“Chú Bùi, người thắng. Kỹ thuật hacker của chú thật là thiên hạ đệ nhất, tôi phục người được không? Cầu người đừng nói nữa, tôi da gà đều đã nổi lên hết rồi!”
Tô Thi Thi cầm di động, nghiến răng nghiến lợi nói.
Cô cho tới bây giờ không phát hiện Bùi Dịch da mặt vậy mà dày như thế, những lời buồn nôn như vậy mà anh đều đã nói được.
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một phen, lập tức truyền đến một tiếng nhàn nhạt “Uh\'m”.
“Tút tút - - “
Điện thoại kết thúc, thế giới thanh tĩnh.
Tô Thi Thi lấy di động đợi một lúc lâusau, còn có chút phản ứng không kịp.
Cứ như vậy?
Nói vậy cô có phải hay không cũng quá dễ dàng đối phố rồi không?
Tô Thi Thi mím môi, càng nghĩ càng tức giận yên lặng lấy túi xách lại, ở bên trong tìm kiếm một hồi, lấy ra một khối vải màu đen gì đó.
Lầu 20, trong văn phòng tổng giám đốc, Bùi Dịchquan sát đến nhất cử nhất động của Tô Thi Thi, lúc nhìn thứ trong tay cô khi, đồng tử mạnh co rụt, lông mày nhíu chặt lại.
Khó trách cô lại tức giận đến như vậy!
Bộ áo ngủ kia Bùi Dịch rất quen thuộc, là năm đó Trạm Dẫn Lan từng mặc qua. Chỉ là anh đã sớm cho người ta dọn dẹp hết, không biết Tô Thi Thi là từ đâu tìm ra được!
Tô Thi Thi gọi một đơn vị chuyển phát nhanh gần công ty xây dựng Tiệp Khắc. Không quá 10 phút, một nhân viên chuyển phát nhanh đã chạy đến.
Tô Thi Thi điền thật nhanh thông tin đơn, đem áo ngủ bọc lại, đưa choanh ta: “Làm ơn nhất định giao tận tay cho tổng giám đốc Tần Phong của công ty xây dựng Hỗ Thâm, nói là Tô Thi Thi gửi.”
“Vâng. Xin hỏi là ai thanh toán...”
Tô Thi Thi híp mắt, chậm rì rì phun ra hai chữ: “Người nhận.”
“Vâng.”
Nhân viên chuyển phát kia cầm lấy gói hàng, rất nhanh liền đi rồi.
Tô Thi Thi trở lại trên chỗ ngồi của mình, thở phào cực kỳ nhẹ nhõm.
Hơi thở đột nhiên dễ dàng hơn rồi!
Nhưng mà người nào đó sắp tức điên rồi!
“Cô gái này cũng dám...”
Bùi Dịch hít sâu, hận không thể lao xuống đi Ϧóþ ૮ɦếƭ cô gái này. Cô vậy mà đem áo ngủ đưa đến chỗ của Tần Phong!
Đây là quần áo bạn gái trước đây của anh hay mặc, đem đưa đi cho anh em tốt của anh... Anh khẳng định Tô Thi Thi nhất định là cố ý!
Tô Thi Thi đương nhiên là cố ý!
Tần Phong cùng Bùi Dịch hẳn không lừa gạt cô, bọn họ nói hộp nhỏ kia là của Tần Phong, cô tin tưởng.
Nhưng mà còn cái áo ngủ này thì sao? Vừa thấy liền biết không phải chỉ mặc qua một lần. Không có khả năng là Tần Phong cùng người người phụ nữ anh ta mang đến qua đêm đã mặc, như vậy chỉ có thể giải thích là người phụ nữ của Bùi Dịch để lại.“Hừ! Xem tôi là bánh bao sao? Chờ xem!”
Tô Thi Thi âm thầm nghiến răng, cô có rất nhiều thời gian sẽ cùng anh từ từ tính sổ!
Bên cạnh trên bàn làm việc, đột nhiên truyền đến một giọng nói yếu ớt: “Thi Thi, cô vừa rồi là kí gửi chuyển phát cho Tần tiên sinh sao?”
“Phải đó.” Tô Thi Thi quay đầu nhìn Ôn Ngọc, “Xảy ra chuyện gì?”
“Cái kia... Tôi vô tình nhìn thấy thứ cô gửi đi, hình như là một bộ áo ngủ?” Ôn Ngọc thật cẩn thận hỏi han.
Tô Thi Thi gật đầu: “Là một bộ áo ngủgợi cảm, mà còn là từng có người mặc qua!”
Ôn Ngọc lập tức liền thất thần ngay tại chỗ, ngơ ngác nhìn Tô Thi Thi, không có phản ứng.
Tô Thi Thi vừa thấy không thích hợp, nhãn cầu xoay một vòng, từ trên chỗ ngồi đứng lên, hai bướcchạy đến trước mặt Ôn Ngọc, nhìn chằm chằm vào mắt cô ấy hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
“Không... Không có gì...” Ôn Ngọc tránh né ánh mắt của cô.
“Không đúng, cô cùng anh ta đã xảy ra chuyện gì?”
Tô Thi Thi chẳng lẽ nhìn không ra là có vấn đề? Lập tức giữ chặt Ôn Ngọc, lấy tay giữ chặt đầu cô ấy, nhìn chằm chằm mi mắt của cô ấy hỏi han: “Nói, anh ta có khi dễ côhay không?”
“Không... Không...”
Ôn Ngọc mặt càng ngày càng hồng, trong mắt phủ lên một tầng sương mù, thấy cảnh vật xung quanh ngày càng mờ mịt, mắt thấy liền muốn khóc.
Tô Thi Thi tâm trong phút chốc mềm xuống rối tinh rối mù, hình như làm gì dọa Ôn Ngọc sợ rồi, lập tức cầu xin tha thứ nói: “Được được, tôi không hỏi, nếu anh takhi dễ của cô, cô nhất định nói cho tôi biết, tôi đi báo thù cho cô!”
Cô nghĩ nghĩ lại nói thêm: “Vừa rồi cái áo ngủ kia là của Bùi Dịch, Tần Phong nhìn thấy đặc biệt thích, liền muốn, cho nên tôi liền đem nó cho kí qua cho anh ta.”
“A?” đôi mắt đẹp của Ôn Ngọc lập tức mở to, biểu tình so với vừa rồi càng sợ hãi.
Tô Thi Thi yên lặng che miệng.
Cô giống như nói bậy rồi...
Lầu 20 trong văn phòng tổng giám đốc, hai người đàn ông đang nhìn chằm chằm hình ảnh trongvideo clip kia, mặt đều đen hết rồi.
“Bùi Dịch, hai người cãi nhau, tại sao bị thương luôn là tôi?” Tần Phong mới vừa chạy tới muốn nhìn truyện cười của Bùi Dịch, buồn bực nói.
Bùi Dịch nhìn cũng chưa từng nhìn anh ta liếc mắt một cái, mím môi, không nói được một lời nhìn chằm chằm hình ảnhvideo clip kia.
Lòng của phụ nữ, giống như kim dưới đáy biển, đen tối độc ác lại khó lườn!
Tô Thi Thi một câu đem anh cùng Tần Phong trực tiếp thành kẻ biến thái. Sau này không chừng vị Ôn tiểu thư nàynhìn thấy hai người bọn họ, đều có thể trực tiếp dọa sợ cho phát khóc...
“A, Tô Thi Thi bây giờ thật sự hại ૮ɦếƭ tôi rồi!”
Tần Phong nhìn hình ảnh trong video clip, Ôn Ngọc lấy cái lắc anh cho cô yên lặng ném vào trong thùng rác, anh thật muốn khóc luôn rồi. Ai nói con gái đơn thuần dễ dụ chú? Anh cho tới bây giờ chưa thấy qua người nào như Ôn Ngọc khó dụ như thế. Rất không dễ dàng gạt cô nhận món quà này của anh, hiện tại hay rồi, những cố gắng trước đây của anh đều tan thành mây khói!
“Làm sao đây?” Tần Phong quay đầu nhìn Bùi Dịch.
Bùi Dịch nhàn nhạt liếc anh ta một cái: “Lập tức rời khỏi tầm mắt của tôi, miễn cho tôi đánh cậu!”
“Lại là lỗi của tôi?”
Nếu không phải đánh không lại anh, Tần Phong thật muốn xông lên đánh thằng bạn thân này một trận, rõ ràng anh mới là người bị liên lụy vào chuyện này mà!
Đúng lúc này, Tần Phong đột nhiên lôi kéo Bùi Dịch, chỉ chỉ vào màn hình máy tính: “Có biến.”
Bùi Dịch nhìn thoáng qua, lập tức ngồi về vị trí.
Lầu 15 bên trong văn phòng thiết kế tổ một, Tô Thi Thi trong vòng một phút đồng hồ đã từ chối hơn 1o cuộc điện thoại.
Người điên kia lại tới nữa!
Tô Thi Thi lại từ chối cuộc gọi.
Vị Hỗ phó tổng kia nãy giờ đã gọi tới 17 cuộc điện thoại rồi!
Chỉ trong vòng 2 phút!
Tô Thi Thi không thể nhịn được nữa liền tắt máy, đang muốn thanh tĩnh một chút, đột nhiên nghe được di động của Ôn Ngọc vang lên.
Tô Thi Thi trong lòng hiện lên một cái ý nghĩ không lành, vừa muốn nói cô không cần nghe, Ôn Ngọc đã nhận cuộc điện thoại kia.
“Thi Thi? Cô ấy ở đây. Anh chờ một chút...”
Tô Thi Thi méo miệng, khóc không ra nước mắt.
Ôn Ngọc thiệt ngây thờ quá rồi, lại bị tên điên khùng kia gạt.
“Thi Thi, cô có điện thoại.”
Ôn Ngọc cười hì hì đưa điện thoại di động cho Tô Thi Thi: ”Anh ta nói có chuyện gấp tìm cô, cô mau nghe đi.”
“Cảm ơn.”
Tô Thi Thi cố nặn ra một nụ cười tươi tắn, sợ dọa Ôn Ngọc sợ, cầm điện thoại đi đến một góc.
Cúi đầu vừa thấy, quả nhiên là số điện thoại của tê điên kia!
Cô không đợi đối phương nói chuyện, trực tiếp “Uh\'m a” hai tiếng, nói một câu “Tôi biết rõ”, lập tức kết thúc cuộc gọi.
Rồi mới yên lặng đem số điện thoại đó ném vào danh sách đen.
Lầu 20, Tần Phong nhìn thấy tình huống vừa rồi, khóe miệng cong lên, vui sướng khi người gặp họa nói: “Xem ra con mèo hoang nhà cậu là bị người ta để mắt đến rồi.”
Bùi Dịch sắc mặt trầm xuống, ngón tay ở trên bàn phím gõ vài cái, muốn hack vào di độngTô Thi Thi.
Nhưng mà mới làm được một nửa, tay anh bỗng nhiên dừng lại.
“Sao vậy, không đành lòng? Vẫn lại là muốn đợi chính miệng em ấy nói cho cậu biết? Nhưng mà theo tình hình này, nhất định là đã xảy ra nhiều ngày như vậy rồi? Đến bây giờ còn không có nói cho cậu biết sao?” Tần Phong ở bên cạnh càng nói càng vui vẻ.
“Cậu cực kỳ rảnh rỗi?”
Bùi Dịch liếc anh ta một cái, đứng lên, đi đến bên quầy bar rót một ly rượu, đứng ở cửa sổ, lẳng lặng nhìn nơi xa.
“Xem ra cậu đã biết đối phương là ai.”
Tần Phong cũng rót một ly cho chính mình, bưng ly rượu đi đến bên cạnhBùi Dịch, cùng anh cụng ly một cái, khẽ nhấp một ngụm, mới nói:
“Hỗ gia bây giờ ra tay, là vì Thi Thi, hay lại là nguyên nhân khác?”
“Tin tức của cậu cũng nhanh quá nhỉ.” Bùi Dịch lành lạnh nói.,
Tần Phong mấy năm gần đây ngấm ngầm xây dựng tổ chức tình báo, trước mắt đã có thông tin chính xác. Vị Hỗ gia này trên danh nghĩa phó tổng đang theo đuổi Tô Thi Thi anh cũng đã nghe nói.
“Cậu từ khi nào biết được chuyện này?” Anh quay đầu hỏi Bùi Dịch
“Ngày hôm qua.”
Bùi Dịch uống một hớp rượu, ánh mắt chậm rãi lạnh xuống: “Ngày hôm qua anh ta ban ngày đuổi theo trên đường cao tốc, buổi tối lại đến nhà hàng Tây, đã biểu hiện thật sự rõ ràng.”
“Ngày hôm qua anh ta cũng có mặt ở nhà hàng Tây?” Tần Phong kinh ngạc nhìn anh, “Tôi tại sao lại không nhìn thấy anh ta?”
Bùi Dịch trong mắt lãnh ý chớp lóe rồi biến mất: “Bởi vì anh ta còn chưa vào cửa, đã bị người của tôi mời đi ra ngoài.”
Dám theo đuổi người phụ nữ của anh, tự tìm cái ૮ɦếƭ!
Bỗng dưng sao 1 ngày mềnh nhận ra mềnh cũng bận