Edit: @huongcyndi
Beta: @twinsyl
“Phá buổi họp báo sao?”
Tô Thi Thi tròn mắt đảo một vòng, lập tức rất hào hứng, vội vàng nói: “Anh chờ một chút, tôi lập tức đến.”
Dưới lầu công ty xây dựng Tiệp Khắc, Bùi Dịch đang ngồi bên trong xe, nghe vậy trong mắt lóe lên một nụ cười.
Anh cất điện thoại di động, quay đầu lành lạnh liếc qua người đàn ông ở bên cạnh: “Cậu còn không mau xuống?”
Tần Phong lập tức trợn to mắt, uất ức nói: “Không phải nói cùng nhau đi phá buổi họp báo à? Cậu lại vứt bỏ tôi...”
Bùi Dịch chán ghét nhìn anh ta một cái: “Cậu quá sáng đó.”
“Cái gì mà quá sáng chứ...” Khóe miệng Tần Phong giật giật mấy cái, ý anh là chê anh ta làm bóng đèn sao?
Anh ta hậm hực mở cửa xe, xuống xe nói: “Tôi tìm em gái Ôn Ngọc đi cùng!”
Bùi Dịch lạnh nhạt liếc anh ta lần nữa: “Cách cô bạn đó của Thi Thi xa một chút.”
Mặt Tần Phong lập tức sụp đổ, buồn bực nói: “Cậu được chiều chuộng đến vô pháp vô thiên rồi, ngay cả tôi tìm bạn gái cậu cũng quản.”
“Cút.” Bùi Dịch chỉ nói một tiếng rồi đóng cửa xe lại.
Lúc Tô Thi Thi xuống, Bùi Dịch còn đang gọi điện thoại. Cô lặng lẽ ngồi vào trong xe, chớp chớp mắt nhìn anh.
“Cô bé, còn nhìn anh như vậy, thì chúng ta cũng khỏi cần tới đó nữa.”
Bùi Dịch cất điện thoại di động đi, ánh mắt nhìn cô dần dần trở nên u ám.
Tô Thi Thi ngồi ngay ngắn lại ngay, ho khan một tiếng hỏi: “Chúng ta thật sự đến đài truyền hình sao? Tôi nghe nói...”
Đôi mắt cô mang theo sự dò hỏi nhìn Bùi Dịch. Thấy Bùi Dịch gật đầu một cái, mắt cô lập tức sáng lên: “Vậy còn chần chừ gì nữa? Nhanh lên đi, sắp bắt đầu rồi phải không?”
Ngay lúc này, đài truyền hình đang truyền trực tiếp cuộc họp báo của vợ chồng Đoàn thị. Trước đó, Tô Thi Thi có nghe qua tin tức, trong lòng còn có chút không thoải mái, không ngờ Bùi Dịch đã thay cô nghĩ đến từ trước.
Đài truyền hình truyền trực tiếp đang bắt đầu đếm ngược.
“5, 4, 3, 2——1! Truyền trực tiếp bắt đầu!”
Đoàn Chấn Ba nhìn vợ với ánh mắt cảnh cáo, nhỏ giọng nói: “Đến lát nữa chớ có nói bậy.”
Phương Thanh Hoa căng thẳng nắm tay thành quả đấm, cứng đờ gật đầu một cái, lòng bàn tay toàn là mồ hôi.
Mặc dù bà ta là Đoàn phu nhân đã mười mấy năm, nhưng đến giờ vẫn chưa từng được lên tivi. Từ trước tới nay người Đoàn gia luôn coi thường phụ nữ, cho nên trước kia trừ cuộc họp thường niên của công ty, bà ta không hề tham bất kỳ dự sự kiện trọng đại nào.
Phương Thanh Hoa không kìm được nuốt một ngụm nước miếng, nụ cười trên mặt sớm đã trở nên cứng đờ. Người dẫn chương trình mặt nói gì, một câu bà cũng không nghe vào, chẳng qua máy móc theo chồng đến ghế ngồi yên.Trước mặt bọn họ, có không dưới năm, sáu chục phóng viên. Bên cạnh mỗi phóng viên đều có một nhi*p ảnh gia đang cầm đủ loại máy ảnh huớng về phía bọn họ.
Dù sao Đoàn Chấn Ba cũng bương chải trên thương trường nhiều năm, loại trường hợp này đối với ông ta mà nói cũng quá đỗi bình thường.
Người dẫn chương trình hỏi: “Không biết Đoàn tổng trước hành động của tiểu thư Đoàn Ngọc Lộ cảm thấy thế nào?”
Trên mặt Đoàn Chấn Ba nhất thời lộ ra biểu cảm đau lòng, thở dài một tiếng: “Về chuyện của đứa con gái nhỏ này, tôi rất đau lòng. Hôm nay tổ chức buổi họp báo, chính là muốn làm sáng tỏ vấn đề này.”
Hai tay ông ta đặt lên bàn, đường đường chính chính nói: “Đoàn Chấn Ba tôi có tất cả ba đứa con gái. Chính xác mà nói, Đoàn Ngọc Lộ là đứa con gái thứ ba của tôi. Còn con gái thứ hai của tôi là Tô Thi Thi.”
“Tô Thi Thi sao? Xin hỏi là trước kia Đoàn Ngọc Lộ tiểu thư nói người ςướק bạn trai cô ấy là Tô tiểu thư, chính là vị Tô tiểu thư này sao?” Phía dưới liền có phóng viên hỏi.
Đoàn Chấn Ba âm thầm liếc vị phóng viên phía dưới kia, đây là người bọn họ sắp xếp đặt câu hỏi, ông ta sớm đã nghĩ xong câu trả lời.
Ông ta gật đầu một cái, xót xa nói: “Thật xin lỗi, tôi lại đi nuôi đứa con gái bất hiếu như vậy. Từ nhỏ, tính cách đứa con gái thứ hai của tôi đã khá là lầm lì, nóng nảy, lại có lòng đố kỵ rất lớn. Năm năm trước, bởi vì một chút hiểu lầm nhỏ mà nổi giận, đoạn tuyệt quan hệ với Đoàn gia.”
“Năm năm trở lại đây, tôi vẫn không có tin tức của con bé, đâu biết nó một mực ghi hận Đoàn gia. Rồi năm năm sau lại đến ςướק bạn trai của em gái nó, còn vu khống hãm hại con bé.”
Ở một góc dưới sân khấu, Tô Thi Thi và Bùi Dịch vừa đến nơi thì đúng lúc nghe được những lời này.
Tô Thi Thi nắm quả đấm thật chặt, trong lòng tức giận và chua xót đan xen, giống như là bị người ta hung hăng đâm một nhát dao vậy.
Mặc dù sớm đã có chuẩn bị tinh thần, nhưng đến khi chính tai nghe được cha cô bôi nhọ cô trước mặt tất cả mọi người như vậy, lòng cô vẫn đau âm ỉ.
Tình thương của cha...
Từ này đối với cô mà nói thật là nực cười.
Đoàn Chấn Ba cũng không phát hiện ra Tô Thi Thi đã đến buổi họp báo, ông ta cứ nói mãi, hốc mắt cũng dần dần đỏ lên, lau nước mắt nói:
“Lòng bàn tay và mu bàn tay cũng đều là thịt. Chuyện này đến tận bây giờ, tôi cũng không muốn giải thích nhiều. Nhưng sau khi đứa con gái thứ hai của tôi câu dẫn bạn trai của em gái nó không thành, lại quay sang câu dẫn chú trẻ của mình, con trai riêng của cha tôi. Thật sự là tôi không biết cách dạy con cái, đã tạo ảnh hưởng xấu tới mọi người, tôi thay mặt nó xin lỗi mọi người.”
Đoàn Chấn Ba nói xong rồi đứng lên, cúi thấp người trước ống kính.
“Ồ...” Tô Thi Thi cười nhạt, nước mắt trực trào trong hốc mắt.
Cô luôn tự nói với chính mình, đừng buồn, đừng đau lòng. Nhưng cô không thể chịu thua kém mãi như vậy, dù chóp mũi đã cay cay muốn khóc.Cô thấy rõ rồi, đã chẳng còn hi vọng nữa. Những người thân này của cô, luôn luôn thật tàn nhẫn với cô!
Một bàn tay ấm áp ôm cô, bả vai cô được Bùi Dịch ôm lấy.
Mặc dù mắt anh vẫn luôn nhìn về phía trước, Tô Thi Thi vẫn không nhìn rõ được ánh mắt của anh, nhưng cảm giác chua xót dâng lên trong lòng, trong phút chốc đã phai nhạt đi rất nhiều.
Phóng viên phía dưới nghe rõ những lời nói của Đoàn Chấn Ba, ai nấy cũng đều hưng phấn, thi nhau đặt câu hỏi.
“Nói vậy thì là tiểu thư Đoàn Ngọc Lộ bị oan sao? Đoàn tổng giải thích sao về việc cô ấy ở cùng với những người đàn ông khác trong video?”
Trên mặt Đoàn Chấn Ba thoáng qua vẻ tức giận, nghiêm nghị nói: “Đó chính là đứa con gái thứ hai bất hiếu của tôi, để hãm hại em gái nó mà công bố video giả! Đoàn thị đã tố cáo với cảnh sát, phải điều tra kĩ lưỡng chuyện này!”
Phóng viên phía dưới thấy thái độ của ông ta kiên quyết như vậy, từng người đều gật đầu.
Lúc này, có người thấy Phương Thanh Hoa vẫn luôn không lên tiếng, liền hỏi: “Đoàn phu nhân, không muốn nói một chút gì sao?”
Phương Thanh Hoa đứng lên, mặc dù vẫn căng thẳng, nhưng không mất bình tĩnh đến nỗi một câu cũng chẳng nói được.
Bà ta âm thầm nhìn thoáng qua chồng, sau đó hít sâu một hơi nói: “Đối với sự việc xảy ra lần nào, tôi cũng rất đau lòng. Nhưng có thể mọi người không biết, Tô Thi Thi không phải con ruột của tôi, tôi chỉ là mẹ kế nên có lúc cũng rất khó khăn trong việc dạy dỗ con bé.”
“Đều là do cách dạy dỗ của tôi đã sai, mới để cho tâm lý của con bé bị Ϧóþ méo đến mức này, nếu trước kia tôi có thể quan tâm tới nó một chút, nó cũng sẽ không...”
Phương Thanh Hoa nói xong liền khóc thút thít, tựa như vô cùng tự trách.
Ở phía dưới, Tô Thi Thi nắm chặt quả đấm, cực kỳ phẫn nộ nhìn những người trên bục kia.
Cũng thật làm khó cho vợ chồng Đoàn Chấn Ba kia, không đi làm diễn viên thật là uổng phí tài năng!
Nếu lúc trước cô còn ôm một tia hy vọng, muốn dàn xếp ổn thỏa, thì bây giờ ——
Cục tức này cô nuốt không trôi!
Dựa vào đâu mà bọn họ đuổi cùng Gi*t tận cô, còn cô thì phải tha thứ cho bọn họ?
Dựa vào đâu bọn họ có thể không quan tâm đến máu mủ tình thân mà tổn thương cô, còn cô phải nghĩ tốt cho bọn họ?
Dựa vào đâu mà bọn họ có thể yên lòng yên dạ như vậy, còn cô lại phải chịu bao nhiêu đau khổ chứ?
Đoàn Chấn Ba cho cô sinh mệnh, cô biết ơn. Nhưng bao năm qua, cô đã nhẫn nhịn đủ rồi!
Mẹ cô mất, bà ngoại cô cũng đã mất, chẳng lẽ giao mạng cô ra, mới được xem là báo đáp sao?
“Sinh mệnh của tôi là của mẹ tôi ban cho! Tôi là vì bà ấy nên mới phải sống cho thật tốt, sống thật hạnh phúc, sống thật vui vẻ!”
Tô Thi Thi cắn chặt răng, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, sớm đã đau đến không cpòn cảm giác.
Bùi Dịch đột nhiên di chuyển, khắp toàn thân đều tỏa ra khí thế lạnh đến thấu xương, mới đi được một bước, liền như thể có một ngọn núi đang tách ra ngay phía trước, mở ra cho Tô Thi Thi một lối đi.
Sống lưng Tô Thi Thi thẳng tắp, đi theo phía sau anh, từng bước một bước lên bục.
Cương quyết, lạnh lùng, kiêu ngạo như chim, ngẩng cao đầu, kiên định bảo vệ tôn nghiêm của bản thân.
“Tôi kính trọng cha, nhưng lại một bên lại buộc tội người khác, e rằng không thể nể phục. Tôi đặc biệt tới đây để đối chất.”
Giọng nói lạnh lùng mà trong trẻo, mọi người kinh ngạc ánh mắt đều đổ dồn về phía trước, như tiếng sấm đánh bên tai.
Toàn bộ trường quay truyền hình trực tiếp trở nên yên tĩnh đến kỳ lạ.
Rồi sau đó bùng nổ.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Tô Thi Thi và Bùi Dịch đột nhiên xuất hiện.