Chú À, Anh Yêu Em! - Chương 55

Tác giả: Phờ Hương

- Không phải ba cháu đâu, mà là chồng cháu đấy.
- À... Vâng, thành thật xin lỗi anh nhà ạ.
Người đàn ông lộ rõ vẻ ngạc nhiên như không thể tin được những gì tôi vừa nói. Khi bóng người đàn ông đã đi khuất, tôi mới thả tay chú ra quay sang móc mỉa.
- Đi thôi nào ông bố già.
- Tôi như này mà già hả??
Thiên Minh nghiến răng ken két, ánh mắt sắc lẹm phóng thẳng vào người tôi như muốn xuyên thủng. Mặc dù tiết trời đang mùa hè nhưng tôi vẫn không khỏi rét run trước khí lạnh chú tỏa ra. Có lẽ nên tránh đi thì tốt hơn.
Tôi dẫn ba đám nhóc tới khu trò chơi để mặc chú đằng sau.
Những tưởng chơi một lúc rồi sẽ về, ai ngờ mấy đám nhóc kéo tôi đi hết chỗ này đến chỗ khác. Quần thảo tôi đến khi trời đã nhá nhem tối.
- Đi ăn mỳ Ý không mấy đứa?
- Có ạ!
Mấy đứa nhóc hò reo khi thấy Thiên Minh rủ đi ăn, riêng tôi thì không có một chút hứng thú nào. Bèn lắc đầu rồi bảo.
- Anh cứ đưa đám trẻ đi đi, tôi bắt taxi về nhà...
- Ơ, cô xinh như tiên phải đi cùng cơ.
- Đúng rồi, cô đi với bọn cháu mới vui chứ.
Đám nhóc bám lấy chân tôi nũng nịu khiến tôi mủi lòng, liền gật nhẹ đầu đồng ý. Nghĩ lại thấy mình đúng dễ dụ thật chứ.
Vậy là năm người chúng tôi cùng vào một nhà hàng, chọn phòng riêng biệt để tránh bị chú ý. Đồ ăn được phục vụ mang lên bàn xong xuôi đóng cửa lại. Khi chỉ còn năm người, tôi và Thiên Minh mới cởi khẩu trang, kính, mũ ra. Thật không thể ngờ tôi có thể chịu được sự kín mít của lớp ngụy trang này dưới cái nóng mùa hè.
Lau mặt cho tỉnh táo, tôi cùng chú với đám nhóc ăn mỳ sau một buổi đi chơi mệt lử. Nhưng có lẽ chỉ mình tôi nhọc khi trông bọn nhóc mà thôi, còn chú chỉ đứng ké bên nhìn chẳng làm gì cả. Đi cũng bằng thừa.
Ăn no rồi thanh toán tiền, tôi vươn vai, hớn hở chuẩn bị đi về. Thế là sắp được nghỉ ngơi rồi. Nhưng con người nào đó vẫn không tha cho tôi. Thản nhiên bắt taxi cho đám nhóc về nhà, sau đó liền kéo tôi đi dạo với lý do:
- Đi bộ cho mát mẻ.
Hẳn là "mát mẻ" khi tôi lại phải đeo khẩu trang cùng chiếc mũ vành rộng. Này thì hít thở không khí kiểu gì? Chú có bị rảnh quá không vậy? Thích thì đi một mình đi sao cứ kéo tôi đi theo chứ? Đồ khùng!
Dĩ nhiên những lời mắng chửi đó tôi chỉ để ở trong đầu. Ngoài mặt với cố rặn cười đồng ý.
Cứ thế, chú đi trước, tôi bước theo sau. Chăm chú nhìn bóng lưng cao lớn trước mặt, lòng tôi bỗng nhiên cảm thấy yên bình lạ thường. Cảm giác an toàn, ấm áp như lúc chỉ có hai người chúng tôi bên nhau hồi xưa.
- Lạnh quá, nắm tay tôi đi.
Chú đột ngột dừng lại, hơi nghiêng người ngoảnh đầu ra sau nhìn tôi. Bàn tay chìa ra chờ đợi.
- Anh đừng quên bây giờ là mùa hè đấy.
- Mùa hè cũng không được lạnh sao? Cứ nắm đi!
Hình như vì mở lời trước mà bị tôi từ chối nên chú thẹn quá hoá giận thì phải. Bỗng dưng nạt nộ khiến tôi giật mình, theo phản xạ liền nắm lấy bàn tay của chú.
- Thế có phải tốt hơn không? Quý lắm mới cho cầm tay đấy.
Chú kéo tay tôi đi tiếp, hoàn toàn không để ý ánh mắt khinh bỉ của tôi dành cho chú.
- Phùng Nhược Mai...
- Sao?
- ... Mùa hè năm nay nóng nhỉ?
Tôi dường như hoá đá trước câu hỏi tào lao của chú, mặc kệ không đáp. Một lúc sau, chú lại lên tiếng.
- Phùng Nhược Mai...
- Hả?
- ... Tối hôm nay nóng nhỉ?
Một lần nữa câu trả lời rơi vào bế tắc. Tôi hít một ngụm khí cho thanh tỉnh đầu óc, một mực im lặng không đáp.
- Phùng Nhược Mai...
- Cái gì nữa đây?
- ... Hiện tại tôi rất vui vì có cô ở bên cạnh.
Rốt cuộc, vẫn không có câu trả lời nào phản hồi câu nói của chú. Nhưng lần này, lời nói ấy khiến tôi nghiền ngẫm thật lâu, lặng lẽ cất sâu vào trong tim mà tận hưởng. Không biết vì cái gì mà tôi chỉ muốn khoảnh khắc này mãi mãi ngưng đọng. Chỉ có tôi và chú, đi trên con đường tấp nập nhưng lòng lại cảm thấy bình yên lạ thường.
Phải một lúc lâu sau, tôi mới mở miệng hỏi khẽ.
- Nãy ra anh vòng vo chỉ để nói câu ấy thôi à?
- Ừ.
Tôi im lặng, xong lại cười mỉm, bảo.
- Tôi cũng vậy, rất vui...
Tại giây phút này, mọi cảm xúc của tôi dường như được bộc bạch qua câu nói đó. Ngắn gọn nhưng lại khiến trái tim thổn thức mãi không thôi.
Tôi không quan tâm lời nói của chú có ý móc mỉa hay khịa đểu gì. Hoặc chỉ đơn giản là “hoàn thành nghĩa vụ” trong lúc không cần thiết. Chỉ cần tôi nghe, tôi thấy, giọng nói thâm tình, bàn tay ấm xiết chặt của chú là hạnh phúc lắm rồi.
Có thể người đời sẽ nghĩ tôi ngu ngốc, ngây thơ, chỉ vì một câu nói thoáng qua mà đã rung động kịch liệt.
Nhưng có lẽ người ta sẽ chẳng bao giờ hiểu, tôi thà tin lời nói qua loa ấy còn hơn việc tự làm mình rối não mà đi tìm hiểu ý nghĩa của nó, cho dù đó là lời nói dối nhưng cũng là lời nói dối ngọt ngào nhất.
Và có lẽ người ta chẳng bao giờ hiểu, sự rung động của tôi chỉ dành cho một người. Dù người ấy có nói gì, làm gì nhưng vẫn khiến lòng tôi rung động mà xuyến xao.
Cảm giác ấy, yêu mới hiểu!
Những người chưa bao giờ được nếm trải mùi vị của tình yêu mà đừng vội vàng nói yêu là ngu, thích là ngốc, rung động là dại. Bởi, tình yêu khiến con người ta tươi sáng, trưởng thành hơn và cũng làm ta dại dột, hối tiếc rất nhiều.
Chợt một ngày, em ngoảnh lại nhìn quá khứ rồi mỉm cười. Thì ra, cũng có lúc mình bồng bột, bồng bột đến cực điểm!
- Vậy cứ vui như này mãi nhé?
- Ừ.
Tôi đáp lại câu hỏi của chú mà không chút do dự. Tâm trạng, cảm xúc của tôi bây giờ rất rối bời. Không có lời nào để diễn tả. Chỉ biết xiết chặt tay chú, sánh bước đi trên đoạn đường dài. Xung quanh tấp nập xe cộ ồn ào nhưng tôi cảm thấy yên ắng, êm dịu. Cảm tưởng như thế giới chỉ còn hai người chúng tôi thôi vậy.
Ánh đèn điện nhấp nháy sáng, bóng của tôi và chú trập trùng ẩn hiện in trên con đường trải rộng.
- Ái chà, hai cha con có vẻ tình cảm quá nhỉ? Ông bố đang dắt con gái lớn đi dạo đấy à?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc