Bạch Ngôn Sơ cúi đầu xuống, sau đó ôm chặt lấy cô, thì thầm bên tai cô: "Du Du, thật xin lỗi! Anh không có khống chế được mình, nhưng, anh không muốn không có em! Kể từ hôm nay trở đi sẽ không còn có những người khác nữa, chỉ có anh và em!"
Lần đầu tiên anh nói với cô với giọng điệu lo lắng như vậy. Mặc dù cả người không cách nào nhúc nhích được, nhưng suy nghĩ của cô vẫn rất thanh tỉnh. Nghe xong những lời này, nước mắt lại chảy xuống từ khóe mắt.
Anh vẫn yêu cô? Vẫn để ý đến cô? Hay là, anh chỉ yêu thân thể của cô?
Cô không hiểu tại sao mình lại rơi lệ, nhưng không thể khống chế nổi. Anh dùng đầu lưỡi liếm đi những giọt nước mắt của cô, dịu dàng nói: "Bảo bối, đừng khóc nữa. Anh chỉ hi vọng em không rời bỏ anh."
Cô dần dần ngừng khóc khóc, sau đó thở hổn hển một tiếng nói: "Tôi muốn đi tắm."
"Được, anh giúp em chuẩn bị nước." Môi của anh thì thầm ở bên tai cô, sau đó choàng thêm một cái áo ngủ rồi xuống giường.
Cô không có xuống giường, chờ anh chuẩn bị nước nóng xong liền quay trở lại bế ngang cô lên, đi vào phòng tắm. Sau khi nhẹ nhàng đặt cô vào bồn tắm nước nóng lớn, anh cũng ϲởí áօ ngủ, ngồi xuống.
"Tôi muốn tắm một mình!" Bây giờ Du Du lại có chút gì đó không đúng, liền nói.
Bạch Ngôn Sơ cười nói ở bên tai cô: "Anh sẽ giúp em tắm rửa sạch sẽ." Sau đó liền cầm lấy lọ sữa tắm, nặn ra một chút sữa tắm vào bông tắm rồi xoa xoa cho đến khi nổi đầy bọt trắng của sữa tắm mới bắt đầu xoa lên cái lưng trần trắng muốt của cô, một đường đi xuống.
"Buông ra! Tôi muốn tắm!" Du Du vừa ngượng vừa sốt ruột, kêu to lên, dùng cùi chỏ huých vào иgự¢ anh ở phía sau.
Cô chỉ muốn tắm rửa, ai ngờ anh lại không bỏ qua.
Hô hấp của Bạch Ngôn Sơ dần trở nên dồn dập, dứt khoát ném bông tắm xuống, giang tay ra ôm chặt lấy cô, đôi môi đặt lên trên cổ cô, ngậm lấy vành tai cô, cứ khiêu khích đầy ma lực như vậy.
Ngọn lửa tình dục trong cơ thể lại bị nhen nhóm. Du Du không muốn lại tiếp tục triền miên thêm một lần nữa, liền quát: "Bạch Ngôn Sơ, đủ rồi! Đừng giày vò tôi thêm nữa!"
Nhưng anh chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô. Anh giang hai cánh tay dài ra, lại tiếp tục bắt đầu một đợt tấn công mãnh liệt. Cô bị anh dồn vào một góc của bồn tắm, lại tiếp tục chịu đựng sự ђàภђ ђạ bá đạo nhưng dịu dàng của anh thêm một lần nữa.
Anh khàn giọng khẽ nói, "Dịu dàng với anh một chút! Đừng tùy tiện đuổi anh đi nữa! Anh sẽ tức giận...... Tức giận!"
Trong phòng tắm tràn ngập hơi nước, nhiệt độ lên cao. Ở bên trong mịt mờ hơi nước, tiếng thở dốc và tiếng rên khe khẽ của đôi nam nữ vang lên liên tiếp.
Đôi mắt của Du Du trở nên ướƭ áƭ, cả người trở nên mềm nhũn mất hết sức lực. Nếu không phải là anh đã nắm chặt lấy bả vai của cô, chỉ sợ cô đã sớm chìm vào trong nước rồi.
Hét lên một tiếng, Bạch Ngôn Sơ rốt cuộc cũng phóng mầm mống của mình vào trong cơ thể cô.
Sức lực của Du Du đã bị anh làm cho cạn kiệt, cả người mềm nhũn dựa vào trong иgự¢ anh. Nếu không phải là cánh tay anh đã vòng qua người cô, cô chắc chắn sẽ ngã vào trong nước.
Anh từ từ rút lui ra khỏi cơ thể cô, lại phát hiện cô vẫn kẹp chặt anh như cũ, liền không nhịn được cười nói: "Sao vậy, vẫn không rời bỏ được anh sao?"
Lúc này Du Du mới phát hiện ra chỗ sâu kín của cô vẫn đang trong trạng thái co rút, mặt đỏ tới tận mang tai. Sau khi anh đi ra ngoài, một tay ôm chặt lấy cô, thì thầm bên tai cô: "Du Du, anh muốn một đứa con! Thuộc về em và anh, em sinh cho anh một đứa con, được chứ?"
Đứa con? Sinh đứa con của anh?
Đời trước cô chưa từng nghĩ đến, bởi vì tất cả tinh lực của cô đều đặt vào cảm giác rối rắm vừa yêu vừa hận đối với anh.
Mà đời này, cô lại càng chưa từng nghĩ tới. Cô còn có quá nhiều quá nhiều chuyện phải làm. Cô phải tìm ra tên hèn hạ đã làm hại cha, hung hăng trừng trị một phen; cô muốn đoạt lại tất cả mọi thứ của cha từ tay người đàn ông này.
Anh không thể làm tổng giám đốc của Hoa An, cô sẽ không để cho anh làm như vậy. Chỉ cần cha còn sống một ngày, tổng giám đốc của Hoa An vẫn vĩnh viễn là cha.
"Du Du, anh biết rõ em hận anh. Em hận anh ςướק đi tất cả mọi thứ của cha em, hận anh tự tung tự tác. Nhưng, em không biết sao? Trước kia cha em đã có hiệp nghị bằng miệng với em, ngộ nhỡ ông ấy có chuyện gì ngoài ý muốn, anh sẽ lập tức thay mặt ông ấy làm tổng giám đốc!"
Ha ha, nói lung tung! Không có ghi âm làm chứng, anh nói thế nào chẳng được!
Du Du không tức giận với anh, mà là cười lạnh: "Bạch tổng, anh tính toán tốt thật đấy! Vừa suy nghĩ muốn chiếm lấy Hoa An, lại muốn buộc tôi sinh con cho anh, xem ra anh nghĩ rằng mọi thứ tốt đẹp trên thế giới này anh đều phải có được! Chỉ là......"
Cô thoát ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢ anh, nói lớn tiếng: "Đừng trông mong vào chuyện muốn tôi sinh con cho anh! Cho dù tôi có mang thai, thì nhất định cũng sẽ phá bỏ nó!"
Sau khi cô ném xuống những lời này, liền bước ra khỏi bồn tắm, trùm khăn tắm lên người rồi đi ra ngoài, để lại cho anh một bóng dáng cao ngạo bất khuất.
Bạch Ngôn Sơ chăm chú nhìn cô bé không chịu phối hợp này, trong mắt xẹt qua vẻ bất đắc dĩ và lo lắng khôn cùng.
Anh ngồi trong bồn tắm rất lâu, cho đến khi nước nóng dần lạnh đi.
=== ====== ====== =========
Trong lúc vô tình, Du Du đã ở trong vòng theo dõi của Bạch Ngôn Sơ.
Mỗi sáng sớm lúc chín giờ, cô đều sẽ bị người đàn ông áo đen đưa đến bệnh viện để thăm cha. Buổi trưa trở lại dùng cơm, buổi chiều đến tối cô có ra khỏi cửa, đều phải có đám người Mai Tuyết đi sát đằng sau, tùy lúc báo cáo hành tung cho Bạch Ngôn Sơ.
Không nghi ngờ chút nào, cô đã mất đi tự do.
Cô rất muốn tìm một cơ hội chạy đi, sau đó thoát khỏi sự theo dõi và giám sát của đám người Mai Tuyết. Nhưng, xem ra không phải là chuyện dễ.
Bạch Ngôn Sơ nhất định muốn khống chế cô, buộc cô kết hôn sớm với anh. Cho nên, làm sao có thể dễ dàng buông tha cho cô? Hồng viên hôm nay, ngay cả một con bướm nhỏ bay vào, cũng làm cho đám người kia cảnh giác cao độ.
Lúc hoàng hôn, Du Du mặc áo khoác lông dê, mặc quần yoga bó sát tưới nước cho hoa Tường Vi ở trong vườn hoa. Một cơn gió lạnh thổi qua, thổi bay mái tóc dài của cô.
Đêm nào Bạch Ngôn Sơ cũng tới đây. Cô hiển nhiên là không có cách nào chạy trốn, cũng bị anh giày vò trên giường đến quá nửa đêm. Chỉ là, cô đã học được cách chấp nhận lạnh nhạt, mỗi lần anh áp chế cô, cô không phản kháng, cũng không xu nịnh.
Hãy để cho anh chinh phục một cái cọc gỗ đi! Thời gian lâu dài, anh cũng sẽ chán ghét, đến lúc đó anh sẽ buông tha cho cô.
"Tiểu thư, Niên thúc tới." Chị Tiên đột nhiên đi tới, nhẹ nhàng nói, chỉ sợ đã quấy rầy cô.
Du Du ngẩn ra, nhẹ nhàng buông bình nước nhỏ trong tay xuống. Đã lâu cô không có liên lạc gì với thế giới bên ngoài rồi, trừ việc ra ngoài thăm cha ra, thì diênđanlqđ xế chiều thỉnh thoảng đi uống cốc cafe, hay đi dạo một vòng quanh tiệm bán hoa nào đó.
Cô cũng không tới công ty nữa. Quản lý Vương đã gọi điện tới để hỏi cô, cô chỉ đành xin lỗi nói mình chuẩn bị từ chức, mấy ngày nữa sẽ tới để làm thủ tục.
Khi cô đi ra phòng khách thì Niên thúc đã đứng ở nơi đó. Nhìn thấy khuôn mặt lo âu của ông đang nhìn mình, trong lòng Du Du khẽ nhói một cái.
Niên thúc nhìn quanh bốn phía, nói với cô: "Từ từ, gần đây cháu vẫn tốt chứ?"
Tốt? Con chim bị nhốt ở trong Ⱡồ₦g thì có thể tốt được không?
Du Du cùng ông ngồi ở trên ghế sofa, nhỏ giọng hỏi: "Niên thúc, bên phía công ty sao rồi?"
"Cơ bản Bạch Ngôn Sơ đã chiếm được sự tán thành của toàn bộ công ty, tất cả mọi người đều đối đãi với cậu ta như với tổng giám đốc. Mà với tình hình của cha cháu, đoán chừng cũng không thể vất vả quá nhiều nữa, cho nên, điều đó đồng nghĩa với việc quyền hành của Hoa An sẽ rơi vào tay của Bạch Ngôn Sơ."
Du Du gật đầu một cái, cau mày. Bây giờ Bạch Ngôn Sơ như cá gặp nước, anh đã phá bỏ được trở ngại rồi. Mà mình cũng đã bị anh giam lại, sẽ chờ bị anh áp giải đi kết hôn.
"Du Du, cháu định thế nào? Vẫn còn bị đám người áo đen kia theo dõi sao?" Niên thúc cảnh giác khẽ hỏi.
Du Du khẽ nói: "Bọn họ đi theo tôi như hình với bóng... tôi không thoát khỏi bọn họ được."Niên thúc trầm ngâm mấy giây, nói: "Xem ra lần này Bạch Ngôn Sơ sốt ruột rồi đây!"
"Sốt ruột?" Du Du không hiểu hỏi.
"Cậu ta rất sốt ruột với cháu, sợ cháu rời đi, sợ không khống chế được cháu."
Mặt của Du Du nóng lên, tim đập thình thịch.
"Du Du, cháu đã quyết định tái hôn với cậu ta rồi sao?" Niên thúc lại hỏi.
Du Du không lên tiếng, trong lòng bế tắc. Muốn hay không là chuyện cô có thể quyết định hay sao?
"Du Du, người đàn ông này quá độc ác! Cháu gả cho cậu ta cũng đồng nghĩa với việc gả cho một gã lòng lang dạ sói! Rốt cuộc cậu ta và Giang Tâm Di đã diênđanlqđ xảy ra chuyện gì, cháu không thể biết rõ được! Chuyện của cha cháu, không ngoại trừ việc có liên quan tới cậu ta!"
Hôm nay, bên Hoàng Nhất Tường đã có tin: Giang Tâm Di là nghi phạm lớn nhất, nhưng trước mắt vẫn chưa tìm ra được tung tích của cô ta.
Tay Du Du nắm lại thành quả đấm, quẹt dọc theo thành ghế sofa. Trong lòng cô gợn sóng, thật lâu hô hấp mới bình thường trở lại.
Phải, cần phải đưa ra quyết định rồi.
Lần này phải quyết định rồi. Những ràng buộc về tình cảm, phải một đao chém đứt nó.
Bạch Ngôn Sơ, kiếp này nếu như anh không buông tha cho tôi, nhưng tôi cũng cần phải buông tha cho chính bản thân mình rồi.
"Niên thúc, tôi nghĩ tôi đã có quyết định rồi." Tay nắm chặt thành quả đấm khẽ thả ra.
Niên thúc nhìn trong con ngươi màu đen của cô gợn sóng, gật đầu một cái, ngay sau đó lại thở một hơi.
=== ====== ====== ===
Hôm nay là ngày tái hôn của Bạch Ngôn Sơ và Đường Du Du. Ngoài cửa nơi đăng kí kết hôn vô cùng yên tĩnh, Du Du bước xuống xe, bên cạnh là Bạch Ngôn Sơ đã xuống xe trước.
Cô mặc một bộ váy dài màu trắng gạo, cổ tay áo và cổ áo có may hoa văn. 乃úi tóc nho nhỏ buộc sau gáy, phía trên là một cái kẹp tóc nạm ngọc trai. Trên mặt trang điểm nhẹ rất tự nhiên, làm cho khí chất tao nhã trời sinh của cô bộc lộ ra lại càng thêm mê người.
Mà hôm nay Bạch Ngôn Sơ lại mặc âu phục đen chỉnh tề, bên trong là áo sơ mi trắng. Tinh thần phấn chấn, anh lãng bức người.
Qua hôm nay, bọn họ sẽ lại là một cặp vợ chồng hợp pháp.
Nhưng không cách nào có thể dự cảm được một giây kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.
Bởi vì Đường Hạc Lễ bệnh nặng, cho nên Lâm Như Nguyệt cùng Niên thúc tới. Còn bên Bạch Ngôn Sơ, mẹ của anh Chu Tuyết Phi tới.
Trạng thái tinh thần của Chu Tuyết Phi có vẻ không tệ, cười tủm tỉm nhìn Du Du khoác cánh tay con trai mình, thật là vui mừng. Còn vẻ mặt của Lâm Như Nguyệt và Niên thúc lại có chút kì quái.
Bạch Ngôn Sơ cúi đầu nhìn sang cô gái xinh đẹp bên cạnh, trong con ngươi thâm thúy hiện lên vẻ vui mừng.
Du Du cũng nở nụ cười nhạt, cũng không nói gì, bàn tay còn lại mò vào trong túi.
Ánh mắt của Bạch Ngôn Sơ trở nên sắc bén, cảm thấy được vẻ mặt của cô có chút kỳ quái, hỏi: "Sao vậy? Không thoải mái sao?"
Du Du cười nhạt một tiếng, lại đột nhiên từ trong móc ra một khẩu súng lục màu bạc nhỏ bằng bàn tay, thừa dịp người đàn ông bên người chưa kịp có phản ứng, giơ cây súng lục lên bên huyệt thái dương của mình, lớn tiếng nói: "Bạch Ngôn Sơ, hôm nay có lẽ chính là ngày giỗ của tôi!"
Bạch Ngôn Sơ ngẩn ra, gắt gao nhìn chằm chằm cô gái đang cầm súng. Sau khi hít thở sâu một hơi, anh cười nói: "Du Du, đừng chơi nữa! Để súng xuống!"
Tại sao cô lại có thể có súng? Điểm này thật đúng là hoàn toàn vượt ra khỏi dự liệu của anh!
Trong khoảng thời gian ngắn, anh cũng khó mà phán đoán được trong súng có đạn hay không.
Lâm Như Nguyệt bị dọa sợ, hét ầm lên, "Du Du! Đừng làm chuyện ngu ngốc! Đừng như vậy!"
Niên thúc cũng hô lên: "Du Du, mọi việc đều có thể thương lượng!"
Mà Chu Tuyết Phi bị dọa sợ đến toàn thân phát run, không nói được lời nào.
Du Du vẫn tiếp tục duy trì hành động kia, sau đó bước xuống bậc thang, cách xa Bạch Ngôn Sơ một chút.
"Đừng làm rộn! Nghe lời!" Bạch Ngôn Sơ khẽ quát, từng bước một tiến tới gần cô.
Cô lại dám cùng anh chơi như vậy? Anh thật sự vừa tức vừa đau! Cô thật sự tình nguyện ૮ɦếƭ chứ cũng không muốn tái hôn với anh?
Trong lòng giống như bị dao đâm.
Du Du cao ngạo cười một tiếng, "Đừng tới đây, Bạch Ngôn Sơ! Cây súng này thật sự có đạn! Không tin tôi có thể thử cho anh xem!" Dứt lời, cô bắt đầu móc tay vào cái cò.
Chu Tuyết Phi không thể chịu nổi, hôn mê bất tỉnh. Lâm Như Nguyệt đứng một bên vội vàng đỡ lấy bà.
"Mẹ!" Bạch Ngôn Sơ thấy mẹ ngất đi, liền chạy lại.
Du Du vẫn cầm súng nhắm vào huyệt thái dương mình như cũ, quát lên với đám người định tới để đoạt súng: "Đừng tới đây! Tới nữa tôi sẽ nổ súng!"
Cô muốn nói cho Bạch Ngôn Sơ, đây chính là quyết định của mình, cô không phải đùa giỡn, cô muốn dứt khoát dồn ép anh một lần.
"Du Du! Không nên như vậy! Con làm dì sợ muốn ૮ɦếƭ......" Lâm Như Nguyệt kêu gào. Mà Bạch Ngôn Sơ ôm lấy mẹ mình đã bất tỉnh, quát lên với Tiễn Cường: "A Cường, để cho cô ấy đi!"
Nói xong câu này anh nhắm mắt lại. Quật cường của cô, đã đến trình độ đáng sợ như vậy rồi. Cô đã không còn muốn ở bên cạnh anh nữa.
Cô không còn là cô bé say đắm mình một cách điên cuồng như trước nữa. Cô thay đổi thật rồi.
Sau khi mở mắt ra, liền ôm lấy mẹ đi về phía xe của mình.
Tiễn Cường nhận được chỉ thị, liền vẫy tay để cho nam nhân áo đen phía sau lui ra.
Du Du dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới đầu phố. Nơi đó sớm có một chiếc xe màu đen chờ cô. Cô lên xe, xe nổ máy rời đi.
Cô gái trẻ tuổi trong xe cười than: "Ai nha, làm tớ sợ muốn ૮ɦếƭ! Căn thời điểm chuẩn chứ?"
"Thi Thi, cậu nói xem lần này tới có thể chạy thoát được không?" Cô gái ngồi bên phía ghế lái phụ run giọng hỏi.
Từ Thi Thi hết sức chuyên chú lái xe, nói: "Rất khó nói! Chỉ là, lần này cậu làm tốt lắm!" Lại hỏi, "Cậu đùa với súng thật à?"
Du Du bỏ khẩu súng lục vào túi xách, cười thán, "Súng là thật, bên trong cũng có một viên đạn! Chỉ là, tớ đã đóng chốt an toàn rồi, không có việc gì!"