Từ Thi Thi có chút áy náy nói: "Cậu vừa mới kết hôn, tớ liền tới làm phiền cậu. Thật xin lỗi!"
"Chị em tốt đừng nói khách khí với nhau! Hơn nữa trước đây cậu gả cho anh họ tớ, nguyên nhân cũng là do tớ khuyến khích. Tớ cảm thấy rất có lỗi với cậu." Du Du thở dài nói.
Nếu biết anh họ là loại người như vậy, đánh ૮ɦếƭ cô cũng không khuyên chị em tốt của mình gả cho hắn.
"Chuyện đã qua rồi thì đừng nói nữa." Từ Thi Thi cũng không than.
Lúc này, giọng nói lạnh lùng của một người đàn ông vang lên phía sau các cô: "Tối nay anh sẽ hẹn Đặng Tử Mộ đi ra ngoài nói chuyện một chút!"
Hai người phụ nữ ngạc nhiên quay đầu lại, thấy Bạch Ngôn Sơ đút tay trong túi quần đi tới.
Du Du kinh ngạc nói: "Anh đi tìm anh ta nói chuyện? Anh ta sẽ nghe lời anh?"
Từ Thi Thi lại tràn đầy mong đợi nhìn Bạch Ngôn Sơ.
"Giữa hai người đàn ông thì khá là hiểu nhau. Anh sẽ nói anh ta buông tha cho Thi Thi." Bạch Ngôn Sơ lại cười nhạt nói, có vẻ rất tự tin.
Từ Thi Thi đứng lên, cảm kích từ tận đáy lòng: " Ngôn Sơ, cám ơn!"
Bạch Ngôn Sơ lại thản nhiên nói: "Thi Thi, cô là người duy nhất không khuyên Du Du bỏ tôi. Tôi cũng phải cám ơn cô."
Từ Thi Thi có chút ngượng ngùng, cười nói: "Chỉ là tôi cảm thấy con người anh còn chưa bị phá hư! Còn nữa, Du Du vẫn còn yêu anh!" Nói xong, cô nhìn bạn tốt của mình một chút.
Du Du có chút xấu hổ, liền hung hăng trừng cô: "Đừng tự cho mình là đúng!"
Từ Thi Thi lại cười nói: "Tớ rất hiểu cậu! Ừm, tớ là con sâu trong bụng của cậu!"
Du Du đi tới ra vẻ muốn đánh cô, la mắng: " Đáng ghét! Cái người phụ nữ đáng ghét này!"
Từ Thi Thi hét lên núp ở sau lưng Bạch Ngôn Sơ, kêu: " Bạch Ngôn Sơ! Quản vợ của anh cho tốt vào! Đừng cho cô ấy gieo họa nhân gian a!"
Bạch Ngôn Sơ nhìn người phụ nữ trước mặt mình mặt đỏ lên, giương nanh múa vuốt, cười khổ mấy tiếng.
Mà hai người phụ nữ kia đã chạy đến bên kia.
Bạch Ngôn Sơ đột nhiên chau mày, xoay người kêu lên: "Đường Du Du! Em đứng lại đó cho anh, cẩn thận em bé trong bụng!"
Đã có thai lại còn chạy, thật là một đứa ngốc.
Từ Thi Thi nghe vậy, vội vàng dừng lại, lớn tiếng hỏi: " Em bé?" Sau đó quay đầu lại nhìn người phụ nữ ở sau lưng, lại hỏi, "Cậu mang thai?"
Du Du đỏ mặt, gật đầu một cái, cũng trừng mắt liếc người đàn ông bên kia.
"Hoan hô! Tớ muốn làm mẹ nuôi!" Từ Thi Thi tiến lên một bước, vui mừng ôm Du Du.
=== ====== ========
Lúc Du Du mời ở lại lần nữa, Từ Thi Thi ở lại Hồng Viên.
Lúc Bạch Ngôn Sơ từ bên ngoài trở về, Du Du đã sắp ngủ. Cô biết được anh vào phòng ngủ, bởi vì anh bật một bóng đèn nhỏ ở đầu giường.
"Anh đã về?" Cô hỏi anh, Du Du ngồi dậy.
Anh ϲởí áօ khoác, đi tới sờ đầu của cô, dịu dàng hỏi: "Vẫn chờ anh sao?"
"Anh nói gì cùng Tử Mộ vậy? Anh ta đã đồng ý không quấy rầy Thi Thi nữa rồi sao?" Du Du có chút lo lắng hỏi.
Anh khoác tay qua vai cô cười nói: "Đã giải quyết xong, không có vấn đề gì."
Du Du vẫn là không yên lòng, hỏi tiếp: "Anh đã làm gì để cho anh ta đồng ý?"
Nhìn cô vội vàng, anh liền nói cho cô biết: "Gần đây cậu ta muốn làm một hạng mục tài chính, nhưng sau khi bỏ tiền vào thì không thành công, nợ người khác hơn một nghìn vạn. Cậu ta tìm Thi Thi tái hôn, là cố gắng mượn thực lực của Từ gia để giải quyết chuyện này. Nhưng, Từ gia đã nhìn ra dụng ý của cậu ta, đều không để ý đến cậu ta."
"Vậy anh khuyên anh ta như thế nào?"
Bạch Ngôn Sơ mỉm cười đưa tay phải ra, dùng tay ra hiệu "Đưa tiền".
Du Du kinh ngạc nói: "Anh đưa tiền cho anh ta rồi hả?"
"Anh cho cậu ta mười triệu, để cho cậu ta giải quyết vấn đề trước mắt. Hơn nữa bắt cậu ta đồng ý không được quấy rầy Thi Thi nữa, nếu không, anh sẽ gọi người chỉnh cậu ta."
Nhưng, Du Du lại lo lắng nói: "Anh ta không lừa anh đúng không? Lần sau anh ta tìm anh để lấy tiền nữa thì làm sao?"
Anh ôm cô, nhẹ nhàng nói: "Đến lúc đó sẽ tính toán tiếp! Đặng Tử Mộ mặc dù là loại người tự cho mình là đúng, nhưng dù sao vẫn chưa dám cả gan làm loạn."
Du Du nhẹ nhàng kêu: "Ngôn Sơ."
Trong lòng Bạch Ngôn Sơ có một trận sóng ngầm. Đã rất lâu rồi, đây là lần đầu tiên cô gọi anh như vậy.
Ban đầu cô gái ngu ngốc không sợ anh luôn quấn lấy anh, luôn gọi "Ngôn Sơ, Ngôn Sơ" không ngừng, làm cho anh cảm thấy không có chỗ trốn.
Nhưng, sau khi giữa bọn họ có vết nứt, cô không bao giờ gọi anh như vậy nữa. Cách gọi mang theo thân mật này, đã biến mất thật lâu.
"Du Du, lâu rồi em chưa gọi anh như vậy." Anh ôm cô, tay vỗ nhẹ lưng của cô.
Du Du nhắm hai mắt lại, nhẹ giọng nói: "Em có chút không dám tin được cuộc sống bây giờ là thật."
"Thật sao? Vậy như thế nào thì em mới tin tưởng?" Anh tà ác cười một tiếng, cúi đầu nhẹ nhàng cắn lỗ tai của cô. Làm cho cô run lên, đỏ mặt mà mắng: "Anh đừng làm loạn!"
"Em tin chưa?" Thế nhưng anh lại không có ý tốt cười nói.
Du Du hoàn toàn không thể làm gì đứng lên: "Bạch Ngôn Sơ!"
"Được rồi, anh không trêu em nữa!" Anh ôm cô cười nói, thở vào tai cô.
"Em muốn ngủ." Cô nhắm hai mắt ở trong lòng anh, hơi thở càng ngày càng yếu ớt.
"Được, anh tắm xong sẽ đi ngủ với em." Anh nhẹ nhàng buông cô xuống, đắp chăn cho cô. Sau đó, không quên hôn lên trán cô.
Sau khi tái hôn, nếu bọn họ không triền miên vào buổi tối, thì anh sẽ làm như thế.
Anh, thật sự đã thay đổi rất nhiều, cho nên cô có chút không thích ứng được.
Vốn dĩ anh là người như vậy? Chẳng qua là do lúc trước kiêu ngạo mà che dấu bản tính?
Quá mệt mỏi, không có sức suy nghĩ quá nhiều. Có lẽ, có một số việc, khổ sở suy nghĩ chẳng bằng im lặng tiếp nhận.
Chỉ cần lòng bàn tay ấm áp của anh là thật, chỉ cần cô quay người lại liền có thể chạm cơ thể ấm áp của anh, chỉ cần vừa quay đầu lại sẽ nhìn thấy ánh mắt nóng rực của anh, như vậy là đủ rồi.
Đêm nay cô ngủ rất an ổn.
=== ====== =======
Ngày hôm sau, Bạch Ngôn Sơ đi công ty, một mình Du Du đến Dưỡng Hòa thăm cha.
Sắc mặt của Đường Hạc Lễ không tệ, ánh mắt cũng sáng hơn không ít. Mặc dù còn ngồi trên xe lăn, nhưng cho người ta cảm giác khoẻ mạnh không ít.
Du Du đi tới trước mặt cha, khom lưng nhìn sắc mặt của ông mấy lần, cười nói: "Cha sắc mặt không tệ a."
Đường Hạc Lễ nhìn con gái, nắm tay cô, nhỏ giọng hỏi: "Con có khỏe hay không?"
Du Du bị cha hỏi, đột nhiên nghĩ tới chuyện mình mang thai, liền mặt đỏ lên, nói: "Con rất khỏe!"
Đường Hạc Lễ cười vui vẻ: "Tốt! Có, có A Sơ chăm sóc con, cha yên tâm."
Du Du thấy xung quanh không có người, liền ngồi xổm, hỏi cha một vấn đề: "Cha, con vẫn muốn hỏi cha. Cha thật sự đã đồng ý cho Bạch Ngôn Sơ thay mặt cha là tổng giám đốc khi cha có gì ngoài ý muốn sao?"
Đường Hạc Lễ đối với vấn đề này phản ứng rất là lạnh nhạt: "Đúng vậy" sau đó lại nói tiếp, "Thật ra thì cha...cha định chính thức giao Hoa An cho nó."
Mặc dù cha cố hết sức nói và vẫn còn ngắc ngứ, nhưng Du Du nhưng vẫn nghe được những lời này. Ông thật sự muốn giao Hoa An cho Bạch Ngôn Sơ?
Cô xác thực hỏi: "Cha muốn cho anh ấy làm tổng giám đốc? Anh ấy không có ép cha sao? Cổ quyền chuyển nhượng cũng là cha đồng ý?"
"Đúng vậy " Đường Hạc Lễ nhắm mắt lại, gật đầu một cái. Vẻ mặt vô cùng chắc chắn.
Du Du nhìn cha, là: "Cha, anh ấy có trung thành với cha hay không?"
Vấn đề này vẫn làm cô cho bối rối.
Đường Hạc Lễ hít sâu, nói: "Nó, nó yêu con, sẽ, sẽ trung, trung thành với cha."
Du Du hít sâu một hơi, vươn tay sửa cổ áo cho cha, nhẹ nhàng nói: "Cha, con mang thai rồi."
Ông đã làm ông ngoại.
Đầu tiên Đường Hạc Lễ sững sờ, trên khuôn mặt gầy gò nở một nụ cười, rất lâu.
"Tốt! Tốt!" Cuối cùng ông gật đầu, nước mắt lại chảy ra.
Du Du nắm chặt tay cha, vừa khóc vừa cười.
Niên thúc đột nhiên đi vào, thấy hai cha con cô như vậy, không dám nói lời nào.
"Niên thúc?" Du Du đứng lên nhìn lão quản gia.
Vẻ mặt Niên thúc hết sức nặng nề, nhưng vẫn gượng cười: " Du Du, ta muốn mua cho cha con thêm một bộ quần áo!"
Đường Hạc Lễ gật đầu một cái, cười cười: "Được, được."
Du Du vội vàng hỏi: "Mọi người muốn đi đâu?"
Niên thúc nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nhìn Đường Hạc Lễ một chút.
Du Du không hiểu nhìn cha: "Cha, mọi người muốn đi đâu? Cha vẫn chưa thể xuất viện!"
Lúc này cô để ý hôm nay cha hết sức sạch sẽ. Hiển nhiên, ông muốn đi ra ngoài.
Niên thúc cầm lấy một cái áo khoác dày cho Đường Hạc Lễ, giúp ông mặc vào. Đường Hạc Lễ gật đầu một cái, quay đầu nhìn con gái, cười một tiếng: "Ngoan! Bảo bối!"
Du Du khóc, kéo cánh tay của ông hỏi: "Cha, rốt cuộc cha muốn đi đâu?"
Niên thúc lại nhẹ nhàng đẩy tay cô ra, ôn hòa nói: "Du Du, cháu buông tay ra đi! Cha cháu phải đi làm một chuyện lớn! Nếu không, ông ấy sẽ không yên lòng! Cháu hãy thành toàn cho ông ấy đi!"
Lúc này, tài xế tư nhân của Đường Hạc Lễ đẩy xe lăn của Đường Hạc Lễ rời khỏi phòng bệnh. Niên thúc cũng đi theo ra ngoài.
Du Du vội vàng đuổi theo, hô: "Cha! Cha!"
Nhưng Đường Hạc Lễ không trả lời cô, thậm chí còn không dừng lại.
Âm thanh xe lăn đi ở phía trước cùng tiếng bước chân vang vọng ở trong hành lang bệnh viện, dần dần biến mất.
Du Du gần như co quắp ở trên mặt đất khóc khẽ. Vì sao cha rời đi dứt khoát như thế, không dặn dò mình một câu? Đây không phải là tác phong của ông.
Nhất định là có chuyện lớn. Cầm điện thoại lên, gọi cho Bạch Ngôn Sơ một cuộc điện thoại: "Anh có bận không?"
Bạch Ngôn Sơ nhỏ giọng nói: "Em nói đi."
"Cha cùng Niên thúc đi ra ngoài, nói muốn làm một chuyện lớn. Nhưng lại không chịu nói cho em biết. Anh có thể nói cho em biết không?" Cô run giọng hỏi.
Cô có trực giác, anh sẽ biết.
"Em đang ở đâu? Anh đi đón em." Bạch Ngôn Sơ trầm giọng nói.
=== =========
Gần hai mươi phút sau, Bạch Ngôn Sơ đưa Du Du từ trong phòng bệnh vào xe mình.
Anh cười một tiếng, giống như gió đêm xẹt qua trống trải cả vùng đất: " Du Du, cha em đã làm một chuyện! Mặc dù, đó là sai lầm lúc trước của ông ấy!"
Du Du theo dõi vẻ mặt của anh hỏi: "Có phải sự kiện bến tàu lần trước không? Có phải hay không? Sự kiện kia không phải là không có chuyện gì sao?"
"Là một chuyện khác!" Bạch Ngôn Sơ nói một câu làm cô kinh ngạc.
Du Du níu lấy cổ áo của anh gần như nổi điên hỏi: "Chuyện gì? Chuyện gì?"
Bạch Ngôn Sơ không thể làm gì khác hơn là nói ra vụ án Tô Sĩ Vĩ cùng việc Tiễn Cường thật ra là cảnh sát nằm vùng nói với cô một lần.
Cuối cùng, anh nói: "Tiễn Cường còn nói, cảnh sát đã tra được Kha Đông Hải mới là hung thủ đâm ૮ɦếƭ Tô Sĩ Vĩ năm đó, lão gia tử không có động thủ. Hơn nữa, chủ mưu là Kha Đông Hải, lão gia tử chỉ là tòng phạm, bị Kha Đông Hải ép cùng nhau ςướק bóc. Những việc này Kha Đông Hải đã thừa nhận toàn bộ, cho nên hôm nay lão gia tử đi đầu thú, khai báo việc mà ông ấy làm năm đó."
Cảm xúc của Du Du hoàn toàn sụp đổ, nước mắt giống như trân châu bị đứt rơi xuống, bả vai run rẩy.
Cả người mất đi sức lực, cuối cùng co quắp ở trong иgự¢ Bạch Ngôn Sơ, bi thương khóc.
Trong lòng hỗn loạn tột cùng, còn có một nỗi khổ riêng.
"Đừng khóc! Cha em hi vọng em sống tốt. Thay vì để cho ông ấy vì sự kiện kia mà cả đời không được an bình, chẳng bằng khai ra sẽ nhẹ nhõm hơn một chút." Anh ôm cô nhẹ nhàng khuyên nhủ, vuốt gáy cô.
"Ông ấy sẽ ngồi tù, phải không?" Cô run giọng hỏi.
"Đừng suy nghĩ nhiều!" Anh nhẹ nhàng nói bên tai cô, giống như đang dỗ một đứa con nít.
Cô dần dần dừng khóc, nói: "Anh yên tâm. Em không sao "
Anh ôm cô chặt hơn, giống như ôm một đứa trẻ vô lực, chỉ sợ bất cứ lúc nào cô cũng có thể xảy ra chuyện.