Bùi Dịch rất nhanh đã trả lời tin nhắn của cô, chỉ có ngắn gọn hai chữ: “Xuống đây.”
Tô Thi Thi lập tức thu dọn đồ đạc của mình, lấy lý do ra bên ngoài khảo sát thực tế, vụng trộm chạy ra ngoài.
Lúc cô vừa đi đến dưới lầu, nhận được điện thoại của bà nội cô gọi đến.
“Đứa cháu ngốc này, đã xảy ra chuyện lớn như vậy, thế mà không nói cho bà nội biết gì cả.”
Điện thoại vừa được kết nối, Phương Ngọc Hoa liền đau lòng nói.
Tô Thi Thi khóe miệng lộ ra một nụ cười ấm áp cười, làm nũng nói: “Để cho bà nội nhìn thấy con ở trên TV là kẻ hai mặt như vậy, không phải sợ là người thất vọng về con sao. Rốt cuộc là ai dám nói cho bà nội biết chứ.”
“Con đấy, đứa cháu ngốc này...”
Phương Ngọc Hoa dở khóc dở cười. Nha đầu ngốc này, vào những lúc như vậy còn có thể tỏ ra vui đùa được, thật là...
Bà chỉ cần nghĩ tới ngày hôm qua tại buổi phát sóng trực tiếp trên TV, bà nhìn thấy đứa con trai tuyệt tình của mình chửi bới Thi Thi như vậy, lòng của bà liền níu chặt lại đau xót.
“Cháu ngoan, lại để cho con chịu ủy khuất ròi, con ngày hôm qua làm cực kỳ tốt.” Phương Ngọc Hoa trầm giọng nói.
Một người là chồng trước, một người là con trai ruột, tình cảnh của bà kỳ thật cùng Tô Thi Thi không khác nhau lắm. Đều bị hai cha con kia tổn thương sâu sắc, nhưng đối với họ cũng cực kỳ khó xử.
Tô Thi Thi ánh mắt tối sầm lại, thanh âm cũng thấp hơn vài phần: “Bà nội, con ngày hôm qua đem ông ta chọc tức đến phải vào bệnh viện rồi. Bác sĩ nói là trúng gió nhẹ, chỉ cần tĩnh dưỡng nửa năm thì có thể khôi phục.”
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một hồi, Phương Ngọc Hoa mới lên tiếng: “Cháu ngoan, con tâm địa thiện lương là chuyện tốt, bà nội cực kỳ vui mừng. Nhưng bà nội càng hi vọng con có thể mau chóng có được hạnh phúc, không bị bất kỳ ai khi dễ, không cần phải chịu thêm bất kỳ ủy khuất gì nữa.”
“Cháu ngoan, con cứ nghe theo con tim của mình, chỉ cần không thẹn với lương tâm là được.”
Điện thoại đã cúp thật lâu sau, tiếng nói của bà nội vẫn vang vọng bên tai Tô Thi Thi.
Mãi đến khi cửa thang máy mở lại đóng, đóng lại mở. Tô Thi Thi mới giựt mình cảm giác, một lần nữa ấn một con số đi xuống dưới lầu.
Nhìn kia con số màu đỏ sáng lên, Tô Thi Thi âm thầm hít vào một hơi.
Không sai, không thẹn với lương tâm là tốt rồi.
Cô ban đầu còn đang do dự có muốn đi nhìn mẹ con Hà gia kia một lqafn hay không, cuối cùng vẫn lại là không lay chuyển được tâm ý của bản thân.
Ra khỏi cao ốc của Xây dựng Tiệp Khắc, cô liếc thấy đến ở cửa Cao ốc một chiếc Lincoln bảo mẫu màu vàng đang đậu.
Hiện tại quan hệ của cô cùng Bùi Dịch cũng đã sớm lộ ra rồi, Bùi Dịch cũng không cần tiếp tục kiêng dè, trực tiếp lái xe đến chỗ dưới lầu.Lúc Tô Thi Thi đi lên xe, Bùi Dịch đang ngồi ở hậu tọa xem văn kiện.
“Tôi có phải làm ảnh hưởng đến công việc của anh hay không?” Tô Thi Thi thật có lỗi nói.
“Cho nên em muốn bồi thường tôi như thế nào?” Bùi Dịch tầm mắt không rời văn kiện, nhàn nhạt hỏi.
Tô Thi Thi khẩn trương ngậm miệng, cái đề tài này tuyệt đối không thể tiếp tục nói nữa!
Bùi Dịch thấy cô không nói lời nào, cũng không tiếp tục mở miệng, rất nhanh lại tiếp tục xem văn kiện trong tay, cuối cùng trên tập văn kiện đặt 乃út ký tên, đặt văn kiện sang một bên, nghiêng người nhìn Tô Thi Thi.
“So với tôi dự liệu trễ hai giờ.”
“Cái gì?”
Tô Thi Thi nghe được có chút khó hiểu, sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng kịp, anh nói hẳn là việc cô gửi tin nhắn cho anh, chuyện cô muốn đến xem tình hình mẹ con Hà gia kia.
Cô giựt giựt khóe miệng: “Biến thành người giống như hiểu tôi lắm.”
Bùi Dịch lành lạnh lườm cô một cái nhìn thấy ngón áp út bàn tay trái trụi lủi: “Tôi cũng không biết.”
“Anh...” Tô Thi Thi chán nản, miệng nhanh hơn não liền nói không hề suy nghĩ, “Anh tối hôm qua không phải đã trút hết tức giận rồi sao? Sao bây giờ vẫn lại là bộ dáng không vui là sao đây? Tôi tới cùng là chọc anh giận chỗ nào rồi hả?”
Bùi Dịch sắc mặt cứng đờ, sắc mặt cũng trầm tiếp xuống: “Tô Thi Thi, ai dạy em nói chuyện với người khác thô lỗ như vậy?”
Tô Thi Thi tức giận nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn ra ngoài cửa sổ, ôn hoà nói: “Quả nhiên là người chuyên môn nói cho lời có chút ngây thơ ha!”
Bùi Dịch hít một hơi thật sâu.
Anh ngậm miệng, cùng cô gái này phân rõ phải trái, tuyệt đối có thể tức ૮ɦếƭ!
Đang khi nói chuyện, ô tô đã chạy hướng đường cao tốc.
Tô Thi Thi vừa thấy phương hướng không đúng, tức giận đều quên hết, quay đầu trừng mắt nhìn anh: “Không phải đi cục cảnh sát sao? Này là muốn đi đâu?”
“Tôi cũng không muốn cùng em cùng nhau xuất hiện tại cục cảnh sát.”
Bùi Dịch nhàn nhạt nói, đã khôi phục bộ mặt không chút thay đổi lúc trước.
Tô Thi Thi mím miệng, ngồi ở trên vị trí cũng không nói thêm gì.
Xem ra Bùi Dịch cũng sớm đã an bài hết thảy rồi, cô lại vẫn mù quáng quan tâm cái gì!
Lúc này ở cục cảnh sát, mẹ con Hà gia, Đoàn Ngọc Lộ cùng cháu trai của Đoàn Hòa Dự, toàn bộ đều bị dẫn đi ra.
Bốn người trong đại sảnh của cục cảnh sát nhìn thấy, một đám mi mắt đều đã đỏ, như là sói đói gặp được con mồi một dạng, ánh mắt hung ác, hận không thể đi lên liền cắn đối phương một miếng.
Phú Tuyết Trân bị thương không phải quá nghiêm trọng, nhưng mặt là bị hủy đi. Cháu trai của Đoàn Hòa Dự thì tệ hơn đi đường đều đã cần người đỡ, nhìn qua cực kỳ suy yếu. Mẹ con Hà gia tự nhiên là tâm linh tương thông, hai người đi lên liền cấp cho Đoàn Ngọc Lộ một cái tát.
“Mày là đồ tiện nhân, làm hại chúng tao thật thảm hại!”
“Tao Ϧóþ ૮ɦếƭ mày!”
Mẹ con hai người bọn họ nói xong, cùng nhau nắm chặt cổ Đoàn Ngọc Lộ, lực tay to lớn, hiển nhiên là hận đến chỗ cực hạn.
Tất cả tài sản cả ngàn vạn trong một đêm mất đi tất cả, bọn họ giờ chỉ còn hai bàn tay trắng, mà còn nói không chừng còn có thể trở thành tù nhân, sẽ phải bị giam trong ngục cả đời!
“Đều đã là vì quen biết mày cái đồ đàn bà thấp hèn này, tao muốn đánh ૮ɦếƭ mày!”
Hà Chí Tường gắt gao xiết chặt cổ Đoàn Ngọc Lộ, trong lòng hận đến chỗ cực hạn.
Hắn lúc trước sao lịa có thể cho rằng này cô ta so với Tô Thi Thi tốt hơn, quả thực là mắt bị mù!
“Các người buông ra, cảnh sát cứu mạng...”
Đoàn Ngọc Lộ bị xiết chặt không thở nổi mắt trợn trắng, gian nan bắt lấy tay hắn muốn tách ra.
Cô ta đã một ngày một đêm không ăn cơm, một chút khí lực cũng không có, kafm sao có thể là đối thủ của một người đàn ông?
“Đều dừng tay lại cho tôi!”
Bên cạnh cảnh sát nhìn đến cách đó không xa Đoàn gia đại tiểu thư đang đi đến, lập tức đi tới khuyên can.
Tuy Đoàn Ngọc Lộ đã bị mọi người vứt bỏ, nhưng nói trong thân thể cũng chảy dòng máu của Đoàn gia, bọn họ cũng không dám làm gì quá đáng.
Nơi xa, Đoàn Ngọc Tường nhìn thấy một màn này, ánh mắt chỉ là lành lạnh thoáng nhìn, sau đó giống như là nhìn thấy người xa lạ một dạng, xoay người hướng tới cửa lớn cục cảnh sát đi đến.
“Chị, chị ơi, mau đến cứu em nha... Khụ khụ...”
Đoàn Ngọc Lộ vừa được tự do, liền hướng Đoàn Ngọc Tường chạy tới.
Nhưng chị cô ta từ đầu không để ý tới cô ta, cho dù cô ta đã kêu hô to như vậy nhưng Đoạn Ngọc Tường không hề quay đầu lại.
Đoàn Ngọc Lộ không cam lòng đuổi theo, ngay tại lúc tay cô sắp được ống tay áo của Đoàn Ngọc Tường, bỗng nhiên bị cảnh sát bắt lấy, túm trở về.
“Không cần, chị, chị cứu cứu em, em thật sự biết sai rồi!”
Đoàn Ngọc Lộ còn muốn đuổi theo, phía sau truyền đến tiếng cười nhạo của hai mẹ con Hà gia.
Phú Tuyết Trân bụm mặt, cười lên ha hả.
A- xít sun-phu-rit đã làm đem cổ cùng nửa gương mặt của bà ta đều đã hủy đi. Tối hôm qua có bác sĩ vội tới giúp bà ta xử lý qua, chỉ là cho bà ta một chút thuốc đơn giản, không đến mức để cho miệng vết thương mau lành, chỉ là nhìn qua đáng sợ lại hung dữ.
Phú Tuyết Trân châm biếm nói: “Người của Đoàn gia thật sự là máu lạnh vô tình, tôi hôm nay xem như đã được tận mắt nhìn thấy. Đoàn Ngọc Lộ, mày ૮ɦếƭ chắc rồi. Chị gái ruột của mày cũng không cứu mày, ai còn có thể cứu mày đây?”
Đoàn Ngọc Lộ mạnh quay đầu lại, trừng mắt nhìn bà ta nói: “Phương Ngọc Hoa bà thì sao, chẳng lẽ các người nghĩ mình sẽ được yên thân sao? Tôi nói cho các người biết, ông nội của tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho các người! Chờ cùng ૮ɦếƭ đi!”
Mẹ con Hà gia kia mặt liền biến sắc, vội vàng quay đầu đi tìm cảnh sát nghĩ muốn hỏi rõ ràng.
Đúng lúc này, vẫn đứng từ một nơi bí mật gần đó xem tình hình Đoàn Hòa Dự liền đi ra.
Đoàn Ngọc Lộ vừa thấy đến ông ta, sợ tới mức liền lảo đảo, thiếu chút nữa ngã ngồi dưới đất.
Người tới thực sự là Đoàn quản gia? Nói như thế ông nội cô ta thật sự nhẫn tâm tuyệt đường sống của cô ta rồi!
Đoàn quản gia là tâm phúc của ông nội, Đoàn Ngọc Lộ không phải chưa từng nghe nói qua những việc làm đen tối của Đoàn gia, mà những việc này đều do chính tay vị Đoàn quản gia này làm.
“Mang đi.”
Đoàn Hòa Dự mới vừa nói xong, bên ngoài liền tiến vào một đội vệ sĩ, khiêm đám người Đoàn Ngọc Lộ bọn họ bốn người liền đi.
Mẹ con Hà gia lúc này mới phát giác sự tình không thích hợp, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch. Nhưng cho dù bọn họ có la khóc kêu hô đều đã không làm được gì nữa rồi, mà Đoàn Ngọc Lộ bị dọa sợ đến nỗi trực tiếp ngất đi rồi.
Trên đường cao tốc, Bùi Dịch để cho lái xe đem xe đậu ở một cái lối rẽ, ở trong này đã đợi hơn nửa giờ.
Tô Thi Thi nhìn hai con đường phía trước, tuyệt nhiên là hai con đường bất đồng, không biết sao vậy, thậm chí có chút hoảng hốt.
Bùi Dịch quay đầu nhìn cô một cái nói: “Nơi này một con đường thông hướng vùng núi, một con đường thông hướng sân bay. Một đường sống một đường ૮ɦếƭ, giờ chúng ta phải xem Đoàn quản gia rốt cục sẽ chọn con đường nào.”