Ở nơi không có người, Từ Thi Thi nói khẽ với cô: "Hình như cậu bị người khác theo dõi."
Du Du sững sờ: "Ai vậy? Có phải là người đàn ông mặc bộ vest trắng?"
"Cậu biết hắn là ai sao? Hắn là anh họ của Trình Lệ Châu chị dâu trước của Tiểu Nam, mới từ nước Mĩ trở về giúp Trình gia xử lý công ty! Trình Tử Thông!" Từ Thi Thi ở nói thầm với cô.
Du Du không có hứng thú: "Chuyện đó thì liên quan gì tới tớ?"
"Ai, cậu là quả phụ trẻ tuổi xinh đẹp, đàn ông thích cậu làm sao sẽ ít đây? Tám phần là hắn đã chọn trúng cậu rồi!"
"Coi như hắn có tư tưởng này, tớ cũng sẽ làm cho hắn nửa đường bỏ cuộc." Du Du cười lạnh.
Từ Thi Thi dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc hông của cô, cười, "Bạch Ngôn Sơ đã không qua đời, đây là sự thật. Chẳng lẽ cậu vì hắn mà ở như vậy cả đời sao?"
Dĩ nhiên cô biết Từ Thi Thi chân thành khuyên cô, nhưng Du Du chỉ cười nhạt nói: "Tớ chỉ muốn chăm sóc Đồng Đồng cho tốt là được. Những chuyện khác, bao gồm đàn ông, tớ không có tâm tư đối phó."
Từ Thi Thi cau mày, thở dài, không nói chuyện.
"Cậu cùng Tiền Sâm gần đây tiến triển như thế nào?" Du Du cười hỏi.
Hai má Từ Thi Thi ửng đỏ, cười nói: "Tạm được. Hắn đã mang tớ đến nhà hắn." Sau đó lập tức vươn tay chỉ vào Du Du, "Làm ơn! Đừng có nghĩ những việc không đứng đắn!"
Du Du trợn mắt: " Không đứng đắn cái gì? Tớ không nghĩ hai người trong sạch đâu!"
Từ Thi Thi giả vờ giận: "Đồ quỷ sứ! Không thèm nghe cậu nói nữa!"
=== ====== =========
Trong nhà giam mờ tối, Du Du cùng Đường Hạc Lễ ngồi đối mặt nhau.
Đường Hạc Lễ gầy gò, nhưng ánh mắt trong trẻo mà bình tĩnh, tinh thần coi như không tệ. Bất tri bất giác, ông cũng đã ở trong này hai năm.
Trong hai năm qua, vẫn có bác sĩ chữa trị cho ông, cho nên ông có thể nói chuyện tốt hơn rất nhiều.
Dưới ánh đèn, Du Du nhỏ giọng hỏi cha: "Cha, cha có tin tưởng vào vận mệnh không?"
Đường Hạc Lễ đáp: "Ta tin. Những năm này, ta là càng ngày càng tin." Sau đó ông nhìn con gái nói, " Du Du, có phải con có điều gì muốn nói hay không?"
Có người cha nào không thể hiểu con gái ruột thịt của mình? Con gái có bí mật, không thể nói với người ngoài. Nhưng là, bí mật này đã ђàภђ ђạ nó có chút không chịu nổi.
"Con không sao." Du Du cười cười.
"Vậy thì tốt, không nói thì không nói. Nhưng là, không nên ђàภђ ђạ mình."
Du Du nuốt nước miếng một cái, hỏi: "Cha, con vẫn rất muốn hỏi cha. Cha cứ như vậy mà yên tâm đem công ty giao cho Ngôn Sơ sao?"
Trên mặt Đường Hạc Lễ không hề có vẻ giật mình, hình như đối với này vấn đề không chút ngoài ý muốn: "A Sơ là một người vô cùng thông minh, nó rất rõ ràng lúc đầu ta cho nó vào Hoa An là vì cái gì? Cho nên, ta cũng không trông cậy vào nó trung thành 100% với ta. Nếu nó hết lòng trung thành với ta, ta ngược lại còn xem thường nó. Thật ra thì, A Sơ cực kỳ giống ta năm đó, ta thường thấy trên người hắn có bóng dáng của ta. Có kiên quyết, có dã tâm, thời khắc mấu chốt sẽ hung ác! Cho nên nói, nếu nó muốn nảy sinh ác độc, ta chưa chắc là đối thủ của nó. Nó có dã tâm với Hoa An, cũng là chuyện trong dự liệu của ta. Nhưng, việc quyết định nó có lãnh khốc vô tình hay không cũng không phải là Hoa An, mà là vật khác. Nói cách khác, nhược điểm của A Sơ không phải Hoa An."
Ông nói tới chỗ này, nhẹ nhàng thở một hơi.
Du Du ngừng thở, chờ cha nói tiếp.
"Ta cũng là sau này mới biết, nhược điểm của nó thật ra là con. Chính con, mới là điểm mấu chốt của nó!"
Nghe xong lời của cha, trong mắt Du Du là đau thương, ngón tay khẽ cong, vẫn còn phát run.
Đường Hạc Lễ đưa tay cầm tay của con gái, ôn hòa nói: " Du Du, thật ra thì có một số việc ta đã đoán được. Con yên tâm, không phải sợ! Ta rất may mắn , rốt cuộc đã thấy được một người đàn ông nguyện ý vì con bỏ ra tất cả. Du Du, đau khổ trước kia con nên quên đi."
Có một số việc, hai cha con không cần nói rõ. Dù sao thời gian có hạn, có mấy lời chỉ có chôn ở trong lòng, đến lúc nên dừng.
Nhưng là hai cha con cô đều hiểu.
"Cám ơn cha! Con sẽ chờ." Du Du cũng nắm chặt tay phụ thân.
=== ====== ====== ====
Nam Phi Cape Town.
Bóng đêm tràn ngập ven biển, ngọn gió ấm áp lướt nhẹ qua ánh đèn sáng chói ở đường phố. Trong quán bar , người da trắng và người da đen thỉnh thoảng lui tới.
Một cái đèn nê ông hai màu Hồng Lam lóng lánh bên ngoài quầy rượu, một người tư thế yểu điệu, có cô gái tóc vàng thướt tha đi tới. Cô gái đi tới cửa thì bên kia cái ô có một người thanh niên da đen nhìn chằm chằm vào váy ngắn màu đỏ của cô ấy.
Cô gái ngạo mạn liếc hắn, sau đó nhếch môi cười. Đôi môi xinh đẹp đỏ mọng giống như ngọn lửa, càng làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào.
Đợi người đàn ông có chút không cam tâm xoay người tránh ra, cô liền đẩy cửa đi vào. Bên trong ánh đèn mờ ảo, nhưng lại cực kỳ náo nhiệt, nhiều người trẻ tuổi ôm nhau, người đàn ông trung niên mập mạp da trắng buồn bực uống một mình, còn có mấy người trẻ tuổi mở ra sòng bạc, nhiệt tình chơi bài tú-lơ-khơ.
Nhưng cô nàng tóc vàng không để ý những thứ này, mà đi thẳng vào bên trong hành lang quán rượu, đẩy ra một cái cửa gỗ màu đỏ.
Bên trong rất tối, một người đàn ông châu Á lười biếng ngồi ở trên ghế salon màu đen hút thuốc lá. Áo sơ mi vàng nhạt, quần dài màu đen. Toàn thân, lộ ra một tia nhàn hạ.
Cô gái vặn vẹo thân thể đi lên cười hỏi: "Bạch, hôm nay trôi qua như thế nào?"
Người đàn ông châu Á chạm tro thuốc lá, cười nói: " Bình thường." Sau đó lại cười nói, "Phỉ Na, hôm nay cô thật đẹp."
Bây giờ gọi là Bạch Như Phong, vốn tên của anh là Bạch Ngôn Sơ. Chỉ là, cái thân phận đó, đã ૮ɦếƭ.
Phỉ Na cúi đầu, sau đó từ trong ví của mình trong móc ra một cái súng lục màu đen đưa cho anh nói: "Đây là nước Đức chế tạo, dùng rất tốt! Đồ tốt!"
Bạch Ngôn Sơ nhận lấy, sau đó đặt ở bên tai dùng ngón tay gõ một cái, nhếch môi cười: "Quả nhiên rất tốt!"
Phỉ Na bước lên trước, kiều mị nhìn anh, cười hỏi: "Bạch, anh sắp phải về nhà sao?"
Bạch Ngôn Sơ cầm cây súng lục bỏ vào túi quần của mình, sau đó dùng ngón tay đâm một chút vào Ⱡồ₦g иgự¢, cười yếu ớt: "Nhà ở chỗ này!"
Ánh mắt Phỉ Na phiền muộn , liền cúi đầu nói: "Ba ngày sau, người của‘ chồn đen ’ sẽ tới đây họp. Anh phải cẩn thận, bọn họ đối với người ngoại quốc rất không tốt! Nếu biết anh từ Trung Quốc tới, thì càng nhằm vào anh!"
Bạch Ngôn Sơ cảm kích nói: "Cám ơn cô, Phỉ Na."
Phỉ Na lại lần nữa đến gần, khom lưng đưa tay ôm lấy anh, hôn anh. Tốc độ của Phỉ Na rất nhanh làm cho anh không kịp phản ứng.
Đôi môi đỏ mọng trên mặt anh, tay cũng vòng thật chặt trên gáy của anh, bộ иgự¢ đẫy đà mềm mại càng thêm dán sát vào Ⱡồ₦g иgự¢ của anh.
Lúc cả người Phỉ Na ngồi ở trên đùi anh thì Bạch Ngôn Sơ nhiên dùng sức đẩy Phỉ Na ra, sau đó đứng lên.
"Thật xin lỗi. . . . . ." Anh nhìn Phỉ Na đang sững sờ, bất đắc dĩ cười một tiếng.
Phỉ Na đỏ mặt vuốt vuốt tóc rối bời, cười một tiếng, sau đó nhún nhún vai: "Tôi hiểu!"
Bạch Ngôn Sơ điều chỉnh hô hấp, nói: "Cô sống ở chỗ này, thật sự an toàn sao?"
Phỉ Na cúi đầu, cười khổ: "Nhưng tôi sẽ không trở lại chôc của ba tôi. Tôi hận ông ta, hận ông ta làm vỡ nát tất cả, bao gồm tình yêu của tôi!"
Bề ngoài Cape Town xinh đẹp, tất cả Thế Lực Hắc Ám lặng lẽ tụ họp, không khí tội ác như ẩn như hiện. Những thứ này đại đa số nhân sĩ Hắc bang cũng phản đối chính phủ, từ chuyện buôn lậu súng ống đạn được , buôn lậu thuốc phiện, thậm chí ám sát quan viên, tóm lại chuyện gì cũng làm.
Mà Phỉ Na là con gái của lão đại Hắc bang. Hắc bang này gọi là" Hạt Tử Vương ", biệt hiệu của cha cô kêu là "Hạt Tử Vương" , trên cánh tay mỗi thành viên bang phái bọn họ đều có một con bò cạp màu đỏ. Mà lúc trước "Chồn đen" cùng"Hồng Hạt Tử" là địch.
Bạch Ngôn Sơ đến Nam Phi liền biết Phỉ Na rời nhà ra đi, ban đầu không biết Phỉ Na là con gái lão đại hắc bang. Sau đó Phỉ Na mới nói cho anh biết, gia tộc của mình là Hắc bang thế gia, cha là Hạt Tử Vương. Phỉ Na rời nhà ra đi, là bởi vì cha của Phỉ Na chia rẽ cô và bạn trai, buộc bạn trai ở trước mặt cô cô nhảy lầu tự sát. Nguyên nhân là, tên tiểu tử kia không muốn gia nhập xã hội đen.
Bạch Ngôn Sơ vỗ vai Phỉ Na, dịu dàng nói: "Phỉ Na, kiên cường lên."
Anh đã cô gái này kết hữu nghị. Bởi vì có Phỉ Na đứng ra bảo đảm cho anh thoát khỏi nhiều điều. Sau khi thông suốt, buôn bán mặc dù không phải là rất hưng thịnh, nhưng sinh hoạt hàng ngày cũng dư dả rồi.
Phỉ Na thầm mến anh, anh cũng biết. Nhưng, anh lần lượt cự tuyệt, Phỉ Na cũng không hề rời anh. Phỉ Na đến ở cùng anh, chăm sóc anh. Anh đuổi cũng không đi, cũng chỉ phải cùng Phỉ Na "Ở chung" . Chỉ là, trước sau duy trì khoảng cách.
Mỗi lần nhìn ánh mắt cố chấp của Phỉ Na, anh đều không tự chủ được nhớ tới Du Du.
Khi đó, cô gái xinh đẹp đó nhìn thẳng mặt anh, nói lớn tiếng: "Bạch Ngôn Sơ, tôi thích anh! Làm bạn trai của tôi đi!"
Mỗi lần anh nhớ lại, cũng sẽ quên mình cười yếu ớt. Để cho anh quên được mình đang ở đất khách quê người.
Ra ngoài nửa năm, anh nhớ cô nhớ đến đáy lòng cũng đau nhói. Mỗi lần tỉnh dậy, anh đều hận không được thể nhảy vào giấc mộng vừa rồi, hung hăng ôm bóng dáng tuyệt vời đó không tha.
Du Du, ngươi nhất định phải sống thật tốt. Anh sẽ trở về, chờ anh. Mỗi đêm anh đều nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ nói như vậy.
Phỉ Na nhìn anh thất thần, liền hỏi: "Bạch, anh đangnghĩ cái gì? Nhớ tới cô ấy sao?"
Bạch Ngôn Sơ cười cười: "Phỉ Na, không bằng chúng ta đi ra ngoài tránh mấy ngày chứ? Đợi đến ‘ chồn đen ’ đi rồi trở về!"
"Anh nguyện ý đi theo tôi? Thật tốt!" Phỉ Na nghe lời này vô cùng hưng phấn.
Nhưng thời điểm này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập thủy tinh, ngay sau đó là tiếng mọi người kêu lên. Cuối cùng là tiếng súng.
Bạch Ngôn Sơ biến sắc, nhìn về Phỉ Na mặt trắng xanh.
Sao người của "Chồn đen" lại đến nơi này? Chuyện gì đã xảy ra?
"Bạch! Có lẽ bọn họ đến rồi!" Phỉ Na lo lắng nói, cũng lấy súng lục từ trong ví ra đề phòng.
"Chồn đen" hành động nơi nào, nơi đó sẽ phải gặp họa.
Bạch Ngôn Sơ cũng lấy súng lục ra , ngừng thở nhìn chằm chằm cửa phòng.
Nửa năm qua vì sinh tồn, rất nhanh anh đã học xong bắn súng. Dĩ nhiên, tất cả đều là Phỉ Na dạy anh.
Không khí chợt đóng băng. Mùi nguy hiểm tới gần.
"Phanh. . . . . ." Mấy tiếng súng vang lên, cửa phòng có mấy cái lỗ. Có người nổ súng.
Bạch Ngôn Sơ cùng Phỉ Na không suy nghĩ nhiều, lập tức giơ súng bắn, bắn về phía cửa. Mà cả quầy rượu đã loạn thành một đoàn, tiếng người thét chói tai, đánh đập dã man kẻ xông vào, không ngừng có tiếng súng. . . . . .
Hai người che chở lẫn nhau, đột xuất vòng vây, rốt cuộc đã đến bên ngoài. Bạch Ngôn Sơ không có cơ hội nhìn quầy rượu một chút, dẫn Phỉ Na một đường chạy như điên. Mà tiếng súng bén nhọn vẫn như cũ sát qua gió đêm, rất chói tai.
Người của "Chồn đen" hình như không có ý định bỏ qua cho bọn họ, một đường truy đuổi, ép bọn họ tới một cái hẻm nhỏ.
Trong hẻm nhỏ yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân dồn dập của hai người. Phỉ Na không ngừng quay đầu lại bắn, dùng thân thể của mình che cho Bạch Ngôn Sơ.
Có lẽ, những người kia nhận ra Phỉ Na là con gái"Hạt Tử Vương", tính đẩy cô vào chỗ ૮ɦếƭ.
Một người da đen đầu trọc đuổi theo, giơ súng lên không chút lưu tình Ϧóþ cò. . . . . .
"Cẩn thận! Bạch!" Phỉ Na thét chói tai, bước một bước dài tiến lên ôm lấy Bạch Ngôn Sơ. Viên đạn xuyên qua gió, trúng gáy cô, hung hăng xuyên qua, lại từ phía trước cổ họng bắn ra. . . . . .
Máu, màu đỏ đến chói mắt .