- Cô đây cố tình mặc váy ngắn lộ liễu như vậy để cho mấy đám đàn ông kia ngắm đấy à?
Tôi mỉm cười để che giấu bộ dạng thống khổ khi đang rơi vào tình cảnh này. Gu ăn mặc của tôi cũng đã thay đổi khi bước vào ngành thời trang. Từ những bộ váy giản dị, kín đáo, tôi đã chuyển sang những bộ váy ngắn, có phần khá bốc lửa để bằng đồng nghiệp.
Chính Thanh Hy – cô thư ký kiêm chị em kết nghĩa của tôi cũng đã hướng dẫn tôi cách ăn mặc để tạo ấn tượng cũng như hợp mốt. Mới đầu thử khá ngượng nghịu nhưng sau dần tôi đã thích ứng được.
Các buổi ăn tối tôi đều mặc như vậy, từ lâu, tôi đã quen dần với ánh mắt háo sắc của một số tên đối tác.
- Không phải việc của anh, mau bỏ cái tay ra.
Tôi gằn giọng, nói nhỏ trong họng đủ để Thiên Minh nghe được. Nhưng chú lại được nước lấn tới, thản nhiên cười như không có chuyện gì. Không những véo mà có xé rách cả quần tất tôi nữa.
- Thật chướng mắt!
Một mảnh nhỏ của quần tất đã bị chú vứt xuống đất, lấy chân đạp lên day đi day lại. Tôi liếc xuống dưới, trong lòng thầm chua xót. Quần tất lưới yêu thích của tôi, sao nó lại thành cái rẻ lau như thế này chứ?
Tôi cay nghiến, dùng gót nhọn của dày cao gót dẫm lên chân của chú. Ngoài mặt vẫn tươi cười, híp mắt cười ngọt, bảo.
- Thưa ngài Thiên, ngài nghĩ sao về bộ áo tắm gần đây nhất của tôi? Trông nó có quá mát mẻ?
- Không tồi.
Chú nhếch môi nhìn tôi, cho dù bị tôi dẫm mạnh chân nhưng ánh mắt vẫn chất chứa vài tia ngạo mạn. Tôi nhíu mày xong chợt bừng tỉnh, tôi đến đây để làm việc và bàn bạc mà. Lại lơ đễnh rồi. Tôi điều chỉnh lại chỗ ngồi, thẳng lưng lên rồi nghiêm túc nói chuyện với mọi người.
Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, Thiên Minh cầm ly rượu dơ lên sau đó nghiêng một chút, vài giọt rượu cứ thế mà rơi xuống và nó rơi đúng vào chân tôi.
- Xin lỗi cô Phùng, cô không sao chứ? Tôi thật bất cẩn mà.
Thật giả trân, cố ý thì nói luôn đi còn bày đặt bày ra bộ dáng “tôi lỡ tay”. Chửi rủa thầm trong lòng nhưng bên ngoài vẫn giữ nét mặt tươi cười. Tôi đứng lên, lấy áo khoác che phần bị ai đó xé rách. Xin phép ra ngoài đi vệ sinh.
- Đáng ghét.
Trong buồng vệ sinh, tôi khóc thầm nhìn chiếc tất lưới bị rách một mảng của mình. Tuy không lớn nhưng đã bị rách rồi thì không thể sử dụng được nữa. Bây giờ không lẽ ૮ởเ φµầɳ tất ra sao? Dù tiết trời mùa hè nhưng ban đêm cũng có gió lạnh. Tôi đắn đo một hồi thì tiếng ai đó vang vọng bên ngoài.
- Thưa cô Phùng, cô có cần giúp gì không?
- Không…
Cạch.
Cái điệu chưa cho sự đồng ý của đối phương nhưng vẫn mặt dày mở cửa thì chỉ có chú thôi. Tôi trừng mắt nhìn bóng người cao lớn đóng chặt cửa lại. Cười đểu liếc tôi từ đầu xuống chân.
- Nhà thiết kế nổi tiếng sao lại mặc quần tất rách thế kia?