Chồng Trước Có Độc - Chương 58

Tác giả: Khu Khu Nhất Nhật

Bạch Ngôn Sơ và Mary vội vàng chạy về phía cửa say của quán bar, để lại mấy tên đó ở phía sau.
Ra khỏi cửa sau, là ngõ hẻm chật hẹp. Mary vừa điênđanlqqqddsđ chạy vừa móc ra từ trong túi xách màu vàng khẩu súng lục nhỏ, kêu lên: "Ngôn Sơ, cậu chạy lên đầu phố trước đi! Nơi này giao cho tôi!"
Bạch Ngôn Sơ thở hổn hển, liền lập tức chạy như bay ra khỏi đầu ngõ.
Mà phía sau lưng anh truyền đến tiếng súng của Mary.
Nhưng, anh vừa định rẽ bên phải đầu phố thì lập tức bị bốn, năm tên đàn ông chặn lại, vừa nhìn thấy anh liền hét lên: "Là Bạch Ngôn Sơ! Đi!" Sau đó, lấy từng con dao ra.
Dưới ánh trăng, con dao càng bộc phát vẻ yêu dã đến kì lạ. Hơi thở dữ dội tràn đầy ૮ɦếƭ chóc tràn ngập bốn phía.
Bạch Ngôn Sơ không chậm trễ chút nào, xoay người nhảy vào một con hẻm nhỏ khác.
=== ====== ===
Du Du ngồi trên ghế sa lon, cầm điều khiển TV lên nhấn nút. Là bộ phim truyền hình Hàn Quốc đang chiếu đến cảnh nam nữ chính cãi nhau.
"Em không tin anh! Vậy coi như xong!" Vai nam chính rất là kích động, sau đó sập cửa đi.
Chỉ còn lại nữ chính ngồi dưới đất khóc rống.
Trong lòng Du Du đột nhiên dâng lên cảm giác hốt hoảng rất mãnh liệt.
Lúc này Bạch Ngôn Sơ đang làm gì?
Tối hôm qua lúc ở hành lang bệnh viện anh đã nói "Có một số việc, anh sẽ đi làm", ý là như thế nào?
Anh sẽ đi tìm Giang Tâm Di? Sau khi tìm được rồi thì sao?
Chẳng lẽ anh sẽ Gi*t cô ta?
Trong lòng càng ngày càng loạn, liền đưa tay cầm điện thoại di động lên, tìm đến một sôa.
Cô chỉ muốn hỏi anh bây giờ đang làm gì mà thôi.
Bên kia không bắt máy. Trong lòng cô run lên, tiếp tục nhấn gọi, nhưng hai phút tiếp theo vẫn như vậy.
Xảy ra chuyện gì chứ?
Lần đầu tiên Bạch Ngôn Sơ không nhận điện thoại. Dù là thời điểm lúc hai người bọn họ chưa ly hôn, anh cũng chưa từng như vậy.
Mà trên TV bắt đầu chiếu đến tin tức.
Trên màn hình, nữ biên tập viên dùng giọng điệu nghiêm túc lo lắng báo cáo tin tức: "Tin tức mới nhất, hai mươi phút trước ở quán ăn đầu phố có xuất hiện xã hội điênđanlqqqddsđ đen! Nguyên nhân gây ra chuyện này là do có một đám người nào đó cầm dao đuổi chém một nam một nữ! Theo nhân chứng chứng kiến sự việc, người đàn ông bị đuổi chém là tổng giám đốc tạm thời của tập đoàn Hoa An, Bạch Ngôn Sơ, còn cô gái là người Nam Á. . . . . ."
Tiếp theo trên TV nói cái gì, Du Du đã không còn nghe nữa.
Điều khiển TV cầm trong tay rớt xuống đất.
Trong lúc bất chợt, tất cả sức lực đều biến mất. Nước mắt lã chã rơi xuống, cả người không tự chủ được mà trở nên run rẩy.
Bây giờ anh đang ở đâu? Có an toàn hay không?
Cô không muốn anh gặp chuyện không may, không muốn anh không an toàn, không muốn anh bị người của xã hội đen chém Gi*t rồi sau đó gục ngã trong vũng máu.
Nhưng, cả người cô trở nên mềm yếu vô lực, không biết nên làm gì.
Đang lúc này, điện thoại di động vang lên, làm cho cả người cô chấn động. Cầm điện thoại di động lên, nhận điện: "A lô?"
Bên kia là giọng nói gấp gáp của Tiễn Cường: "Tiểu thư, ngài Bạch bị thương nằm ở trong bệnh viện, chỉ là. . . . . . Cũng may không có gì đáng ngại!"
Cả người Du Du trở nên cứng ngắc, hồi lâu mới "A…." một tiếng, nước mắt đã dính đầy mặt.
"Tiểu thư, tiểu thư? Cô tới bệnh viện thăm ngài ấy một chút được không?" Tiễn Cường thấy cô không lên tiếng, liền nói tiếp.
"Tôi đến ngay." Du Du kìm nén nước mắt nói.
=== ====== ====== ======
Bạch Ngôn Sơ được đưa đến bệnh viện St. Mary. Lúc Du Du tới, Tiễn Cường đã canh giữ ở trong phòng bệnh.
Bạch Ngôn Sơ ngồi ở trên giường bệnh, bên trái gò má dán miếng băng nhỏ màu trắng, nơi khóe mắt cũng có mấy vết thương. Những nơi còn lại không biết có bị thương hay không.
Mặc dù Tiễn Cường đã nói qua với Du Du là "Không có gì đáng ngại", nhưng cô nhìn thấy Bạch Ngôn Sơ như vậy, cả người cô phát run, hốc mắt ươn ướt.
Tiễn Cường rất thức thời nói: "Tôi đi ra ngoài trước." Liền mở ra cửa đi ra ngoài.
Bạch Ngôn Sơ lộ vẻ mệt mỏi mặt không có chút điênđanlqqqddsđ huyết sắc, chỉ là đôi con ngươi đen nhánh vẫn lóng lánh như cũ. Anh nhìn Du Du hồi lâu, cười hỏi: "Sao vậy? Biết được anh không ૮ɦếƭ có phải có chút kì quái hay không?"
Du Du rốt cuộc cũng rưng rưng hô lên: "Bạch Ngôn Sơ! Rốt cuộc anh đã làm gì?"
"Nha đầu ngốc, anh làm gì em không cần quan tâm! Em chỉ cần chờ cho cha em hồi phục lại là được rồi."
Vừa nói "Em không cần phải quan tâm". Du Du hận không thể lập tức nhào tới Ϧóþ ૮ɦếƭ anh, kêu lên: "Chẳng lẽ chuyện gì anh cũng định gạt tôi hay sao?"
Chuyện gì anh cũng đều gạt cô, cho nên cô mới dần dần có thói quen không tin tưởng anh. Nghi kỵ, nghi ngờ, bất đắc dĩ, chất đống thành núi.
Bạch Ngôn Sơ lại cười lạnh: "Em biết ai là người phát người đi Gi*t anh không? Là Giang Tâm Di!"
"Cô ta. . . . . .cô ta sai người tới Gi*t anh?" Lúc này Du Du mới nghe ra chút gì, hỏi.
Bạch Ngôn Sơ giơ cánh tay trái lên, lắc lắc nói: "Nếu không phải lúc đó anh quyết định nhảy vào nước biển lạnh lẽo, chỉ sợ cánh tay trái này cũng không còn."
Lúc ấy, anh cắm cúi chạy, chạy về phía bến tàu. Kết quả lại vẫn bị một tên cầm dao chạy nhanh nhất dồn tới bên cạnh bến tàu.
Người đàn ông kia vung dao về phía anh. Lúc đó anh nhắm mắt lại, trước khi con dao kia cắm xuống người mình, anh đã nhảy vào trong nước biển lạnh lẽo.
Mặc dù kỹ năng bơi của anh không kém, nhưng đã chạy qua mấy con phố, sức cùng lực kiệt, hơn nữa nhiệt độ nước biển vào mùa đông rất thấp, cảm giác rét đến thấu xương như kim châm vào da thịt của anh. Anh ra sức bơi lên, nhưng dần dần cảm thấy khó mà chống đỡ được. . . . . .
Đang lúc anh toàn lực ngoi lên nước để lấy hơi, rốt cuộc cũng cảm thấy cảm giác hôn mê đang tiến tới gần. Cơ thể ngâm ở trong nước biển lạnh lẽo, dần dần thấy đau, ૮ɦếƭ lặng. . . . . .
Đang lúc này, bên kia bến tàu truyền đến tiếng súng, sau đó một bóng đen nhảy vào trong nước, bơi về phía anh.
Là Tiễn Cường, hắn nghe nói anh gặp chuyện không may liền chạy đi cứu anh. Chạy tới bến tàu thì anh bắn trúng ba tên cầm dao, nhảy xuống nước đi cứu người.
Sau khi Du Du nghe xong đoạn tự thuật của Bạch Ngôn Sơ, cảm thấy tim đập nhanh không dứt. May nhờ lúc đó anh dứt khoát quyết định, bằng không đã trở thành vong hồn dưới lưỡi dao rồi.
Bạch Ngôn Sơ, khó khăn cười một tiếng: "Du Du, em tin rằng anh cấu kết với Giang Tâm Di làm hại cha em hay sao?"
Sau những lời này, anh cảm thấy hết sức mệt mỏi, liền nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Nước mắt của Du Du chảy xuống, giúp anh sửa lại chăn, nói: "Anh nghỉ ngơi cho tốt đi!"
Tay lại bị một bàn tay to cầm thật chặt, cô cả kinh, muốn rút trở về cũng không kịp.
Anh thâm sâu hỏi: "Du Du, ở trong lòng em, anh chính là một tên tội đồ đáng ૮ɦếƭ ngàn vạn lần sao?"
"Anh nghỉ ngơi đi. . . . . ." Cô nén lệ, không muốn trả lời vấn đề này. Bởi vì, trong lòng cô quá loạn.
Rốt cuộc anh là một người thế nào? Cô quả thật không thể nào phán đoán.
"Em nói trước đi!" Bạch Ngôn Sơ tựa hồ như đang ép cô.
"Bạch Ngôn Sơ. . . . . . Anh đừng như vậy! Anh buông tay tôi ra!" Du Du né tránh ánh mắt mạnh mẽ của anh, rất muốn rút tay lại.
Bạch Ngôn Sơ hình như cũng đã mất đi vài phần lý trí, cộng thêm việc đã bắt được tay của cô, hung hăng nắm chặt, làm cho tay cô đau nhói.
Cô than nhẹ mấy tiếng, cả người phát run, cầu khẩn nói: "Anh đừng ép tôi!"
Thế nhưng anh vẫn nổi điên tức giận kéo cô vào trong lòng mình, cũng nhỏ giọng quát: "Có phải chỉ đến lúc anh ૮ɦếƭ trên tay Giang Tâm Di hay một người điênđanlqqqddsđ nào khác, em mới có thể hướng ánh nhìn thương xót về phía anh! Du Du, là anh nợ em, nhưng anh luôn tìm cơ hội để bồi thường! Nhưng, em cho anh cơ hội sao? Em luôn thân mật với Kha Triết Nam, em có nghĩ tới cảm nhận của anh hay không?"
Du Du bị dọa sợ, nhắm chặt mắt lại, cả người ở trong иgự¢ anh. Anh đã bị thương, mặc dù không phải là trọng thương, nhưng tối thiểu một người bị thương, tại sao khí lực lại lớn như vậy! Cô thật sự rất sợ anh.
Cô khóc. Bởi vì sợ, bởi vì bất đắc dĩ, bởi vì đau lòng.
Nhìn người trong иgự¢ hình như lại khóc, Bạch Ngôn Sơ mới khôi phục lại lý trí, ý thức được mình đã làm cô sợ. Liền đưa tay vuốt ve sau gáy của cô, dịu dàng nói: "Thật xin lỗi, là do anh không tốt. Du Du, em đừng khóc."
Du Du khóc khẽ, thân thể ở trong lòng anh run lên một cái. Vài giây sau, cô mới dừng lại, thoát ra khỏi lòng anh, dịu dàng sờ đến vết thương trên mặt anh, hỏi: "Còn đau không?"
Nhìn qua vết thương này hình như là do bị tảng đá quẹt qua.
"Không phải là rất đau. Chuyện nhỏ thôi!" Anh cảm nhận được sự ôn nhu của cô, trong lòng vui sướng.
Trong niềm vui, anh nắm lấy tay của cô đưa lên môi hôn một cái. Mặt cô đỏ lên, nhưng không nói gì.
Lúc này, điện thoại di động của cô vang lên, liền đứng lên, nói: "Tôi nghe điện thoại."
Nhận điện thoại, nghe Lâm Như Nguyệt ở bên kia nói: "Du Du, sau khi dì và Niên thúc thương lượng với nhau, không thể để cho Bạch Ngôn Sơ làm xằng làm bậy! Cho nên mới không kịp thương lượng với con, lặng lẽ đưa mẹ của Bạch Ngôn Sơ ra khỏi bệnh viện, đưa bà ấy tới một căn nhà nằm ở ngoại ô! Chúng ta muốn ép Bạch Ngôn Sơ chuyện cậu ta từ bỏ chuyện làm tổng giám đốc! Con hãy nói cho Bạch Ngôn Sơ biết, nếu muốn gặp mẹ của mình, hãy lập tức từ bỏ chức vụ tổng giám đốc!"
Du Du ngẩn ra. Cô ngàn vạn lần không ngờ tới, chuyện đã chuyển hóa đến mức này.
Niên thúc lại có thể sai người đưa Chu Tuyết Phi đi, dùng điều này để ép Bạch Ngôn Sơ từ chức. Trận đấu thương nghiệp ác liệt này, càng ngày càng kịch liệt, càng ngày càng chìm trong máu tanh.
Mà cô, rốt cuộc nên đi con đường nào?
Nếu cha kịp thời khôi phục lại khả năng nói chuyện, khôi phục lại tinh thần, vậy thì quá tốt. Đáng tiếc, cha vẫn khôi phục rất chậm.
Rốt cuộc cô nên làm cái gì?
"Du Du! Con là con gái của Đường Hạc Lễ! Cha điênđanlqqqddsđ con đã bị bệnh, con cần phải quyết định thay ông ấy!" Lâm Như Nguyệt ở bên kia kích động nói.
Cuối cùng Du Du hít thở sâu một hơi, nói: "Dì Nguyệt, cháu sẽ lập tức tới chỗ dì! Chờ cháu." Đặt điện thoại xuống, cô thoáng liếc nhìn qua người đàn ông đang ngồi trên giường bệnh kia.
Anh và cô, ngay từ khi mới bắt đầu đã thật sự rất khó khăn.
Chỉ trách, lần đầu tiên cô nhìn thấy anh đứng bên cạnh anh họ, liền mê luyến đến mức không thể kiềm chế.
Chỉ trách, anh vì công ty của gia tộc mà lựa chọn cưới cô.
Chỉ trách, giữa bọn họ, chưa bao giờ có thể mở rộng nội tâm mà yêu thương nhau một ngày.
Giữa bọn họ, có lẽ luôn còn thiếu một chút. Thế nhưng một chút này, cũng đủ để cho bọn họ lỡ mất nhau.
Đi tới trước giường bệnh thì Bạch Ngôn Sơ hỏi cô: "Du Du, là Lâm Như Nguyệt sao? Bà ấy nói gì?" Trong giọng nói có chút nghi ngờ.
Bạch Ngôn Sơ là người khôn khéo, sao có thể không tưởng tượng được một số việc xảy ra?
Du Du cười nhạt nói: "Không có việc gì, anh nghỉ ngơi đi! Tôi đi một lúc rồi sẽ trở lại."
Đang lúc cô xoay người rời đi, Bạch Ngôn Sơ lại đột nhiên gọi cô lại: "Du Du."
Cô đứng lại, nghe được anh nói một cách sâu sắc: "Gả cho anh đi!"
Du Du chịu đựng ánh mắt nóng bỏng đó, nói một câu: "Tôi sẽ quay trở về ." Rồi rời khỏi phòng bệnh, bước nhanh về phía cửa của bệnh viện.
Cô và anh cần phải làm một cái kết.
Chỉ là, cô không muốn làm tổn thương đến người phụ nữ vô tội. Cô muốn đi cầu xin Lâm Như Nguyệt thả Chu Tuyết Phi ra.
=== ====== ======
Trong một căn nhà nhỏ ở thôn Kim Quế nằm ở ngoại ô phía tây Thanh Thủy, Du Du gặp được Niên thúc cùng với mấy người đàn ông khác.
Mà Lâm Như Nguyệt ngại ở lại nơi bẩn thỉu này, đi về trước. Còn lại Niên thúc và mấy người đàn ông đứng canh gác.
Du Du vội vàng hỏi Niên thúc: "Niên thúc, mẹ của Bạch Ngôn Sơ đang ở đâu?"
Niên thúc nhẹ nhàng nhìn cô, nhỏ điênđanlqqqddsđ giọng nói: "Trong phòng ngủ ở lầu hai." Lại hỏi thêm một câu, "Du Du, Bạch Ngôn Sơ đâu? Cháu nói với cậu ta chưa?"
"Anh ta bị người khác truy sát, hiện tại đang nằm viện."
"A, là ai làm?"
"Là người của ‘Đông Hưng’. Nói chính xác hơn, là Giang Tâm Di."
"Giang Tâm Di phái người đi truy sát Bạch Ngôn Sơ?" Niên thúc nghe lời này giống như phát hiện được một vùng đất mới ngoài ý muốn.
Du Du kết thúc đề tài này: "Niên thúc, tôi đi lên xem bà ấy." Sau đó liền đi lên lầu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc