- Bệnh viện?
Tôi nhíu chặt mày, sao hắn ta lại ở bệnh viện? Tôi ngẫm nghĩ một hồi rồi liền gạt phăng nó đi. Cái đó không quan trọng, tôi chỉ quan tâm về việc Gi*t hắn ta mà thôi.
Đến nơi, tôi trả tiền taxi rồi vội vã đi vào bệnh viện. Tìm số phòng mà Lam Phong đã gửi. Trong lòng bất chợt hồi hộp lạ thường. Đầu cũng tự nhiên mà thế đặt ra rất nhiều câu hỏi. Tại sao lại ở bệnh viện? Bị tai nạn? Bị thương? Hay chăm sóc người ốm? Nếu là vì tai nạn nên không đến được thì có lẽ tôi đã hiểu lầm nặng rồi.
Mang tâm trạng rối bời đi trên hành lang. Phòng số 688 hiện lên trước mắt. Tôi hít thở sâu, chần chừ cầm tay nắm cửa. Sau cùng cơ thể tự dưng vô thức cúi người xuống, dí mắt vào khe cửa để nhìn. Cảnh tượng hai người ôm nhau nồng thắm đột nhiên đập thẳng vào mặt.
Tôi bàng hoàng, hô hấp trở nên khó khăn hơn mặc dù không ở ngoài trời lạnh. Chân tay bủn rủn không thể đứng vững được nữa, tôi ngồi bệt xuống, tay áp lên иgự¢.
- Đồ tồi...
Tôi gằn giọng, ngoảnh mặt ra chỗ khác. Lưng dựa lên cánh cửa. Tôi cố gắng điều chế cảm xúc, ngăn không cho nước mắt chảy ra. Cố gắng dặn lòng không được đau, không được xót.
Cộp cộp.
Tiếng giày cao gót bất chợt vang lên. Tôi giật mình, vội vàng đứng dậy rồi trốn vào một góc tường.
Tôi thấy một người phụ nữ quý phái bước ra, cô ta hất mái tóc dài ra sau để lộ một phần khuôn mặt kiều diễm. Tôi phát hiện, cô ta chính là người cùng chú đi vào khách sạn. Quả thật, người phụ nưc đó đúng là mỹ nhân.
Tôi thầm cảm thán rồi tự nhìn lại bản thân mình. Cười chua xót.
- Vừa xấu vừa thấp hèn yếu kém, mày nghĩ sẽ được để ý thậm chí yêu sao? Đúng là mơ mộng hão huyền.
Tôi tự chửi bản thân mình ngu dốt, dễ đánh mất lý trí vì cái thứ tình yêu mập mờ ấy. Mãi sau khi bóng người phụ nữ đã khuất, tôi mới đi ra từ trong góc tối. Chỉnh lại quần áo tử tế, lấy dũng khí mở cửa bước vào.
- Chú...
- Tịnh Tịnh??
Ánh mắt chú xao động, len lỏi vài tia bất ngờ. Tôi thầm cười đắng, chẳng lẽ không hề lường trước được việc tôi bắt quả tang sao?
- Tịnh Tịnh...
- Ly hôn đi chú.
Tôi lạnh nhạt ngắt lời chú. Sau đó rút ra một tờ giấy ly hôn.
- Cháu đã kí rồi, đến lượt chú đó.
- Em bị sao vậy?
Chú nhíu chặt mày, sải chân dài bước đến trước mặt tôi. Mùi hương nam tính quen thuộc của chú sộc thẳng vào mũi khiến tôi bất giác run người.
- Nói!! Sao em lại muốn ly hôn??
Chú trừng mắt, giọng điệu tỏa ra sát khí đến bức người, từ từ đi đến sát hơn. Tôi nhìn chú, chân bước lui xuống. Cứ thế, chú tiến, tôi lùi cho đến khi lưng tôi áp vào tường.
- Cháu không yêu chú, việc gì cháu phải làm vợ chú??
- Không yêu cũng phải yêu.