- Không cần chào hỏi rườm rà. Vào ngồi quán chúng ta nói chuyện… Chị dâu “cũ” à!
Tôi cứng họng, nhất thời không biết phải trả lời thế nào. Muốn từ chối nhưng bước chân vẫn vô thức bước tới chiếc xe đen sang trọng của cô ấy.
Sau khi tôi được đưa đến một nhà hàng lớn. Thiên Tử dẫn tôi đi vào một căn phòng xa lạ.
Cạch.
Cô đóng cửa, nhìn tôi rồi liếc xuống bụng tôi vài giây. Ánh mắt xao động khó hiểu, khoé môi hơi nhếch lên. Bỗng dưng tôi cảm thấy một điều gì đó rất kinh khủng chuẩn bị đến với mình.
Tôi căng thẳng, ngồi im không nhúc nhích, bàn tay tướt tát mồ hôi nắm chặt chiếc váy không buông. Đầu cứ cúi gằm xuống.
- Lâu không gặp em gái của người chồng bị mình Gi*t, sợ hãi lắm sao?
Thiên Tử cười nhạt, ngồi xuống ghế đối diện tôi, vắt chân ngạo mạn nói.
- Cô có hối hận không? Hửm? Cố Tịnh.
- Tôi…
Tim tôi đập thình thịch, trong lòng rối bời. Nhưng đối diện với khí chất áp đảo như muốn ăn tươi nuốt sống của cô, tôi bắt buộc phải trả lời. Mở miệng lắp bắp.
- Một chút… hối hận… nhưng rõ ràng…
- Suỵt!
Thiên Tử đưa ngón trỏ lên môi khiến tôi câm nín, những gì chuẩn bị nói ra liền nghẹn lại ở cổ họng. Cô ta nhìn sâu vào mắt tôi, nhướn mày, tiếp tục hỏi.
- Ồ, tại sao cô lại hối hận vậy?
- Vì… chính tôi… chính tôi đã Gi*t… chú.
Khóe mắt tôi chảy xuống vài giọt lệ, cắn chặt môi. Thật sự bức đến ૮ɦếƭ người mà, y như kiểu tôi đang khai báo với cảnh sát về mọi lỗi lầm của mình vậy.
- Chú là ai?
Giọng nói nhàn nhạt bỗng nhiên trở nên đanh thép khiến tôi run người. Tôi im lặng một hồi lâu rồi mới nhìn thẳng vào cô ta, trả lời.
- Là Thiên Minh, ngài Thiên Tổng của tập đoàn Thiên, là người đã ૮ɦếƭ do vụ nổ một năm trước… Do tôi Gi*t, chính tôi Gi*t!
- Haha, tốt.
Thiên Tử bật cười. Sau đó vỗ tay hai cái, cánh cửa phòng đột nhiên bật mở. Những người đàn ông cao to mặc quần áo uy nghiêm đi tới bao vây tôi. Một người có vẻ đứng đầu tiến về phía trước, giơ tấm thẻ lên trước mặt tôi, rành mạch nói.
- Cố Tịnh, cô đã bị tình nghi là hung thủ Gi*t hại tổng giám đốc tập đoàn Thiên. Mời cô đi cùng chúng tôi về trụ sở điều tra.
- Hầy, điều tra gì nữa đây? Bằng chứng không phải nằm trong này hết sao?
Với giọng nói đểu cáng và thách thức Thiên Tử lấy ra một chiếc điện thoại. Nhấn vài cái, từ chiếc điện thoại phát ra những âm thanh khiến xương cốt tôi như vỡ vụn.
- Ồ, tại sao cô lại hối hận vậy?
- Vì… chính tôi… chính tôi đã Gi*t… chú.
- Chú là ai?
- Là Thiên Minh, ngài Thiên Tổng của tập đoàn Thiên, là người đã ૮ɦếƭ do vụ nổ một năm trước… Do tôi Gi*t, chính tôi Gi*t!
Kết thúc đoạn ghi âm, tim tôi nhói lên từng hồi, từng cơn đau đột nhiên truyền tới. Trán tôi bắt đầu lấm tấm mồ hôi, cảm thấy phía dưới chảy ra một dòng nước ấm. Tôi ôm bụng, thở gấp.
- A! Đau… đau quá…
- Hình như cô ta sắp đẻ rồi!!
- Sao cơ??
Thiên Tử liền đi lại, xem qua vài giây rồi lập tức hạ giọng ra lệnh.
- Chuẩn bị xe đi!
Ý thức của tôi cứ thế mà mất dần. Không còn biết mọi thứ xung quanh đang diễn ra những gì nữa, trong mắt tôi hiện giờ chỉ có đứa bé, trong thâm tâm tôi hiện tại chỉ có con. Nằm trên chiếc giường đang được đẩy đi, tôi cắn chặt môi để ngăn tiếng khóc, những giọt nước mắt tuôn trào.
Tôi thoáng thấy bóng dáng của Thiên Tử trước mặt mình. Mờ mờ ảo ảo, hơi ấm truyền đến tay tôi. Sắc mặt cô ta không còn vẻ cao ngạo, thách thức mà thay vào đó chỉ có một màu điềm tĩnh. Nhưng tôi vẫn kịp bắt được một chút căng thẳng vụt lên ở đáy mắt của cô ta.
- Bình tĩnh, cố gắng hít thở. Mọi chuyện sẽ qua thôi…
Vô thức tôi lại nghe theo lời cô nói. Tôi cố gắng thả lỏng người, cố gắng hít thở, cố gắng chịu những cơn đau xé tâm can lẫn thể xác. Muốn nhắm mắt, muốn ngất đi nhưng vì con, tôi cố tỉnh táo.
- Á!!
Tôi gào thét, khuôn mặt đẫm mồ hôi và nước mắt. Chỉ khi nghe thấy tiếng “oe oe” thì lòng đang nặng trĩu của tôi mới được thanh thản. Tôi nhìn đứa bé được bác sĩ ôm trên tay, tôi cũng muốn ôm nó, muốn nựng nó. Tay tôi vươn tới nhưng sao lại nặng nề thế này? Sao mí mắt cứ khép lại? Sao bóng tối lại bao trùm lấy tôi rồi? Cớ sao, lòng tôi đột nhiên hụt hẫng lạ thường, tại sao? Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến tôi quá mệt mỏi…
[…]
Khi tôi tỉnh dậy đã là chuyện của chiều hôm sau. Mang tâm trạng hào hứng có chút hồi hộp hỏi y tá.
- Con tôi đâu rồi ạ?
- Rất tiếc thưa cô, đứa bé đã tử vong ngay sau khi mới ra đời.
Tôi kinh hãi tột độ, mặc kệ dây chuyền đang cắm trên cổ tay. Tôi liền bật đứng dậy, nắm bả vai cô y tá, mất bình tĩnh nói.
- Cô nói vậy là sao? Là sao vậy hả? Rõ ràng tôi nghe thấy con tôi khóc, nó được bác sĩ đưa đi mà. Không phải sao? Cô nói dối, gọi bác sĩ ra đây!!
Tôi bật khóc, cơ thể đau nhức nhưng vẫn cố chạy ra ngoài. Vừa mở cửa thì thân hình phụ nữ đã đứng chắn trước mặt tôi cùng giọng điệu hờ hững.
- Đừng náo loạn nữa, con cô nó mất rồi.
- Không, Thiên Tử, đừng nói thế… hức…
Tôi ngồi sụp xuống, ôm đầu lẩm bẩm. Tôi cảm giác mình đang có dấu hiệu của người điên vậy, không còn kiểm soát được bản thân mình.
- Hức… con à… con ơi…
Tôi khóc nức nở, tôi đã vui mừng biết bao khi đi khám bác sĩ bảo cái thai rất khỏe mạnh. Đã xúc động và náo nức biết bao khi thai được 8 tháng sắp gần kề ngày sinh. Giờ tôi thật sự tuyệt vọng, bất lực lắm rồi.
Thiên Tử bỗng ngồi xổm xuống nhìn tôi, ánh mắt lạnh nhạt phóng tới. Trong ánh mắt ấy, tôi tìm kiếm được hình bóng của chú. Của bộ dáng lạnh lùng, cao ngạo ấy khiến tôi si mê đắm chìm và hận thù không thể nào tả được. Suy nghĩ của tôi bỗng bị đánh vỡ khi cô ta nghiêng đầu nói thầm vào tai với ngữ khí đe dọa.
- Đừng quên cô đang mang tội danh ám sát người bỏ trốn, nhé! Còn đứa bé, đừng nghĩ nữa, nó đã xuống dưới suối vàng rồi. Có lẽ đang đợi cô nhưng tiếc là tôi sẽ khiến cô sống không bằng ૮ɦếƭ!
Nói đoạn, Thiên Tử ném cho tôi mới chiếc cặp nhỏ rồi kêu tất cả mọi người ra ngoài để lại tôi một mình trong căn phòng lạnh lẽo. Tôi ૮ɦếƭ lặng đi, dường như những lời nói ban nãy vẫn chưa thể thấm vào đầu được. Tôi máy móc mở chiếc cặp nhỏ, bên trong có rất nhiều thứ đồ. Thần chí của tôi lại một lần nữa muốn phát điên lên, đầu tôi nảy số liên hồi cố gắng nhét tất cả thứ này vào trong đầu.
Hôm nay là ngày tuyết rơi trắng xóa phủ khắp nẻo đường.
Hôm nay là ngày tôi đã mất đi đứa con của mình.
Hôm nay là ngày tôi phải sám lỗi về hành động ngu xuẩn của mình.
Hôm nay tôi phải trả giá cho những gì mình đã gây ra cho chú.
Những tấm ảnh, những băng ghi âm, đoạn video nối tiếp nhau hiện lên trước mắt tôi. Người phụ nữ mà tôi hiểu lầm là tình nhân của chú, chính là cô em họ - Thiên Huỳnh. Cái hôm tôi nhìn thấy cô ta với chú đi ra từ khách sạn đó là lúc chú đi đón cô em họ của mình. Thiên Huỳnh từ nước ngoài du học trở về, do không tìm thấy nhà nên nán lại ở khách sạn và gọi điện cho chú nhờ đưa về nhà ba mẹ.
Lại tiếp tục cái ảnh chú và cô ta hôn nhau thì đó là cái ảnh cắt ghép do một tay Lam Phong chuẩn bị. Cả cái đoạn ghi âm bảo phá thai lẫn lịch trình phá thai đều là các “món quà” anh ta tặng tôi, rất chu đáo. Chú không hề biết đến chuyện tôi có thai. Khi nghe thấy đoạn ghi âm thú nhận của tên tay sai cho anh ta cùng các tấm ảnh làm bằng chứng. Tôi liền cười khổ, thủ đoạn thực cẩu huyết nhưng tôi lại mù mắt tin vào. Nói tôi ngu quả không sai.
Tiếp đó là ở bệnh viện, nhìn qua khe cửa là cảnh chú ôm hôn Lưu Huỳnh. Tôi nhìn kĩ tấm ảnh, là hôn má. Trong tờ giấy có ghi rõ, bên nước ngoài người ta rất thoáng nên trước khi tạm biệt sẽ ôm hôn nhau rồi rời đi. Ha, một kiến thức mới, thế mới nói tôi rất kém hiểu biết.
Lật sang các trang khác, tôi bàng hoàng khi thấy ảnh chụp và một đoạn video chú bị tai nạn. Vào đúng ngày tuyết rơi rất dày, vào đúng ngày tôi và chú hẹn nhau để giải thích xóa bỏ hiểu lầm. Thì ra, sau tất cả, tôi đã hiểu lầm chú.
Chú bị tai nạn cấp cứu không đến được, thậm chí còn bất tỉnh bốn ngày liên tiếp, khi tôi đặt chân đến bệnh viện cũng là lúc chú mới mở mắt nói chuyện, em họ tới thăm tôi lại nghĩ đó là tình nhân. Tôi có thể đâm nhát dao dễ dàng là vì thể trạng của chú chưa hồi phục.
- Cố Tịnh à, mày quá ngu rồi!!
Tôi bật khóc, tôi mất tất cả rồi, mất tình yêu và đứa con của mình bởi chính sự ngu ngục của bản thân. Sẽ chẳng còn cái án nào phù hợp với tôi nữa, tội của tôi phải ૮ɦếƭ, ૮ɦếƭ luôn đi! Sống cũng chẳng còn ích gì, tôi đã không còn lý do nào để sống tiếp. Tôi sẽ xuống với chú, với con, xin lỗi hai người.
Tôi lau nước mắt, loạng choạng đứng dậy đi đến chiếc bàn cạnh đầu giường bệnh. Tôi cầm con dao gọt hoa quả, để lên cổ tay. Rạch một đường dài, không đau, vì lòng tôi đã đau đến tê liệt, cơ thể đã đau đến rã rời, không còn phản ứng gì nữa. Tôi nhẹ nhàng nhắm mắt, rơi giọt lệ cuối cùng để kết thúc cuộc đời này…
[…]
Bên tai tôi vang lên những âm thanh hỗn tạp.
- Cô ta liệu có tỉnh dậy không? Các người làm ăn thế à?
Choang, xoảng, xoảng.
- Xin tiểu thư bớt giận, cô ấy đã sống thực vật được hai năm rồi. Vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, tôi sợ…
- Sợ gì chứ? Cô ta mà không tỉnh, bệnh viện này sập đi là vừa.
- Ơ, thưa tiểu thư…
Rầm.
Hai năm? Đang nói tôi sao? Sống thực vật? Tôi vẫn còn sống à? Tôi tưởng mình đã ૮ɦếƭ rồi chứ? Thì ra Diêm Dương cũng không thể nhận nổi con người ngu xuẩn như tôi chăng? Không, nếu muốn tôi sống, tôi sẽ sống, sống một cách đúng đắn!
- Tỉnh rồi… Tỉnh rồi, bác sĩ, bác sĩ!! Cô ấy tỉnh rồi, bệnh nhân Cố Tịnh tỉnh rồi!!
[…]
Tôi tỉnh dậy từ cõi ૮ɦếƭ được hai năm. Tôi sống tiếp trong trại tâm thần được hai năm. Tổng cộng là bốn năm để tôi thay một cuộc đời mới, một cái tên mới: Phùng Nhược Mai.
Khi tôi tỉnh dậy, ăn, ngủ, rèn luyện năm tháng để hồi phục sức khỏe. Thiên Tử đã đưa tôi vào trại tâm thần để tôi có thể trốn án. Còn tôi, phản kháng hay đồng ý? Tùy, như nào cũng được. Dù ở tù giam hay trại tâm thần thì tôi vẫn sống như người mất hồn, đã không còn gì có thể rung động được lòng tôi.
Trong bốn năm đó, tôi đã biết được quá nhiều thứ, quá nhiều bí mật mà người ấy che giấu. Mẹ - người phụ nữ yêu thương và chiều chuộng tôi hết mực, là một trong những lý do tôi khiến tôi Gi*t chú. Lại là một người phụ nữ độc ác, đầy thủ đoạn. Không phải cha của chú là tình nhân của mẹ, mà chính mẹ mới là tiểu tam chen vào phá hoại hạnh phúc gia đình người ta.
Khi xưa, gia đình tôi và gia đình chú rất thân với nhau. Do đó, tôi và chú là anh em thân thiết, thân với nhau đến nỗi xa một chút cũng thấy nhớ. Còn mẹ tôi lại có tình cảm với cha chú nên dùng tôi làm nguyên nhân sang nhà chơi để gần gũi với cha chú hơn. Cha tôi biết nhưng vẫn nhẫn nhịn, chỉ có điều luôn lấy tôi ra để xả cơn giận, từ đây bạo lực gia đình xảy ra đối với tôi triền miên.
Sau đó, hai gia đình tan vỡ, chú bị đưa sang nước ngoài, mẹ tôi và cha chú trở thành vợ chồng trước con mắt khinh miệt của người đời. Cha ruột của tôi thì đã đi theo hạnh phúc mới. Hồi đó, tôi mới bốn tuổi nên chưa hiểu và cảm nhận được hết những gì xảy ra xung quanh mình. Và tôi không thể ngờ được, người mẹ chưa bao đánh tôi, chưa bao giờ mắng tôi lại có ý định bán tôi!
Tôi rất bàng hoàng khi nghe từ miệng Thiên Tử thuật lại.
Hồi đó, cha chú bị cả gia tộc tẩy chay nên phải tách hẳn ra không có một xu dính túi mà cùng mẹ tôi chung sống. Chỉ một tháng, số tiền nợ nần, chơi cá cược đã lên đến gần chục con số 0. Mẹ tôi liền có ý định bán tôi cho một kẻ вυôи иgườι và đã bị chú phát hiện. Thì ra chú vẫn dõi theo tôi, vẫn bảo vệ tôi không rời, tôi mới chợt nhận ra: Chú đã thích tôi từ lúc còn rất nhỏ!
Rằng chú đã giữ đúng lời hứa của mình, bảo vệ tôi và cưới tôi về làm vợ.
Để bảo toàn tính mạng của tôi cũng như Gi*t trừ mối hiểm họa sau này, chú đã thẳng tay Gi*t mẹ tôi và cha chú. Tưởng chừng hạnh phúc đến gần, nhưng ông trời lại trêu người như vậy đấy: Tôi bị tai nạn trong khi được trở về biệt thự - nơi có chú đang tất bật chuẩn bị đón tiếp tôi. Tôi đã mất trí nhớ, nhưng mất theo kiểu oái oăm và nực cười nhất, tôi chỉ nhớ tôi có người mẹ dịu dàng, có người cha bạo lực, hết! Còn lại không nhớ một chi tiết nào cả.
Chú cảm thấy tôi ở với chú không ổn nên liền giao tôi cho bà ngoại của tôi, khi đó, tôi mới lên năm tuổi. Và để muốn tốt cho tôi, chú vẫn để tôi sống tự lập một mình. Cái hôm trời mưa, tôi đứng chờ xe buýt, gặp chú cũng chỉ là tình cờ. Chú cố gắng “diễn” xem như không quen biết với tôi. Số phận đưa đẩy thế nào tôi trở thành người vợ “hờ” của chú, chỉ vì tính tình nóng nảy, nhanh ẩu đoảng của cô em gái chú - Thiên Tử.
Lam Phong xuất hiện, đúng thật là bạn cũ nhưng cũng là kẻ thù cũ đến để trả lại mối thù vì gia đình Lam Phong đã bị gia đình chú chèn ép đến mức phá sản. Anh ta quay lại để khiến chú cũng như tình yêu của chú sụp đổ. Lời nói của Lam Phong có phần đúng nhưng có phần giả dối, anh ta biết tất cả và cũng “nói quá” tất cả sự việc khiến tâm lý tôi trở nên hoảng loạn, rối tung lên. Dù cho chú đã ૮ɦếƭ, anh ta vẫn chăm sóc cho tôi bởi anh ta đã có tình cảm với tôi, là tình cảm thật. Anh ta muốn thay chú yêu tôi nhưng lòng tôi không đổi, mãi mãi hướng về chú, về Thiên Minh, về Bảo Bảo.
Anh ta cũng đã phải trả giá cho hành động của mình, là biến mất khỏi thế gian này, biến mất bằng cách nào thì tôi không biết, chỉ nghe Thiên Tử nhếch môi cười nói.
- Tôi giải quyết hắn ta rồi.