- Không yêu cũng phải yêu.
Dứt lời, đôi môi bạc mỏng của chú đột nhiên ấp tới. Bàn tay to lớn vòng ra sau nắm gáy tôi không cho kháng cự.
- A… chú… bỏ ra…
Tôi yếu ớt đẩy thân hình cao to của chú cho dù biết điều đó là vô ích. Tôi có cảm giác trái tim đập mạnh đến nỗi muốn nhảy ra ngoài, chân tay bủn rủn không thể tiếp tục đứng vững mà vô lực dựa vào bờ иgự¢ rắn chắc ấy. Tôi chậm rãi nhắm mắt, tự lúc nào đã bất giác chìm đắm vào nụ hôn ngọt ngào này.
- Hãy nhớ một khi đưa ra quyết định rồi, đối mặt với nhau rồi thì không được phép chần chừ. Dù yêu đến mức nào.
Lời nói của Lam Phong đột nhiên vang bên tai tôi, tôi mở trừng mắt bàng hoàng. Tôi đang làm gì thế này? Phải Gi*t, đúng rồi phải Gi*t chú. Vừa nghĩ tôi vừa lấy tay mò mẫm vào trong túi áo. Nắm chặt con dao mà lòng bàn tay vẫn run run không thôi. Cố Tịnh à, không được sợ, không được chần chừ. Tương lai của mày, tương lai của con mày đang phụ thuộc hết vào mày đấy!
Tôi lần nữa nhắm tịt mắt lại, nhanh như cắt lôi con dao từ túi áo và đâm thẳng về phía trước.
- … Em… làm cái gì vậy?
Nghe giọng nói như đang kìm nén của chú, tôi mới mở mắt ra, cảnh tượng trước mặt khiến tôi giật thót tim. Chú một tay gồng lên nắm lưỡi dao sắc bén, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt tôi, xoáy sâu khiến tôi bối rối. Và càng bối rối hơn khi tôi thấy tay chú bắt đầu nhỏ vài giọt máu xuống nền sàn. Khóe mắt tôi nóng bừng, lắp bắp lên tiếng.
- Chú… chú… bỏ tay ra đi… Máu kìa… chú à! Đừng nắm chặt… quá…
Trái ngược với lời tôi nói, chú càng lúc càng dùng lực khiến máu cứ thế mà chảy ra nhiều hơn. Bầu không khí như ngưng đọng trở nên vô cùng lạnh lẽo. Tôi cũng im lặng, nhất thời không biết làm gì, chỉ muốn chạy ra khỏi đây thật nhanh, muốn tránh mặt chú thật lâu…
- Em muốn Gi*t tôi? Lý do?
Một tay chú gằn mạnh con dao xuống, tay còn lại đột nhiên nắm cằm tôi nâng lên. Ngữ điệu không còn dịu dàng nữa mà trở nên lạnh nhạt như không quen biết khiến lòng tôi như vỡ vụn. Tôi hít một hơi thật sâu, run run nói.
- Chú… cứ bỏ tay ra đi… làm ơn…
- Trả lời tôi đây này!
Chú đanh giọng, tay dùng lực Ϧóþ chặt cằm tôi. Lúc này, tay chân tôi đã mất hết sức lực, cộng thêm việc bao nhiêu uất ức, tủi thân dồn nén vào, đã vậy người làm tổn thương tôi đang bày ra bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống khiến tôi bật khóc.
- Hức… chú… chú… hức…
Nước mắt tôi rơi lã chã, những tiếng nấc từng hồi vang lên không thể nào kiểm soát được. Có vẻ như chú đã mềm lòng, vội vã buông cả hai tay, rồi ôm lấy người tôi, cuống quýt dỗ dành.
- Tịnh Tịnh, đừng khóc, tôi xin lỗi…
- Hức… chú… không…
- Sao…
Tiếng nói của chú đột ngột dừng lại. Chú trừng mắt nhìn tôi. Tôi cũng nhìn chú, ánh mắt ánh lên tia vô cảm. Bàn tay nắm chặt con dao ấn sâu vào nơi иgự¢ rắn chắc. Chú bất động mặc cho tôi buông ra bao nhiêu lời chửi rủa.
- Đồ tồi!! Chú là cái đồ tồi, là một kẻ vô nhân tính. Chú nên ૮ɦếƭ đi, chú đã gây ra quá nhiều nỗi đau cho tôi rồi. ૮ɦếƭ đi, ૮ɦếƭ càng sớm càng tốt.
Tôi gào thét. Nước mắt lại vô thức chảy xuống. Đau lắm, đau lắm đấy. Vừa yêu vừa hận quả thực không dễ chịu chút nào. Chính tay Gi*t ૮ɦếƭ người mình yêu, nhưng lại là kẻ thù của mình, liệu có phải lựa chọn đúng đắn?
- Tịnh Tịnh… đừng khóc…
Chú đưa tay lên vuốt má tôi. Tôi liền gạt phăng ra rồi đẩy chú cách mình một khoảng. Tôi chỉ thẳng tay vào mặt người đối diện, hét.
- Đừng giả bộ nữa, đến giờ phút sắp lìa đời mà chú vẫn cố diễn trọn vai nữa à? Chú biết tôi mang thai, mang cốt nhục của chú, vậy mà chú lại nhẫn tâm phá nó đi? Đồ vô trách nhiệm, ác ôn!!
- Mang thai gì…
- Cố Tịnh.
Khi chú chuẩn bị lên tiếng, đột nhiên cách cửa bật mở, một giọng nói quen thuộc vang lên. Tôi ngoảnh mặt lại, là Lam Phong. Sao anh ta lại ở đây?
- Chúng ta đi thôi, kệ hắn ta đi em.
- Hắn chưa ૮ɦếƭ!
Tôi lập tức đáp, tôi không thể ngờ mình có thể thốt ra được những lời đó. Nhưng đâm lao phải theo lao, đã quyết định rồi tôi sẽ làm cho kì được.
- Em đâm vào tim hắn ta rồi, hắn ta sẽ ૮ɦếƭ nhanh thôi. Bây giờ chúng ta phải rời khỏi đây và xóa hết dấu vết để không bị truy tố.
Tôi ngẫm nghĩ vài giây rồi liền cất bước ra ngoài không ngoảnh đầu lại. Vì tôi sợ, sợ rằng khi nhìn thấy bộ dạng của chú mà không nhịn được lao đến nói lời xin lỗi. Sâu trong thâm tâm tôi, cớ sao lại áy náy? Vì điều gì? Bản thân cũng không thể giải thích được.
- Đừng Tịnh Tịnh, nghe tôi nói…
Bàn tay lạnh ngắt của chú đột nhiên nắm tay tôi, tôi cắn môi do dự, bước chân bất giác trở nên nặng nề không thể nhấc nổi. Tôi muốn quay đầu, rất muốn quay đầu.
- Đi thôi Cố Tịnh, đừng quên lời tôi nói.
Lam Phong nhìn tôi, dịu dàng lên tiếng. Tôi cắn chặt môi, hít một hơi rồi giật tay ra khỏi lòng bàn tay của chú. Dứt khoát bước ra ngoài, để Lam Phong đóng cửa rồi chốt lại. Nhìn qua cửa kính nhỏ bé, tôi thấy mặt chú đau khổ đến nhường nào. Nếu nói diễn, có phải chú đã nhập tâm quá rồi không?
- Kết thúc thôi.
Lam Phong lôi ra một bao que diêm, bật lửa và kéo một bình xăng lại. Tôi giật mình, trợn mắt nói.
- Anh làm gì vậy?
- Tất nhiên là cho hắn ta hóa thành tro bụi rồi. Bây giờ em chỉ cần đứng đây và ngắm nhìn hung thủ Gi*t mẹ em ૮ɦếƭ mà thôi.
- … Ừm…
Tôi gật nhẹ đầu, tim quặn đau lại. Chợt phát hiện quần áo và tay của tôi dính máu của chú. Rất nhiều…
Lam Phong nhân lúc hơi thở của chú đã yếu ớt, khi chú đã nằm rạp xuống đất dường như sắp bỏ mạng. Anh ta liền nhanh chóng mở cửa rồi ném bình xăng đã mở nắp vào phòng. Xăng rơi bắn tung tóe ra khắp nền nhà. Tôi nhắm chặt mắt, không dám nhìn cảnh tượng anh ta ném nốt cả đống que diêm đang cháy rực.
Cạch.
Tiếng mở cửa.
- Mây Mây!!!
Bùng.
Tôi mở trừng mắt, từng giọt lệ rơi đọng xuống bên má. Tôi chạy vụt lại nhưng đã quá muộn. Trong phòng khói bụi mù mịt. Tôi cố gắng kiếm hình bóng quen thuộc.
- Thiên Minh, chú à… Mây đây… Mây của chú đây… Mây của anh đây… Bảo Bảo!!
Tôi bật khóc, không thể mở cửa vì nó đã quá chặt. Chỉ có thể nhìn qua ô cửa kính nhỏ. Mây Mây là biệt danh hồi nhỏ của tôi, Bảo Bảo chính là biệt danh của người con trai trong giấc mộng mà tôi hay gặp. Người ấy chính là chú!
Giây phút chú gọi tên tôi, tim tôi như đã ૮ɦếƭ. Người con trai hay mỉm cười dịu dàng khi xưa mà tôi đã quên mất. Đó chính là chú, là người chồng hờ hiện tại của tôi, là hung thủ Gi*t mẹ tôi, là người có ý định Gi*t ૮ɦếƭ con tôi và tôi. Là chú, là Thiên Minh! Tôi có thể khẳng định, vì cái tên Mây Mây này chú đã tự mình đặt cho tôi, một mình chú đặt, một mình chú gọi. Cái tên Bảo Bảo cũng vậy…
Tôi không biết tại sao kí ức ấy lại đi vào quên lãng, nó trôi đi như chưa từng xuất hiện ở thế giới thực của tôi mà chỉ hiện về khi tôi chìm vào giấc ngủ.
Những hình ảnh vui chơi hồi bé tưởng chừng đã tan thành mây khói lại phút chốc hiện lên khiến đầu tôi bắt đầu đau điếng. Tiếp theo là hình ảnh chú và tôi âи áι ngọt ngào, chao cho nhau những lời đường mật, từng nụ hôn, từng đợt động chạm cơ thể dần dần nối tiếp nhau cho đến hình ảnh chú đi với người phụ nữ khác. Giọng nói vô tình của chú vẫn khắc sâu vào đầu tôi, nó vang lên rõ mồn một.
- Tôi muốn đặt lịch phá thai cho một người con gái 18 tuổi, tên Cố Tịnh, địa chỉ tôi đã ghi trên tờ giấy này.
- Và nên nhớ, cho dù cô gái ấy muốn huỷ lịch thì không được phép huỷ, trừ khi có lệnh của tôi!
- Á!!
Tôi bịt tai lại, quỵ gối xuống. Nỗi đau thể xác lẫn tinh thần chồng chất thay phiên nhau khiến tôi muốn đập phá mọi thứ nhưng đã không còn sức nữa rồi. Tôi thấy mình sai khi Gi*t kẻ thù mình không? Không. Tôi thấy hối hận khi không nhận ra chú chính là Bảo Bảo khi xưa và đã Gi*t chú không? Có.
Chú có quá nhiều thân phận, quá nhiều bí mật khiến đầu tôi muốn nổ tung lên. Thiên Minh, tôi hận chú! Và cũng yêu chú…
[…]
Tôi mờ mảng tỉnh dậy trong căn phòng trắng xóa, mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào mũi làm tôi nhăn mặt.
- Cố Tịnh, cuối cùng em đã tỉnh rồi.
Lam Phong nắm tay tôi, cười tươi lên tiếng. Tôi mờ mịt nhìn khuôn mặt đẹp trai sáng sủa ấy, xong lại nhớ đến vẻ mặt thống khổ của chú. Tôi liền rút ra tay, vội vã bảo.
- Thiên Minh, chú… đâu rồi?
- ૮ɦếƭ rồi!