Edit: HuongCyndi
Buổi sáng sớm thật yên tĩnh, ánh mặt trời ấm áp tràn vào qua cửa sổ, khiến cả phòng trở nên ấm áp.
Tô Thi Thi hào hứng chạy vào thư phòng, đột nhiên ngây ngẩn tại chỗ.
Cô vẫn luôn cảm thấy Bùi Dịch rất tuấn tú, nhưng dáng vẻ đẹp trai của anh ngay tại giờ phút này không khỏi khiến cho người ta thêm xao xuyến.
Anh đứng trước bàn đọc sách, nét mặt bình thản, đang kiên trì viết chữ bằng chiếc 乃út lông có cán thật dài.
Người đàn ông dịu dàng như ngọc, yên lặng đắm mình trong ánh mặt trời buổi sớm, tất cả mọi thứ đều bị lu mờ, chỉ còn lại duy nhất một mình anh.
Ánh mắt Tô Thi Thi rơi xuống bàn tay có khớp xương rõ ràng của anh, vào giờ phút này, cô cảm thấy tựa như như trở thành cây 乃út trong tay anh, được anh nhẹ nhàng cầm lấy, dịu dàng đến mức khiến cho lòng người cũng phải say mê.
Hai tay Tô Thi Thi không kìm được liền che lên gò má của mình, bàn tay lạnh lẽo sờ lên gò má nóng ran, mới làm cho tâm trí cô bình tĩnh lại một chút.
Cô đã từng thấy dáng vẻ anh kẹp điếu thiếu lá trong tay và tựa vào trước cửa sổ đặc biệt mê người, nhưng lại không phát hiện ra, dáng vẻ anh cầm 乃út viết chữ càng mê hoặc hơn.
Nó tác động vào thị giác cũng giống như kiểu không khí chui vào trong từng tế bào của cô, từng ngóc ngách trong trái tim cô.
Loại cảm giác rung động đó, cô hoàn toàn không có cách nào kháng cự lại.
“Thình thịch thình thịch —— “
Tô Thi Thi cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, giống như là muốn nhảy ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢ vậy, gò má cũng càng ngày càng nóng...
Không được...
Tô Thi Thi hít sâu một hơi, nghiêng đầu muốn bỏ chạy.
Còn nhìn tiếp sẽ chảy máu mũi mất.
“Nhìn xong rồi lại muốn bỏ chạy sao, Tô Thi Thi, em cho rằng tôi là cái gì?” Phía sau lưng truyền tới giọng nói lành lạnh của Bùi Dịch.
Lại bị phát hiện rồi.
Người Tô Thi Thi cứng đờ, nghiêng đầu lấy lòng nhìn anh: “Vậy chỉ có thể trách Bùi tiên sinh có sức quyến rũ quá lớn, khiến người ta khó mà cưỡng lại nổi!”
Bàn tay đang cầm 乃út của Bùi Dịch ngừng một lát, lỗ tai mau chóng đỏ lên.
Thân kinh bách chiến[1], sủng nhục bất kinh[2] như Bùi tiên sinh, lại bởi vì một câu nói của cô gái nhỏ mà xấu hổ.
[1]Thân kinh bách chiến: người từng trải qua trăm trận chiến, kinh nghiệm chiến đấu phong phú.
[2]Sủng nhục bất kinh: Không quan tâm điều hơn lẽ thiệt.
Bùi Dịch nhướng mày một cái, sắc mặt đen thui.
Xem ra kẻ không có tiền đồ chính là anh!
“Anh đang viết gì vậy?” Tô Thi Thi suy nghĩ một chút, vẫn không kiềm chế được tò mò chạy tới, muốn biết.
Sắc mặt Bùi Dịch cứng đờ, tay trái rất nhanh đậy một tờ giấy lớn lên, muốn gấp tờ giấy lại.Nhưng anh đã đánh giá quá thấp tốc độ của Tô Thi Thi.
Tô Thi Thi vừa thấy động tác của anh, đột nhiên tăng tốc nhào qua nắm lấy tay anh, lao người về phía trước xem.
Chỉ sau một cái chớp mắt, cô đang cười tít mắt rồi chợt trợn tròn mắt, nụ cười trên mặt cứng đờ, không thể tin nổi.
Chữ viết này —— thật là khó coi nha!
Tư thế bày ra thì rất đẹp mắt, nhưng mà chữ viết ra thật sự là... Không dám để người nhìn thẳng!
Tô Thi Thi nghiêng đầu quan sát kiệt tác của Bùi tiên sinh một chút, trong lòng liền thăng bằng.
Thì ra Bùi Dịch cũng có chuyện không giỏi, điều này cũng là bình thường mà.
Dáng dấp đẹp trai, có đầu óc khôn ngoan, năng lực thì tài giỏi. Bá đạo không có nhân tính, dịu dàng thì ૮ɦếƭ người. Thư pháp không giỏi cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nếu không thì đông đảo anh em đàn ông sẽ ghen tị ૮ɦếƭ mất!
“Tô Thi Thi, ánh mắt của em như vậy là sao đây?” Sắc mặt Bùi Dịch thoáng đen lại, rất muốn giải thích, nhưng lại cảm thấy như vậy thật trẻ con.
Chẳng qua là sáng sớm hôm nay, đúng lúc anh thấy trong thư phòng có một quyển nhan thị tự thi*p, rất có tinh thần muốn học.
Đây là thứ tồi tệ nhất mà anh từng viết, anh xem được một nửa vẫn chưa nắm được mấu chốt, không ngờ sẽ gặp phải cô gái ngốc nghếch này.
“Không quan trọng, ít ra vẫn còn viết đẹp hơn tôi.” Tô Thi Thi sợ Bùi Dịch mất mặt, lấy lòng cười cười.
Bùi Dịch không nói gì chỉ liếc cô một cái, xoay người đến giá sách bên cạnh, từ trong một ô lấy ra một bộ quyển trục, không nói tiếng nào liền bỏ lên bàn.
Cũng chẳng thèm nhìn Tô Thi Thi lấy một cái, anh ngược lại đoạt lấy tờ giấy có kiểu chữ viết khó coi còn viết chưa xong kia đi.
Bùi Dịch nhếch môi, xoay người trở lại cái tủ bên cạnh, lại lấy ra một bộ quyển trục nữa, nặng nề đặt xuống trước mặt Tô Thi Thi.
Tô Thi Thi sợ anh thấy chướng mắt, liền xoay người, ánh mắt vẫn còn dừng lại trên kiệt tác của anh, như có điều suy nghĩ nói:
“Tôi phát hiện ra kỹ thuật của anh cũng không tệ nha, 乃út lực rất đầy đủ, hẳn là còn chưa nắm rõ được mấu chốt của kiểu chữ này. Luyện tập thêm một thời gian nữa, sẽ tốt lên ngay thôi.”
Ánh mắt Bùi Dịch quét qua hai bức quyển trục trên bàn. Bên trong cất giữ các tác phẩm mà anh tâm đắc nhất, ngay cả bậc thầy của thư pháp cũng khen không dứt miệng.
Người phụ nữ ngốc này cũng chẳng thèm nhìn lấy một cái!
“Bùi Dịch, tôi cảm thấy viết chữ cần phải luyện từng bước từng bước một. Anh cũng thấy đó, anh không học các kiến thức cơ bản, chỉ muốn mình sáng tạo ra cái mới, như vậy rất bất lợi.”
Ngón tay Tô Thi Thi theo từng câu “thơ” của anh, đôi mắt cong cong tựa như trăng lưỡi liềm: “Tôi phát hiện tất cả các chữ phía trên, thì tên tôi được viết đẹp nhất. Nhưng mà, phải đi từng bước một, 乃út pháp của anh rõ ràng có chút nóng vội.”Bùi Dịch nhắm hai mắt lại, yên lặng nuốt cục tức này xuống bụng.
Bà xã đại nhân đã chỉ dạy thì phải nghe!
Không sao, bà xã đại nhân nói, luyện tập thêm mấy ngày nữa sẽ tốt thôi!
Anh tỉnh bơ đi tới bên cạnh Tô Thi Thi, hỏi: “Thích thư pháp ư?”
Tô Thi Thi không suy nghĩ nhiều, gật đầu nói: “Bà nội tôi thích trà đạo với thư pháp, cho nên từ nhỏ tôi học cả hai thứ này tương đối nhiều.”
Bùi Dịch gật đầu, nghiêm túc nói: “Rất tốt, sau này mỗi buổi tối trước khi ngủ, không viết xong một tờ giấy, không cho phép đi ngủ.”
Anh nói xong liền rời khỏi thư phòng.
Tô Thi Thi cầm tờ giấy lớn sửng sốt hai giây, lật đật đặt tờ giấy bỏ lại trên bàn, đuổi theo sau: “Anh đây là thẹn quá hoá giận, đang trả thù tôi chứ gì?”
“Này, anh viết xong tờ giấy thứ nhất trong thời gian bao lâu vậy?”
“Tôi phải đem sự thật anh thầm mến tôi, còn lén lút luyện viết thư pháp tên tôi thật xấu xí ra ngoài ánh sáng... Không đúng, vừa rồi là anh viết thơ tình cho tôi chứ?”
Tô Thi Thi nói xong liền dừng lại, vừa rồi cô đã rất cố gắng nhìn rồi, vẫn không sao nhìn rõ được nội dung. Bây giờ nghĩ lại, hình như Bùi Dịch vừa viết một bài thơ.
Cô đang muốn quay lại xem một chút, thì Bùi Dịch ở phía trước lại hoàn toàn nổi giận.
“Em còn dám nói một câu thử xem?”
Tô Thi Thi rụt cổ một cái, nhỏ giọng thì thầm: “Quả nhiên thẹn quá thành giận.”
“Tô Thi Thi, em còn không mau đi đến nhà chính nữa, sắp muộn giờ đi làm rồi.” Bùi Dịch híp mắt một cái. Anh không tin không trị nổi cô!
Tô Thi Thi “A” một tiếng, lúc này mới nhớ lúc nãy cô muốn tới kêu Bùi Dịch cùng đi nhà chính. Cô chạy lên kéo anh cùng đi.
Ánh mắt của Bùi Dịch lướt qua bàn tay đang kéo mình: “Em lại nghĩ ra chủ kiến gì vậy?”
Tô Thi Thi quay đầu nhìn anh cười hì hì: “Bùi tiên sinh à, anh vừa thông minh lại vừa đẹp trai vừa tài giỏi...”
“Nói thẳng luôn đi.” Nét mặt Bùi Dịch cứng nhắc, khẳng định người phụ nữ này lại đang có chủ ý xấu gì đây.
Tô Thi Thi vừa đi vừa nói: “Tôi nghe nói lão gia đã trở lại?”
Khoé môi của Bùi Dịch nhẹ câu lên, lặng lẽ nhả ra bảy chữ: “Lão gia tĩnh dưỡng, không tiếp khách.”
“Không tiếp khách ư?” Tô Thi Thi thoáng ngừng bước chân lại, trong lòng có chút thất vọng.
Mấy ngày trước bà nội cô gọi điện thoại tới, nói lão gia gọi điện thoại cho bà. Mặc dù bà nội không nói rõ, nhưng Tô Thi Thi nghe được, trong giọng nói của bà nội cô mang theo sự lo lắng.
Không cần nghĩ cũng biết Đoàn Kế Hùng đã nói gì với bà nội cô.
“Ông ta được phép quấy rầy bà nội tôi, chẳng lẽ tôi lại không được phép quấy rầy ông ta sao?” Tô Thi Thi âm thầm cắn răng.
Bùi Dịch quay đầu thấy sắc mặt của Tô Thi Thi, không cần nghĩ cũng biết cô đang có chủ ý gì.
Anh kéo tay cô, lạnh nhạt nói: “Bây giờ còn chưa phải lúc.”
Tô Thi Thi chép miệng, có chút rầu rĩ không vui, nhưng vẫn ừ một tiếng.
Lúc này, khóe mắt cô liếc qua một bóng người, ưu tư trong lòng bị quét sạch.
Cô kéo tay Bùi Dịch, gọi người đang ở phía xa xa đằng trước: “Đại tiểu thư, cô đi đâu vậy?”
“Hôm nay không phải là cô không tới sao?” Đoàn Ngọc Tường thấy Tô Thi Thi thì sắc mặt chợt trầm xuống.
Vốn là cô ta nghĩ rằng Tô Thi Thi nhất định sẽ không đến, vẫn còn đang rất vui vẻ, cuối cùng cũng không bị cô ђàภђ ђạ nữa. Nhưng không nghĩ đến cô chẳng những tới, mà còn tới cùng Bùi Dịch nữa!
Tô Thi Thi đi tới trước mặt cô ta, bướng bỉnh cười, nói: “Xem như là đi làm trễ, cũng không thể khiến Đoàn đại tiểu thư thất vọng được!”
Lúc Tô Thi Thi đang nói chuyện, không biết vô tình hay hữu ý liếc qua phía bên cạnh Bùi Dịch.
Ánh mắt Bùi Dịch hơi trầm xuống, cô gái nhỏ này đúng là có thù tất báo.
Vừa nãy không để cho cô trở về xem bài thơ kia, nhanh như vậy đã tính toán cách trả thù rồi!
“Chú trẻ...”Con ngươi của Đoàn Ngọc Tường đối diện thẳng với Bùi Dịch, mặt không kiềm chế nổi liền đỏ lên.
Cô ta thực sự rất rất muốn gặp Bùi Dịch, Tô Thi Thi có thể tốt bụng đến vậy sao?