi tìm quản gia cầu viện trợ.
Bên này, Tô Thi Thi kìm nén không được kích động trong lòng, đã ảo tưởng ngày tự do.
Nhưng cô vừa mới ra đến của lớn của biệt thự, đột nhiên Dương Dũng giống như xuất quỷ nhập thần từ đâu xuất hiện ở trước mặt cô.
"Tô tiểu thư, mời trở về." Dương Dũng nói xong liền ςướק đi hành lý trong tay Tô Thi Thi, đứng ở một bên kính cẩn lễ phép.
"Anh..." Tô Thi Thi bị chọc giận muốn khóc.
Cô tại sao lại quên Dương Dũng rồi! Khó trách Bùi Dịch có thể yên tâm như vậy nói đi liền đi, hóa ra là không sợ cô chạy!
(Ryoe: Cái ngốc của cô là nói cho bọn họ cô đi nhà bạn ở đó, cô cứ thuận theo bảo đi công tác phải hay hơn ko? Lúc đó hẳn là có kịch hay xem rồi
Thi: *gật* quả là khôn 3 năm dại 1 giờ. Sao cô ko cứu tôi?
Ryeo: tui ko siêng, cô ở ngốc tự chịu đi, tui ko cứu được *cười gian*)
"Phiền anh tránh ra." Tô Thi Thi giận tái mặt nói.
Dương Dũng bất động như núi, ngăn ở trước mặt Tô Thi Thi nói: "Xin Tô tiểu thư đừng để cho người làm như chúng tôi phải khó xử."
Tô Thi Thi im lặng rồi.
Đến cả người trầm mặc ít lời như Dương Dũng đều đã trêu chọc chế giễu cô như thế, cô còn có thể nói cái gì?
"Anh hẳn sẽ không để cho tôi đi đúng không?" Tô Thi Thi buồn bực nhìn Dương Dũng.
"Vâng, mời Tô tiểu thư trở về chờ Bùi tiên sinh." Dương Dũng nói xong hướng về biệt thự làm cái động tác xin mời.
Tô Thi Thi ánh mắt nhoáng lên một cái, rõ ràng nhìn thấy trên cổ tay phải của Dương Dũng có một chỗ vết sẹo.
Trong lòng cô liền se lại. Cái kia hẳn là lúc trước vì cứu cô bị axit sunfuric hắt trúng.
"Tôi biết rồi." Tô Thi Thi cụp đầu xuống, cũng chẳng muốn cáu kỉnh nữa.
Tô Thi Thi ở trong phòng khách đi qua đi lại một hồi, trong lòng vẫn lại là cảm thấy bực tức.
"ba giờ trở về phải không?" Tô Thi Thi mi mắt nhíu lại.
Không cho cô rời nhà trốn đi, cô đến công ty tăng ca, để xem làm gì được nhau nào?
Hôm nay là cuối tuần, nhưng cũng có người ở công ty tăng ca, cô cũng đi làm một nhân viên tốt mới được.
Bây giờ, Dương Dũng không có xuất hiện nữa, không biết lại trốn ở chỗ nào quan sát cô.
Tô Thi Thi biết, anh vẫn một mực âm thầm bảo vệ cô.
Chỉ là cả ngày qua đi, cô cũng không biết làm cái gì nữa. Nhìn bản thiết kế, một cái bản vẽ cũng nhìn không xong. Nhìn chằm chằm bản kế hoạch, lại càng không biết nội dung bên trong thế nào, không thể nào tập trung được, cứ thẫn thờ như vậy.
Rất không dễ dàng cũng đến ba giờ chiều, mobile phone lại thủy chung không vang lên.
Bốn giờ, cũng không có điện thoại, cũng không có tin nhắn.
Năm giờ, sắp tan tầm, vẫn lại là không có bất kì tin nhắn gì.
Tô Thi Thi trong lòng giống như chất một tảng đá nặng, cực kỳ rầu rĩ khó chịu.
Lúc trước Ôn Ngọc gọi điện thoại tới, vụng trộm nói Tần Phong lại chạy đi tìm cô ấy rồi. Nếu Tần Phong trở lại, vậy thì Bùi Dịch kia hẳn là cũng đã trở về.
"Hừ..." Tô Thi Thi hít sâu một hơi, "Không phải là lạnh lùng bạo lực sao, có cái gì hơn người!"
Hôm nay có chút nóng, Tô Thi Thi chỉ mặt qua một bộ váy liền tay lỡ. Lái xe như cũ đã chờ ở bên ngoài công ty Cao ốc.
Tô Thi Thi nhìn chiếc xe Lincoln màu bạc kia, con ngươi u ám, rất muốn quay đầu bước đi.
"Thôi, sao lại tự làm khổ chính mình làm gì." Tô Thi Thi chỉnh lý quần áo một phen, mang theo túi xách, không nhanh không chậm đi tới xe.
"Tô tiểu thư." Lúc Tô Thi Thi mở của xe ra, chú Lý lái xe bỗng nhiên cười, lên tiếng chào hỏi.
Tô Thi Thi sửng sốt, cười cười với ông: "Chú Lý."
Sau đó, mở cửa.
Ngay sau đó, Tô Thi Thi cả người đơ ngay tại chỗ.
Người đàn ông mặc bộ vest màu trắng, ngay ngắn ngồi ở trên chỗ của mình. Chỉ liếc mắt một cái, giống như là có ma lực thần kỳ, làm cho người ta không thể dời mắt được.
"Chú Lý, sau này phải nhắc nhở tôi, nói trắng ra không phải tốt hơn sao?"
Tô Thi Thi cuống quít dời đi ánh mắt, lại nhìn xuống, cô cũng không dám đảm bảo bảo tay mình lại không kiềm chế được sờ soạng lung tung như những lần trước.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Bùi Dịch mặc vest trắng. Mỗi cô gái lúc còn là thiếu nữ, đều từng ảo tưởng có một vị bạch mã hoàng tử trong lòng như vậy.
Vị hoàng tử đó mặc bộ vest màu trắng, anh tuấn nho nhã, vì chính mình mà tồn tại. Mà hiện tại Bùi Dịch giống như một bạch mã hoàng tử như vậy.
Chẳng qua, giờ phút này sắc mặt của vị hoàng tử này có chút lạnh lìng.
Tô Thi Thi rất nhanh điều chỉnh sắc mặt của mình, không nói gì ngồi xuống.
"Có bản lĩnh tiếp tục lạnh lùng bạo lực đi!" Tô Thi Thi lấy điện thoại ra, cúi đầu bấm bấm làm như không nhìn thấy anh.
Con ngươi của Bùi Dịch hơi trầm xuống.
Cô gái này vậy mà còn dám cáu kỉnh!
Tô Thi Thi đang ở trong group chat với mấy người bạn, chợt thấy Ôn Ngọc gửi đến một cái ảnh chụp, nhất thời nhịn không được, phụt một cái liền cười lên tiếng.
Tần tổng ở dưới lầu, trước cửa nhà Ôn Ngọc kêu hô, rồi bị người ta tạt cho một chậu nước, hơn nữa còn tặng cho một cái tã giấy không thấm của trẻ con. Mà cái tã không thấm vừa khéo, vừa lúc rơi vào trên đầu Tần Phong.
"Ha ha ha..." Tô Thi Thi cười đến ngã lệch ở trên ghế, liền gọi cho Ôn Ngọc nói, "Cô cũng học theo cái xấu rồi nhé, không sợ anh ta xông lên đánh cô sao?"
Đầu bên kia điện thoại rất nhanh liền truyền đến giọng nói sợ hãi của một cô gái: "Là do chính anh ấy quá đáng trước, hàng xóm đều đã báo cảnh sát rồi."
"Ha ha ha..." Tô Thi Thi cười đến đứng thẳng lên không được.
Tần Phong trở lại Bắc Kinh này còn không tới hai giờ đồng hồ, vậy mà có thể gây ra nhiều chuyện như vậy cũng quá tài đi.
Nhưng lúc cô còn đang cười cười, bỗng nhiên cứng lại rồi. Đang muốn đứng lên, trên người bỗng cảm thấy nặng, Bùi Dịch đè ở trên người cô.
"Tô Thi Thi, lá gan của em càng ngày càng lớn rồi!" Bùi Dịch nhìn chằm chằm vào mắt Tô Thi Thi, thật muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ cô gái này!
Cái người phụ nữ ૮ɦếƭ tiệt này, vậy mà triệt để coi như không có sự tồn tại của anh!
"Bùi tiên sinh, người bình tĩnh!" Tô Thi Thi khóc, cô sao lại quên bẵng vị Phật tổ này đi rồi!
Cô vừa rồi rõ ràng giả vờ lạnh lùng hết sức hoàn hảo, vừa thấy tấm hình kia liền triệt để quên mất!
"Tô Thi Thi." Bùi Dịch mỗi lần gọi cả tên cả họ cô, liền bày tỏ giận tới cực điểm.
Tô Thi Thi bị anh nhìn chăm chú đến nỗi tóc gáy đều phải dựng thẳng lên, đang muốn cầu xin tha thứ, xe bỗng nhiên rung chuyển, Ngay sau đó truyền đến một trận tiếng chó sủa.
Tô Thi Thi thân thể cứng đờ, lại vẫn chưa kịp nói chuyện, liền phát hiện trong chiếc xe này của bọn họ như là bị cái gì đó va chạm, xen lẫn còn có tiếng chó sủa cùng tiếng va đập thùng thùng thùng, kịch liệt lung lay càng ngày càng lớn.
"Cái tình huống này là sao?" Hai người đều đã lờ mờ rồi.