Chú À! Đừng Nên Thế! - Chương 105

Tác giả: Trần Mạc Tranh

Chương 105: Anh không thèm để ý

“Tô Thi Thi, cô cảm thấy được cô còn có lựa chọn đường sống khác sao? Hiện tại cô chỉ có một con đường có thể đi, đó chính là chuyển ra khỏi trang viên Đoàn gia, đi càng xa càng tốt cho tôi, đừng để chúng tôi nhìn thấy, từ nay nước sông không phạm nước giếng. Cô sống cuộc sống của cô, chúng tôi khô g can dự!”
Đoàn Ngọc Lộ vừa thấy đến Bùi Dịch vậy mà đều không để ý, lập tức cao hứng trở lại.
Cô ta cũng là mới biết được Hà Chí Tường trên tay vậy mà còn có những thứ ảnh chụp này, bằng không sớm đã có thể lấy ra rồi.
“Tiện nhân, chú trẻ hiện tại nhất định hẳn không muốn cô nữa rồi.” Đoàn Ngọc Lộ đắc ý nhìn Tô Thi Thi.
Tô Thi Thi khẩn trương cắn chặt môi, sắc mặt có hơi trắng bệch.
“Thi Thi, con và bà nội cùng trở về Dương thành đi.” Phương Ngọc Hoa cầm lấy lòng bàn tay Tô Thi Thi lòng bàn tay đau xót nói.
Bọn họ mấy năm trước đã rõ ràng rồi thật bình yên, không có Đoàn gia, không có xảy ra nhiều chuyện như vậy, cứ như vậy vô cùng đơn giản sống qua ngày.
Tô Thi Thi nắm chặt quả đấm, mới vài ngày không gặp, đột nhiên cảm thấy được bà nội cô đã già nua đi rất nhiều. Tim cô từng đợt đau đớn.
“Đúng là cứ như vậy rời đi, cam tâm sao?” Tô Thi Thi ở trong lòng tự hỏi.
Cô khống chế không nổi muốn nhìn người đàn ông đang ngồi ở bên kia nghịch chơi Computer.
Anh đang làm cái gì? Trong lòng anh là đang suy nghĩ cái gì? Tô Thi Thi phát hiện chính mình vậy mà không dám đi kiểm chứng.
“Nói một câu cho rõ ràng, có đi hay không? Đừng lãng phí thời gian của chúng tôi!” Đoàn Ngọc Lộ thấy Tô Thi Thi không nói lời nào, trong lòng càng thêm cao hứng trở lại.
Cô ta cao hứng nhất liền là nhìn đến Tô Thi Thi kinh ngạc!
Nghĩ đến chuyện trước đó cô ta tìm người nói Tô Thi Thi sao chép tác phẩm nhưng không thành, ngược lại cô lại thành công giành được công trình gian khách, Đoàn Ngọc Lộ trong lòng càng tức giận.
“Tiện nhân, vận may của cô hết rồi!”
Đoàn Ngọc Lộ trong lòng cười lạnh, lôi kéo Hà Chí Tường đang đứng ở một bên, hướng hắn liếc mắt ra hiệu.
Hà Chí Tường nhíu mày, mới vừa mới biết được Tô Thi Thi thực ra là con gái của Đoàn gia, trong lòng hắn liền có một loại cảm giác cực kỳ kỳ quái.
Đột nhiên nhớ tới chính mình lần đầu tiên nhìn thấy Đoàn Ngọc Lộ khi đó, tựa hồ coi cô ta như là Tô Thi Thi.
“Thì ra là chị em.” Hà Chí Tường ý tứ hàm xúc không rõ nhìn Tô Thi Thi.
“Đứng đó làm cái gì?” Đoàn Ngọc Lộ vừa thấy đến ánh mắt Hà Chí Tường, mặt mạnh lôi kéo, “Đừng quên, hiện tại tôi mới là vợ của anh.”
“Người vợ suốt ngày cắm sừng tôi sao?” Hà Chí Tường lạnh giọng nói.
“Đây là tôi đòi hỏi sao? Chính anh vô dụng, còn nói tôi?” Đoàn Ngọc Lộ sắc mặt dị thường khó coi, thời gian này Hà Chí Tường thái độ đối với cô càng ngày càng kém rồi.
“Được rồi, hiện tại là lúc để cãi nhau sao?”
Phú Tuyết Trân trừng mắt nhìn hai người bọn họ, đối với Tô Thi Thi nói: “Khẩn trương tỏ thái độ đi. Chỉ cần cô rời khỏi Đoàn gia, chúng ta sau này hẳn không lại tìm cô gây phiền toái.”
Tô Thi Thi nhìn sắc mặtba người, trong lòng nói không nên lời cái cảm xúc gì. Đang muốn nói chuyện, bên kia Bùi Dịch bỗng nhiên khép lại Computer, đứng lên mặt không chút thay đổi đi tới.
“Trên tay anh có ảnh chụp của cô ấy?” Bùi Dịch lạnh lùng nhìn Hà Chí Tường hỏi.
Hà Chí Tường vẻ mặt liền nghiêm trang, theo bản năng đứng thẳng người, cho rằng như vậy là có thể không bị khí thế của người đàn ông này áp đảo áp đảo.
Cho dù hắn cố gắng như thế nào đi nữa, ở trước mặt người đàn ông này vẫn như cũ là thấp hơn một cái đầu.
Hà Chí Tường bực bội nói: “Không phải mới vừa cho anh xem sao?”
“Nếu anh nghĩ muốn truyền mấy cái đó lên mạng mà nói, hiện tại liền truyền đi.” Bùi Dịch nhàn nhạt nói, giống như là đang nói chuyện bình thường một dạng.
Lời này vừa nói ra, ở đây mọi người toàn bộ đều kinh hãi nhìn anh.
Tô Thi Thi đầu ngón tay gắt gao xiết chặt đâm vào trong lòng bàn tay, cảm giác đau đớn để cho cô không đến mức mất đi lý trí.
“Tô Thi Thi, không cần nghĩ lung tung, mày phải tin tưởng anh ấy, càng phải tin tưởng chính mình.” Tô Thi Thi ở trong lòng tự nói với chính mình.
Ở chung như vậy lâu, cô không tin Bùi Dịch là người vô tìnhnhư thế này. Nhưng là tại sao chỉ là nghe anh nói như thế, trong lòng cô liền khổ sở được muốn ૮ɦếƭ?
Tô Thi Thi trong lòng cả kinh, cô từ khi nào lại để ý anh như vậy?
“Tô Thi Thi, cô có nghe hay không? Chú trẻ từ đầu một chút đều đã không thèm để ý cô.”
Đoàn Ngọc Lộ cao hứng chỉ vào Tô Thi Thi đùa cợt.
Phú Tuyết Trân cũng ở một bên vui sướng khi người gặp họa.
Trước kia cái tiểu tiện nhân này có Bùi tiên sinh kia làm chỗ dựa, đối với bà ta cực kỳ xấc xược. Hiện tại bà ta xem cô muốn làm sao đây.
“Sao vậy? Không dám?” Bùi Dịch nhìn về phía Hà Chí Tường trong mắt chứa hơn một tia khinh thường, “Là đàn ông thì làm cho tôi xem, anh cùng người phụ nữ của tôi trước kia có bao nhiêu thân mật!”
Thời điểm anh nói đến hai chữ cuối cùng, vô hình trong đó hơn một tia cảm giác áp bách.
Hà Chí Tường sắc mặt lập tức xanh mét, cầm lấy điện thoại lạnh lùng nhìn anh: “Anh đừng cho là tôi không dám!”
“Ta quả thật nghĩ đến ngươi không dám.”
Bùi Dịch nhàn nhạt nói. Khí tthế như muốn bức Gi*t người không đền mạng.
“Anh...” Hà Chí Tường hít sâu một hơi, lấy di động thần tốc quét trên màn hình cảm ứng.
Tô Thi Thi trong lòng trầm xuống, nháy mắt tiếp theo liền cảm giác trên tay ấm áp, Bùi Dịch đang cầm tay cô. Cô nghiêng đầu vừa thấy, phát hiện Bùi Dịch cũng không có nhìn chính mình.
Bùi Dịch mâu quang nhàn nhạt nhìn Hà Chí Tường, nửa ngày sau từ trong túi áo lấy điện thoại cầm tay ra, ngón tay thon dài vuốt vuốt màn hình, đầu ngón tay điểm nhẹ vài cái, sau đó lại đưa điện thoại di động thả trở về.
“Tôi đã đem ảnh chụp tung lên mạng rồi. Tôi cảnh cáo các người, những thứ này chỉ là mới bắt đầu, nơi này của tôi có ảnh của cô ấy đang ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ!”
Hà Chí Tường hổn hển nói xong: “Tô Thi Thi, cô nếu còn không đồng ý rời khỏi trang viênĐoàn gia, liền chờ ảnh nude của cô lan truyền ở trên internet đi!”
“Chí Tường, các người đừng khinh người quá đáng!” Phương Ngọc Hoa nghe không vô, lạnh lùng quát.
Lúc trước bọn họ liền là lấy ảnh chụp này uy Hi*p. Bà sợ cháu gái gặp chuyện không may, cho nên mới không có nói ra.
Tại Dương thành mấy ngày nay, bọn họ đã làm cái gì, bà không nói cho cháu gái, đúng là hiện tại bọn họ vậy mà thật sự dám đem ảnh chụp truyền lên mạng.
Bà càng không khỏi nhíu mày nhìn thoáng qua cái người trẻ tuổi tên Bùi Dịch kia, không biết anh là đứng về phía cháu gái bà, hay lại là cái ý tứ gì khác.
“Tô Thi Thi hẳn không rời khỏi trang viên Đoàn gia, mà các người, còn không có tư cách nói điều kiện.” Bùi Dịch đột nhiên lạnh giọng nói.
“Hiện tại ảnh chụp trong tay chúng ta...” Hà Chí Tường nói xong, nghĩ muốn đem ảnh Tô Thi Thi đang ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ cho Bùi Dịch xem.
Đúng là khi hắn mở album ảnh trong điện thoại ra, mi mắt từ từ trợn to, không thể tin nhìn di động. Trong điện thoại của hắn ảnh chụp vậy mà không còn một tấm.
Giống như là ma ám vậy, ảnh chụp ở trước mắt hắn từ từ biến mất, đến cuối cùng cái album ảnh trong điện thoại đều bị trống rỗng rồi.
“Anh đã làm gì điện thoại của tôi!”
Hà Chí Tường phản ứng kịp. Bùi Dịch là cái loại người gì chứ? Bên cạnh anh không thiếu thuộc hạ tài giỏi, muốn hack điện thoại của hắn một chút khó khăn đều không có.
“Đừng cho là như vậy liền không sao rồi? Tôi nói cho anh biết, tôi cũng sớm cho người ở nơi khác chuẩn bị. Chỉ cần một cuộc điện thoại, người bên kia lập tức sẽ đem ảnh tung lên mạng!”
“Vậy sao?” Bùi Dịch nhàn nhạt, như là một chút đều đã không thèm để ý.
“Anh?” Tô Thi Thi ghé mắt nhìn anh một cái, trong lòng tựa hồ minh bạch một chút. Vừa rồi anh không phải đang chơi máy tính, từ đầu là ở đó hack điện thoại của Hà Chí Tường.
Thì ra, anh lại là một cao thủ máy tính!
Đúng lúc này, di động Hà Chí Tường vang lên. Hắn vừa thấy hiển thị người gọi trên màn hình, sắc mặt mạnh trầm xuống, vội vàng nhận cuộc gọi.
“Cái gì? Máy tính của cậu đã bị hack? Làm thế nào có thể như vậy?” Hà Chí Tường mặt mũi trắng bệch!
Hắn cúp điện thoại, lạnh lùng trừng mắt Bùi Dịch: “Anh không thể nào có khả năng biết tôi đem ảnh chụp gửi cho người nào? Nhất định là các người là đang lừa tôi!”
“Anh có tư cách để cho tôi phí công như vậy sao?”
Bùi Dịch nói xong, ôm lấy vai Tô Thi Thi xoay người, đối với Phương Ngọc hoa nói ︰ “Để cho bà nội bị sợ hãi, thông cảm.”
“Không có việc gì.”
Phương Ngọc Hoa lúc này cũng hiểu rõ ra, trong lòng đối vị lần thứ hai gặp mặt Bùi tiên sinh này hơn một tia xem kỹ.
Kỳ thật từ lần gặp mặt đầu tiên, bà liền biết người này cũng không phải anh Tống Trọng Hạo gì già đó, chẳng qua anh không nghĩ muốn giải thích, bà cũng giả bộ hồ đồ.
“Cứ như vậy buông tha hắn?” Tô Thi Thi nhíu mày nhỏ giọng nói.
“Đương nhiên không thể bỏ qua dễ dàng như vậy.” Bùi Dịch nhíu mày.
Anh vừa dứt lời, bên kia Đoàn Ngọc Lộ liền hét rầm lêm.
“Đây là cái gì chứ? Hà Chí Tường, video clip củachúng ta sao lại ở trên mạng?!” Đoàn Ngọc Lộ chỉ di động, thét to.
Chỉ thấy video clip quay lại cảnh lúc trước cô ta cùng Hà Chí Tường ở trong phòng riêng cho khách của Ám Nhữ chiến đấu kịch liệt, bị đăng lan tràn trên các diễn đàn. Hình ảnh rõ ràng, hai người lộ rõ khuôn mặt!
“Trời ạ! Này không phải thật sự!” Đoàn Ngọc Lộ sợ tới mức tay đều đã run lên.
Có ai như tui ko? Tự sụp hố truyện nhà mình, lúc đầu định trans ra để đọc thôi, mà giờ thấy hay lại muốn dịch ra lun cho mn đọc, cơ mà nó dài quá. Tận 1465 chương lận. Làm sao đây???
Ai cản tui đi, ko là tui lại bỏ bê bộ này mất T.T
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc