Edit: HuongCyndi
“Bùi tiên sinh, bình tĩnh đi, bây giờ đang là buổi sáng đó!”
Buổi sáng đó, anh có hiểu không...
Tô Thi Thi sắp khóc đến nơi.
“Thì sao?” Bùi Dịch bước từng bước ưu nhã, giơ cánh tay dài ra liền bắt được cánh tay của Tô Thi Thi.
Đúng lúc này, bên cạnh truyền tới “két” một tiếng, chiếc xe Lincoln màu bạc đang dừng bên cạnh hai người.
Cửa xe tự động “cạch” một tiếng mở ra, đập vào mắt là ghế ngồi bằng da bên trong.
“Bùi Dịch... A...” Tô Thi Thi vừa mới mở miệng một cái, liền bị Bùi Dịch vác lên vai, tiếp đó cả người bị ném xuống ghế.
“Cầm thú!”
Tô Thi Thi xoay người đến gần một cánh cửa khác, nhưng tay cô vừa mới chạm đến cánh cửa, liền nghe một tiếng “cạch” nhỏ vang lên.
Lần này tài xế phản ứng cực nhanh, đã chốt lại.
“Chú Lý...” Tô Thi Thi khóc không ra nước mắt.
Bùi Dịch vào trong, đóng cửa xe lại, quay đầu lành lạnh nhìn Tô Thi Thi: “Em cho rằng em sẽ chạy thoát sao?”
Tô Thi Thi thở phì phò trừng mắt nhìn anh: “Bây giờ đang là buổi sáng đó!”
“Ai quy định buổi sáng không thể làm chứ?”
Bùi Dịch nhướn mày, người từ từ tiến sát lại gần, ánh mắt rơi xuống đùi Tô Thi Thi, có ý ám chỉ nói: “Sau này chúng ta cũng tập nhiều bài yoga đi.”
“Anh... Đồ lưu manh!” Mặt Tô Thi Thi lập tức đỏ lên.
Cô vừa mới ngược Đoàn Ngọc Tường xong, trong lòng còn đang rất vui vẻ, không ngờ lập tức đến lượt mình bị ђàภђ ђạ.
Đây chính là báo ứng mà!
Rất nhanh, bên trong xe liền vang lên một chuỗi âm thanh không hài lòng, Tô Thi Thi không ngừng thét chói tai.
“A, chân anh dài quá!”
“Không muốn...”
“Bùi Dịch, tôi phải cưa chân anh!”
Tô Thi Thi hét mãi cũng khàn giọng, đến khi ngừng lại, uể oải nằm trên ghế, ngay cả tâm trạng mắng người cũng không có.
Vốn dĩ là chân quá dài, không phải ý chỉ nơi đó! Cô chỉ cảm thấy mình chân sắp gãy đến nơi rồi!
Tài xế không biết dạo một vòng đi đâu, đến khi hai người sửa soạn xong, xe vừa vặn đã lái đến trước công ty Tiệp Khắc.
Tô Thi Thi trợn mắt nhìn Bùi Dịch một cái, kéo cửa ra chạy đi. Hai chân vừa chạm xuống đất, liền đột nhiên mềm nhũn, thiếu chút nữa thì ngã xuống đất.
Cô giận đến nỗi hung hăng đóng cửa lại, cầm túi xách theo, cũng không quay đầu lại mà bước vào toà nhà.
Bùi Dịch dựa vào ghế, xuyên qua lớp cửa kính xe nhìn bóng lưng của cô gái còn đang thở phì phò, khóe miệng thỏa mãn câu lên cười một cái.Mấy ngày nay, Tô Thi Thi đang tập trung để mau chóng hoàn thành công việc, lúc rảnh rỗi sẽ đến nhà chính ngược Đoàn Ngọc Tường.
Bây giờ xương Đoàn Ngọc Tường càng ngày càng mềm, thấy Tô Thi Thi gần như phản xạ có điều kiện, cơ thể không nhịn được liền run run, chỉ cảm thấy toàn thân đều đau nhức.
Tô Thi Thi lấy đó làm vui. Áp lực công việc lớn, vừa hay cô cần tiêu khiển thư giãn một chút. Nhưng mà vật liệu cách âm mà bọn họ cần gấp vẫn là không có gặt hái gì.
Công trình nhà khách sân vận động kia càng ngày càng gần đến hạn bàn giao, tất cả mọi người trong bộ phận thiết kế trên tầng mười lăm, rất nhiều người đang chờ cô thất bại để cười nhạo.
Khúc Hồng Mai liếc cánh cửa phòng làm việc của tổ một đang đóng chặt, trong lòng tức giận thấy thật bất bình, suy nghĩ một lát, liền cầm một phần văn kiện rồi vào trong phòng thiết kế.
Phòng làm việc của tổng giám đốc thiết kế trên tầng mười lăm, cũng không phải lần đầu tiên Khúc Hồng Mai tới nơi này, nhưng mấy lần đến gần đây luôn có cảm giác không khí quá thấp.
Khi cô ta bước vào, Đoàn Ngọc Tường đang ngồi trên bàn làm việc xử lý một văn kiện.
“Đoàn tổng giám.” Khúc Hồng Mai nhẹ khẽ gõ lên cửa, rồi bước vào.
Đoàn Ngọc Tường ngẩng đầu thấy là cô ta, cặp lông mày thanh tú khẽ nhíu lại: “Cô có việc gì?”
“Tôi... Tôi mang phương án thiết kế phòng khách tầng một cho Quý Hoa Đại đã làm xong để cô xem qua một chút.” Khúc Hồng Mai nói xong đặt văn kiện tới trước mặt của Đoàn Ngọc Tường.
Đoàn Ngọc Tường thuận miệng “ừ” một tiếng, mặt không đổi sắc nói: “Không có chuyện gì thì ra ngoài trước đi.”
“Đoàn tổng giám...” Trong lòng Khúc Hồng Mai chìm xuống.
Cô ta có thể rõ ràng cảm giác được thái độ của Đoàn Ngọc Tường đối với cô ta khác hẳn lúc trước, rõ ràng trước kia đối với cô ta thì rất nhiệt tình.
Chẳng lẽ là bởi vì chuyện Tô Thi Thi mượn vật liệu nên tức giận sao?
“Tôi... Chuyện lần trước thật sự là không ngờ đến. Tôi cũng không biết tại sao về sau lại trở nên nghiêm trọng như vậy...”
“Khúc tiểu thư, bây giờ đang là thời gian làm việc, tôi không muốn chuyện riêng mang tới tận phòng làm việc.” Mặt Đoàn Ngọc Tường trầm xuống, không kiên nhẫn ngẩng đầu lên mà nhìn Khúc Hồng Mai.
“Cô nói chuyện, tôi hoàn toàn không biết. Hiểu không?”
“Tôi... Tôi hiểu rồi.” Trong lòng Khúc Hồng Mai run lên, vội vàng nói, “Vậy thì tôi ra ngoài trước.”
Cô ta nói xong liền xoay người rời đi.
Đoàn Ngọc Tường nhìn bóng lưng cô ta rời đi, chau mày lại, giận đến nỗi quăng văn kiện mà cô ta vừa mới đưa “Bịch” một tiếng xuống mặt đất.
Còn chưa đi xa nên Khúc Hồng Mai nghe thấy rõ tiếng đồ đạc bị ném từ phía sau cánh cửa truyền tới, dừng chân một chút, ngay sau đó gấp rút nhịp bước đi vào thang máy.”૮ɦếƭ tiệt, chuyện không làm thành chẳng lẽ là tôi sai sao?” Khúc Hồng Mai cắn chặt môi, trong lòng ủy khuất vô cùng.
Trước kia là Đoàn Ngọc Tường ám chỉ cô ta gây khó dễ cho Tô Thi Thi, cô ta liền nghĩ ngay đến việc giành mất phần vật liệu cách âm mà Tô Thi Thi cần dùng, để cô không thể bàn giao công trình đúng thời hạn.
“Rõ ràng là qua cầu rút ván mà! Ai mà biết kho hàng của xây dựng Minh Đỉnh lại đột nhiên nổ chứ? Hơn nữa kho hàng nổ không phải cũng là chuyện tốt sao?” Khúc Hồng Mai càng nghĩ càng tức.
Cô ta muốn Tô Thi Thi bởi vì dây dưa kéo dài kỳ hạn của công trình nên bị công ty đuổi việc. Bây giờ, kho hàng bị nổ không lấy được tài liệu, rõ ràng là chuyện tốt, thật không biết Đoàn Ngọc Tường lại tức giận cái gì nữa.
Khúc Hồng Mai ôm một bụng bực tức quay trở lại phòng làm việc, giương mắt thấy Tô Thi Thi và Ôn Ngọc từ trong phòng làm việc đi ra, đang định đi ăn cơm.
Tô Thi Thi đang nói chuyện cùng Ôn Ngọc, ngẩng đầu một cái thì thấy Khúc Hồng Mai nổi giận đùng đùng nhìn mình.
Nụ cười trên mặt cô vừa thu lại, ánh mắt lướt qua cô ta, thẳng đi về phía trước.
“Tô Thi Thi, cô đứng lại!” Khúc Hồng Mai ngăn trước mặt cô, lạnh giọng nói, “Cô có biết toàn thể công ty cũng đang chê cười bộ phận thiết kế chúng ta hay không? Ban đầu cô hứa sẽ giành được công trình gian khách. Bây giờ thì tốt rồi, công trình không thể hoàn thành đúng kỳ hạn, khiến tất cả bộ phận thiết kế của chúng ta đều trở thành trò cười!”
Tô Thi Thi khẽ nhướng mày: “Phiền cô tránh ra.”
Người phụ nữ này lại là bị cái gì kích thích nữa đây, không thể giải thích nổi.
“Đây là cái thái độ gì của cô vậy? Bởi vì cô thất trách dẫn đến công trình không thể hoàn thành đúng kỳ hạn được, cô nên tự nhận trách nhiệm mà từ chức đi! Thật không biết sao cô còn mặt mũi đứng ở đây nữa, da mặt còn dày hơn cả bức tường!”
Khúc Hồng Mai càng chửi càng hăng, hận không thể trực tiếp kéo Tô Thi Thi từ nơi này quăng ra ngoài.
Tô Thi Thi giận quá hóa cười.
Là ai lấy đi vật liệu cách âm đưa tới cho bọn họ, khiến thời hạn bàn giao công trình bị kéo dài? Thiệt thòi mà Khúc Hồng Mai nói kia nghe thật có lý thấy tởm. Hơn nữa, bây giờ còn chưa đến kỳ hạn bàn giao công trình thì nói gì chuyện cô dây dưa kéo dài chứ, bọn họ còn có thời gian mà!
Xem ra lần trước dạy dỗ cô ta còn chưa đủ.
Mặt Tô Thi Thi trầm xuống, đang muốn nói lại thì Ôn Ngọc vốn đang ở bên cạnh đột nhiên đứng ở trước mặt cô ta, ngửa đầu, nổi giận đùng đùng trừng mắt với Khúc Hồng Mai.
“Khúc tiểu thư, Thi Thi là người của tôi, tổ trưởng là tôi đây còn chưa lên tiếng, xin hỏi cô có tư cách gì đòi dạy dỗ cô ấy?”
“Ngọc?” Tô Thi Thi ngây ngẩn, lá gan của bà cô này từ lúc nào đã đến lớn như vậy rồi? Thậm chí ngay cả gây gổ cũng học được!
“Cô...” Khúc Hồng Mai cũng không ngờ Ôn Ngọc sẽ thay Tô Thi Thi ra mặt, lập tức bùng nổ, “Lãnh đạo bất lực như cô còn có mặt mũi nói sao?”
“Tôi là lãnh đạo bất lực đó, vậy đương nhiên sẽ có lãnh đạo cấp cao xuống nói. Một nhà thiết kế nhỏ nhoi như cô có tư cách gì ở đây quơ tay múa chân chứ?” Mặt Ôn Ngọc đỏ bừng, nắm đấm cuộn thật chặt, rõ ràng là rất sợ, nhưng lại không chịu cúi đầu.
Từ trước tới nay cô ấy chưa từng có dáng vẻ như vậy, ngay cả Tô Thi Thi cũng phải hốt hoảng.
“Cô...” Khúc Hồng Mai bị cô ấy làm cho nghẹn họng, một câu nói cũng không nói thành lời.
Bây giờ đang là giờ ăn cơm, rất nhiều đồng nghiệp đều đứng đây xem, tổ trưởng tổ hai là Tương Tinh Oánh thấy thành viên tổ mình bị ức Hi*p, nhất thời liền nổi giận rồi xông lên, ngón tay chỉ vào Ôn Ngọc mắng.
“Tổ trưởng Ôn tự cho rằng bản thân mình có bao nhiêu tài giỏi hả? Thành viên tổ tôi cũng không đến lượt cô giáo huấn đâu?”
“Cô...” Ôn Ngọc giật mình, không kìm chế được liền nép sang một bên người của Tô Thi Thi, cúi thấp đầu nhỏ giọng thì thầm, “Rất nhiều bản thiết kế cô thấy đều do tôi làm nhỉ.”
“Khụ khụ...” Tô Thi Thi chợt quay mặt qua một bên, thiếu chút nữa thì bật cười.
Giọng nói của Ôn Ngọc không lớn, nhưng mọi người ở đây đều nghe thấy.
Chỉ thấy Tương Tinh Oánh kìm nén đến mức mặt đỏ bừng, tức đến nỗi ngay cả đỉnh đầu cũng sắp bốc khói.
“Ôn Ngọc, cô đừng có ngậm máu phun người, lúc nào cô giúp tôi...”
“Ở đây có chuyện gì mà ồn ào vậy?” Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền tới một giọng nói lạnh thấu xương.
Mọi người nhìn người vừa bước vào, hoàn toàn im lặng.
“Xong rồi...” Tô Thi Thi nhìn người vừa mới tới, trong lòng không biết thế nào lại nhất thời rùng mình.