“Các người dám ᴆụng đến tôi thử xem? Bùi thiếu gia, cậu tại sao lại vì một người phụ nữ có thể vô lễ như vậy, phu nhân biết sẽ rất thương tâm!” Phía sau truyền đến tiếng khóc của Hồng Cầm.
Từ khi mẹ con Nhậm Tiếu Vi đến Đoàn gia này, Hồng Cầm vẫn hầu hạ Nhậm Tiếu Vi, ngày thường cho dù là Đoàn Chấn Ba đại thiếu gia cũng cần phải cho bà ta vài phần mặt mũi, đâu chịu nổi ủy khuất như vậy.
Bùi Dịch bước chân đột nhiên dừng lại, mi mắt nhíu lại, quay đầu lạnh lùng nhìn Hồng Cầm: “Nếu còn muốn tiếp tục ở lại Đoàn gia, nên biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói!”
“Quản gia, tiễn khách!”
Bùi Dịch giọng nói càng thêm băng lãnh, hiển nhiên là thật rất tức giận rồi.
Hồng Cầm sững sờ nhìn Bùi Dịch, dọa sững sờ. Bùi Dịch từ lúc mười ba tuổi đến Đoàn gia này, bà ta đây là lần đầu tiên nhìn tháy anh tức giận như vậy.
“Hồng Cầm, bà nhanh lên trở về đi.” Tiểu quản gia biệt thự đi đến chỗ Hồng Cầm nhỏ giọng thúc giục nói.
“Tôi...” Hồng Cầm méo mặt, nếp nhăn hiện rõ đầy khuôn mặt, không cam lòng trừng mắt nhìn quản gia liếc một cái, xoay người rời đi.
Quản gia thở dài một tiếng, nhìn nhìn tình hình trong phòng khách, vẫn lại là quyết định tạm thời không muốn nói cho Tô tiểu thư chuyện của Đại cẩu tử chúng nó.
Phu nhân không cho phép Tô tiểu thư gặp chó, nhưng hai con chó này luôn luôn hoành hành ngang ngược quen thói rồi, hai ngày này không thiếu nháo loạn.
“Hi vọng không lại đến gây khó dễ gì nữa.” Quản gia bất đắc dĩ lắc đầu, đi tìm Tiểu Ưu, để cho cô vụng trộm đi đến nhà chính xem tình hình.
Bên này, Tô Thi Thi ru rú trong lòng Bùi Dịch, nửa ngày cũng chưa dám ngẩng đầu.
So với trước đây hoàn toàn bất đồng, hôm nay Bùi Dịch trừ bỏ vừa rồi mắng chửi người, nói đặc biệt ít, cực kỳ kiệm lời.
Nếu là trước đây, anh khẳng định trêu chọc cô vài câu. Nhưng hôm nay, anh một câu đều không nói.
“Tới cùng lại tức giận nữa rồi!” Tô Thi Thi buồn bực cực kỳ.
Có đôi khi, tâm tư người đàn ông này cũng thật khó đoán.
Bùi Dịch ôm Tô Thi Thi trực tiếp đi vào phòng ngủ, đem cô nhẹ nhàng đặt đến trên giường, động tác vô cùng ôn nhu.
Tô Thi Thi khẩn trương hẳn lên: “Anh tới cùng xảy ra chuyện gì?”
Trước kia, người đàn ông này đều là ném cô lên giường, hôm nay như vậy là sao chứ, là xảy ra chuyện gì? Giận đến mức tận cùng thì sẽ trở thành như vậy sao?
Bùi Dịch không nói chuyện, chỉ là ngồi ở bên giường, trầm mặc tháo cà- vạt ra.
Tô Thi Thi vừa thấy anh làm tư thế này, lập tức gấp gáp: “Anh đừng làm càng nha, trời vẫn còn chưa tối! Cái kia... Chúng ta còn chưa có ăn cơm.”
Bùi Dịch vẫn như cũ mím môi, sắc mặt nhàn nhạt nhìn không ra cảm xúc gì, động tác trên tay không chậm, chỉ chốc lát nút thắt áo sơmi đều đã tháo ra. Tô Thi Thi nuốt nuốt nước miếng. Được rồi, ở trên đường về cô đã ăn một ít điểm tâm, nhưng mà...
“Anh chưa ăn gì, không đói bụng sao? Nếu không cơm nước xong rồi làm nha?”
Bùi Dịch vẫn lại là không nói chuyện, ϲởí áօ sơmi, cởi bỏ dây lưng, trầm mặc bò lên giường, hướng tới Tô Thi Thi đè xuống.
Tô Thi Thi thực sự nghĩ nát óc rồi cũng không nghĩ ra anh là đang suy nghĩ cái gì rồi.
Dáng vẻ này rõ ràng rất tức giận, nhưng mà động tác của anh lại chậm rãi ôn nhu như vậy, cùng với trước đây thật là hoàn toàn khác xa.
“Bùi Dịch, anh có chỗ nào không vui sao, anh đã nói...” Tô Thi Thi không dám nhìn anh, thật sự có chút sợ.
Đúng là nháy mắt tiếp theo, Bùi Dịch bỗng nhiên đè áp trên người cô, nụ hôn như cuồng phong như mưa rào rơi xuống.
Vội vàng, nhiệt liệt, như là bỗng nhiên thay đổi thành người khác vậy.
“Bùi Dịch...” Tô Thi Thi vừa mới mở miệng, chỉ nghe xét kéo một tiếng, quần áo trên người cô đã bị xé.
Tô Thi Thi theo bản năng nghĩ muốn che иgự¢, đúng là vừa mở mắt nhìn đến ánh mắt Bùi Dịch khi đó, cả người đều đã ngây ngẩn.
Bùi Dịch mi mắt hồng hồng, như là một con thú nhỏ bị thương vậy, gắt gao nhìn chằm chằm Tô Thi Thi.
Cảm xúc nơi đáy mắt anh nồng đậm giống như mực, có nhàn nhạt đau thương tràn tới, mà đau thương kia, càng nhìn càng cảm thấy là sâu nặng khủng hoảng.
Anh sợ hãi!
“Bùi Dịch, tôi thật sự sai rồi. Tôi sau này sẽ không...”
“Ưm...” Bùi Dịch hôn cô, hận không thể đem cô nuốt vào trong bụng.
“Tô Thi Thi, sau này còn như vậy, có tin tôi không cần em nữa hay không!” Bùi Dịch thổi vào bên tai Tô Thi Thi, nghiến răng nghiến lợi nói.
Tô Thi Thi trong lòng khẽ run, hốc mắt không hiểu sao lại đau xót, nước mắt liền chảy ra.
Nước mắt theo khóe mắt lướt qua đôi má, chảy qua vành tai.
“Khóc cái gì?” Bùi Dịch bất đắc dĩ thở dài, nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống hôn lên giọt nước mắt của cô.
“Tô Thi Thi, sau này không được như vậy.” Bùi Dịch thì thào nói xong, không biết là nói cho cô nghe hay vẫn lại là nói cho nhi chính mình nghe.
“Tôi...” Tô Thi Thi bỗng nhiên nâng chặt mặt Bùi Dịch, nhìn chằm chằm vào mắt anh.
Cảm xúc của anh không đúng. Bá đạo như Bùi Dịch, tại sao lại có khả năng sẽ giống như hiện tại yếu ớt như vậy?
“Anh có phải hay không trước kia...” Tô Thi Thi hỏi một nửa liền hối hận rồi.
Có lẽ, đó là vết sẹo trong lòng Bùi Dịch, cô không nên để lộ.
Bùi Dịch thân thể cứng đờ, xoay người nằm vật xuống bên cạnh, nhìn trần nhà màu trắng ngà kia, trong mắt hơn một tia mê mang.
“Thật ngại quá.” Tô Thi Thi trong mắt ảm đạm chớp lóe rồi biến mất.
Người đó trong lòng anh tới cùng đã làm chuyện gì, mà lại để cho anh hiện tại như bước trên băng mỏng. Mong manh, chênh vênh lại đau đớn như vậy.“Tô Thi Thi, cô ấy tên là Trạm Dẫn Lan.” Giọng nói trầm trầm vang lên trong căn phòng. Nghe vào trong tai Tô Thi Thi, lại giống như tiếng sấm vậy cực kỳ vang dội.
(Anh nói rồi, cuối cùng cũng chịu nói mừng qué