"Tôi cũng là con gái của Đường Hạc Lễ! Tại sao số phận của tôi và cô lại không giống nhau chứ? Tại sao?" Giang Tâm Di gần như dốc cạn cả đáy lòng mà hét lên.
Trong đầu Du Du bùm một tiếng. Giang Tâm Di là con gái ruột của cha mình?
Kha Triết Nam đứng dậy, hét lên: "Giang Tâm Di, cô đừng nói hưu nói vượn! Cô có chứng cớ sao?"
Giang Tâm Di thở gấp, cười lạnh nói: "Lúc mẹ diênđnalqđ tôi còn sống đã từng viết một quyển nhật ký! Bên trong bà viết rõ ràng quá trình lui tới giữa bà và Đường Hạc Lễ, cuối cùng ông ta lại bỏ rơi mẹ tôi. Sau đó, mẹ tôi liền mang thai sinh ra tôi!"
Du Du day trán, trong đầu như có thiên quân vạn mã chạy vụt qua. Tay chân dần dần trở nên vô lực, cô ngồi thụp xuống ghế.
"Du Du, không sao chứ?" Kha Triết Nam hỏi cô, rất là ân cần.
"Tớ không sao." Cô nhẹ nhàng phất tay, nhưng gương mặt đã không có một tia huyết sắc.
Nếu điều Giang Tâm Di nói là thật, như vậy cô ta chính là chị gái của mình sao?
Người phụ nữ cô thống hận nhất lại là chị gái cùng cha khác mẹ của cô?
Giang Tâm Di gần như nằm sấp trên mặt đất đột nhiên ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn cô, nói: "Đường Du Du, tôi cũng cảm thấy bi ai khi có một người cha vô tình vô nghĩa và một người em gái luôn tự cho mình là đúng! Tôi hận Đường Hạc Lễ, cho nên cũng hận cô! Tôi muốn đoạt lại tất cả mọi thứ thuộc về tôi, tôi muốn Đường Hạc Lễ phải bồi thường cho mẹ con tôi!"
Kha Triết Nam xoay người lại chỉ tay về phía cô ta mà gầm lên: "Cô câm mồm!" Lại nhìn về phía Mai Tuyết, "Mai Tuyết, kéo cô ta đi!"
Mai Tuyết gật đầu, sau đó kéo Giang Tâm Di đang đầu tóc bù xù đi về phía cửa. Giang Tâm Di quay đầu lại nhìn Du Du đầy căm hận hét lên: "Tôi sẽ không để cho các người được như ý! Các người đều sẽ phải trả giá đắt!"
"Du Du, cô ta là kẻ điên! Những điều mà cô ta nói không phải là sự thật!" Kha Triết Nam ân cần nhìn người phụ nữ đang hồn bay phách lạc, dịu dàng khuyên nhủ.
Du Du lại tiếp tục rơi lệ: "Tiểu Nam, tại sao ông ấy lại muốn gạt tớ?"
Cô nói tới cha.
Kha Triết Nam lại ôm lấy vai cô khuyên nhủ: "Không phải là thật! Tất cả còn chờ được chứng thực nữa!"
Du Du thoát ra khỏi lòng hắn, nói: "Tớ muốn trở về một chuyến! Tớ đi trước đây!"
Kha Triết Nam vội vàng hỏi: "Cậu muốn về hỏi cha cậu? Muốn ông ấy chứng thực chuyện này?"
Du Du không trả lời hắn, mà vẫn bước nhanh đi về phía trước. Trong Ⱡồ₦g иgự¢ quay cuồng, khiến cho hô hấp của cô không cách nào bình tĩnh trở lại được.
Cô phải nghe được chân tướng từ chính miệng của người đàn ông mà cô kính yêu nhất.
Đi tới cửa phòng thì thấy bên ngoài cửa lớn của khu biệt thự có một chiếc xe Bently tiến vào. Du Du nhận ra đó là xe của Bạch Ngôn Sơ, liền đứng bất động.
Tại sao anh lại tới đây?
Mấy người đàn ông mặc tây trang đen canh giữ ở cửa cũng đề phòng, chặn chiếc xe lại. Chiếc xe Bentley dừng lại, Bạch Ngôn Sơ và Tiễn Cường xuống xe.
Một người đàn ông mặc tây trang màu đen ngăn họ lại, nói: "Thật xin lỗi! Xin dừng bước!"
Bạch Ngôn Sơ cười lạnh: "Gọi Kha Triết Nam ra ngoài! Nói cậu ta thả Đường Du Du ra!"
"Thật xin lỗi, bọn họ có chuyện ở bên trong!" Người đàn ông mặc tây trang đen lạnh lẽo nói.
Tiễn Cường liếc mắt thấy Du Du đứng ở bên cạnh cửa biệt thự, liền nói với Bạch Ngôn Sơ: "Tiểu thư ở đó!"
Lúc này Bạch Ngôn Sơ mới nhìn tới bên kia. Du Du cảm thấy ánh mắt lạnh lẽo của anh chiếu tới, cả người khẽ phát run, cuối cùng vẫn di chuyển bước chân.
"Tới đây! Theo anh trở về!" Bạch Ngôn Sơ đi vòng qua người mặc tây trang đen, đi thẳng về phía cô, cũng một tay kéo cô đi về phía xe của mình.
Du Du không có chống lại, cũng không lên tiếng.
Dù có thế nào, cô cũng phải đi về hỏi chuyện rõ ràng với cha.
Thấy cô buồn buồn không lên tiếng, Bạch Ngôn Sơ cảm thấy kinh ngạc, liền chăm chú nhìn vào gò má của cô, trầm giọng hỏi: "Sao vậy?"
Du Du cắn môi, nước mắt lăn xuống từ trên khóe mắt.
Lúc này Tiễn Cường chạy tới hỏi Bạch diênđnalqđ Ngôn Sơ: "Con gái của Giang Tâm Di vẫn còn ở trên kia, làm thế nào bây giờ?"
Bạch Ngôn Sơ lại nhẹ nhàng nói: "Chẳng liên quan tới tôi! Đoán chừng Triết Nam không dám Gi*t người đâu!" Sau đó phất phất tay, "Lên xe! Đi!"
Sau khi Tiễn Cường khởi động lái xe đi, Du Du đột nhiên hỏi người đàn ông đang ngồi bên cạnh: "Bạch Ngôn Sơ, thật ra anh đã biết tất cả rồi đúng không? Tất cả mọi chuyện về Giang Tâm Di, anh đều biết, đúng không?"
Sắc mặt Bạch Ngôn Sơ biến hóa, tay trái nắm chặt lại thành quyền, hỏi: "Giang Tâm Di đã nói gì với em?"
"Bạch Ngôn Sơ, anh một mực muốn gạt tôi đúng không? Thật ra anh biết rõ tôi với cô ta là chị em cùng cha khác mẹ đúng không?" Cảm xúc của Du Du rốt cuộc cũng đã bùng nổ, hét lên với anh.
Bạch Ngôn Sơ ấn vào bả vai của cô, giọng nói trầm thấp lại hữu lực thì thầm ở bên tai cô: "Du Du, những chuyện này anh chờ đến lúc thích hợp thì mới nói cho em biết! Còn nữa, em không được đi chất vấn cha em, muốn nói cũng không được nói! Biết không?"
Bàn tay của Du Du nắm chặt thành quả đấm đánh liên tiếp vào Ⱡồ₦g иgự¢ anh, gào lên, "Các người cũng gạt tôi! Các người cũng gạt tôi. . . . . ."
Bạch Ngôn Sơ mặc cho cô phát tiết trong lòng mình. Anh biết, Anh hiểu. Khi bị người khác nói cho việc cha mình có con gái riêng ở bên ngoài, hơn nữa đứa con gái riêng đó lại là người phụ nữ mà mình hận nhất thì tất nhiên tâm tình sẽ rất khó chịu.
Nên để cho cô gào thét một lúc, có lẽ sẽ tốt hơn.
Du Du khóc đến mệt lả, dần trở nên vô lực, yếu ớt dựa vào trong иgự¢ anh thở dốc. Nước mắt làm ướt đẫm áo len mỏng trước иgự¢ anh, có chút lành lạnh.
Anh vỗ về an ủi cô, đặt một nụ hôn lên trán cô: "Đừng đau khổ! Tất cả đều sẽ tốt thôi! Không người nào có thể thay thế được vị trí của em!"
Đến trong sân của dinh thự nhà họ Đường, vừa xuống xe Du Du liền nhanh như tia chớp chạy đến cửa chính của biệt thự. Bạch Ngôn Sơ nhìn thấy, vội vàng căng chân lên chạy đuổi theo cô.
Đang lúc cô đã bước được một chân vào cửa, thì anh đã ôm chặt lấy cô từ phía sau.
Du Du gắng sức giãy giụa, kêu lên: "Buông tay ra! Tôi muốn đi hỏi ông ấy! Tôi chỉ hỏi một câu thôi!"
Thế nhưng anh lại nói với cô bằng giọng lạnh lùng đến rợn người: "Du Du, em tỉnh táo lại đi! Không nên làm chuyện ngu ngốc!"
Nước mắt của Du Du lại chảy xuống: "Tôi chỉ muốn biết rõ chân tướng! Tôi có quyền đó! Tôi là con gái của ông ấy!"
Lúc này, Lâm Như Nguyệt mặc bộ quần áo ở nhà đi ra, gặp được hai người bọn họ, liền cau mày nói: "Du Du sao vậy? Trở lại rồi sao? Ai nha, thật là diênđnalqđ làm chúng ta lo lắng mà!"
Giọng nói của Đường Hạc Lễ truyền đến từ sau lưng bà: "Sao vậy? Bảo bối của ta trở về rồi sao?"
Vẻ mặt của Bạch Ngôn Sơ trở nên kinh động, liền bế ngang cô gái trong иgự¢ lên, nói với hai vị trưởng bối: "Vâng, lão gia tử, dì Nguyệt, Du Du mệt mỏi, trước tiên con bế cô ấy lên ngủ đã! Cô ấy cần nghỉ ngơi thật tốt."
Du Du bị anh ôm đi đột nhiên lớn tiếng khóc.
Cô đè nén không nổi nữa rồi.
"Bảo bối sao thế? Ngoan nào, cha hỏi con đấy?" Đường Hạc Lễ rất là buồn bực, nhẹ giọng hỏi.
"Lão gia tử, ngài đừng hỏi! Hay là ngài vào nghỉ ngơi trước đi đã." Bạch Ngôn Sơ ôm Du Du nhanh chóng bước lên cầu thang.
Nội tâm Du Du đau đớn liền hét lên: "Cha. . . . . . Tại sao cha lại muốn gạt con! Tại sao?"
Dưới bậc thang Lâm Như Nguyệt cả kinh, vội vàng hỏi chồng mình bên cạnh: "Ông xã, Du Du đang nói gì vậy?"
Mà vẻ mặt Đường Hạc Lễ đại biến, không chớp mắt nhìn về phía cầu thang.
=== ====== =========
Trong phòng ngủ, Du Du bị Bạch Ngôn Sơ đè xuống giường. Anh vừa đặt cô xuống giường liền dùng hai tay đè lấy vai cô, không để cho cô ngồi dậy. Mặc dù cô đã ra sức giãy giụa, nhưng cuối cùng đánh không lại sức của anh, không ngừng cúi đầu xuống khóc.
Bạch Ngôn Sơ cúi đầu xuống, tiến tới gần khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm lệ của cô, tức giận nói: "Nhớ! Đừng làm chuyện điên rồ! Bất luận là chuyện gì cũng không được nói với ông ấy!"
Du Du thở một hơi, run giọng nói: "Anh đã sớm biết Giang Tâm Di là con gái riêng của cha tôi, tại sao vẫn muốn gạt tôi?"
"Cho dù em có biết, thì phải làm thế nào đây? Trên thế giới này có rất nhiều việc, không phải em biết mà có thể làm như chưa từng xảy ra." Bạch Ngôn Sơ nói với giọng có chút bất đắc dĩ.
Du Du ngồi dậy, buồn bã cười một tiếng: "Cho nên anh lựa chọn lừa gạt tôi? Đây chính bí mật giữa anh và Giang Tâm Di mà không thể để cho người khác biết?"
Cô đột nhiên nóng nảy, cảm thấy như có một ngọn lửa đang thiêu đốt cơ thể mình, liền đưa tay tức giận vung một cái tát trên gương mặt anh.
Bạch Ngôn Sơ bị bất ngờ nên không kịp đề phòng mà ngơ ngẩn, trên gương mặt lập tức hằn dấu năm ngón tay sưng đỏ cả lên. Cảm giác nóng và đau rát chậm rãi truyền đi, anh nhẹ nhàng đưa tay sờ lên.
Lúc này Du Du mới ý thức được mình đã làm cái gì, cả người phát run . Đây là lần đầu tiên cô đánh anh.
Ánh mắt của Bạch Ngôn Sơ lạnh ghê người mà tĩnh mịch, nhưng vẫn không nói gì. Du Du thấy anh trầm mặc, nước mắt lại chảy xuống.
Cô quan tâm nhất hai người đàn ông này, cho tới bây giờ cô cũng không hiểu rõ về bọn họ. Cô cảm thấy thế giới của mình như một hang động băng khổng lồ, rét lạnh, vắng vẻ.
Bọn họ lại cách mình xa xôi đến như vậy.
Bạch Ngôn Sơ nhẹ nhàng vuốt ve cằm và gương mặt cô, chậm rãi nói: "Du Du, ban đầu là do anh đọc nhật ký của mẹ Giang Tâm Di mới biết chuyện cha em có con riêng. Lúc ấy anh cũng rất khi*p sợ. Tâm Di lại không phục, cô ta rất có dã tâm, cô ta thấy cảnh đời mình khó khăn, liền một lòng muốn đòi lại công bằng! Cho nên, cô ta luôn muốn cha em phải trả tất cả những gì ông ấy thiếu nợ mẹ con họ! Cho nên anh nói dối em, là bởi vì sợ em không chịu nổi sự thật này, cũng vì vậy mà sẽ cảm thấy không thoải mái với cha mình. Cho nên, anh vẫn tiếp tục nói dối em, có thể nói dối bao lâu liền nói dối bấy lâu. Bởi vì, anh cảm thấy anh có thể ngăn chặn chuyện Giang Tâm Di và lão gia tử gặp mặt nhau. Nhưng, tất cả vẫn đã xảy ra."
Du Du run giọng hỏi: "Cho nên Giang Tâm Di mới hận tôi như vậy? Tất cả mọi thứ đều muốn nhằm vào tôi?"
"Có lẽ vậy." Bạch Ngôn Sơ cúi đầu xuống dùng giọng nói khe khẽ nói, "Thật ra cô ta hận em hơn là cha em!"
Du Du vội vàng níu lấy tay của anh hỏi: "Cô ta sẽ làm gì? Sẽ tìm đến cha tôi báo thù sao?"
"Anh sẽ không để cho cô ta làm được gì hết! Anh sẽ không để cho cô ta gây bất lợi đối với cha em!" Anh nhếch môi mỉm cười, đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Nhưng cô vẫn nóng nảy bất an như cũ: "Tôi rất sợ. . . . . ."
"Ngủ một giấc thật ngon đi! Đừng nghĩ gì cả!" Anh dịu dàng hôn lên trán cô.
"Đau không?" Cô đột nhiên nhìn đến bờ má sưng đỏ của anh mà lo lắng hỏi.
Anh cười khẽ: "Thay vì việc em không tin anh, chi bằng để em đánh anh còn hơn."
=== ====== ======
Khi Bạch Ngôn Sơ từ lầu hai xuống thì liền nhìn thấy Đường Hạc Lễ ngồi một mình ở trên ghế sa lon. Anh thong thả đi xuống, lên tiếng chào hỏi: "Lão gia tử."
Đường Hạc Lễ cười nói: "Thật ra thì lúc đó là ta lừa con, ta biết Giang Thái Bình, mẹ của Giang Tâm Di! Nhưng ta không ngờ, Giang Tâm Di lại chính là con gái của bà ấy."
Bạch Ngôn Sơ ngồi xuống, ngồi vắt chân, mang theo một tia châm chọc cười nói: "Lão gia tử, ngài thật sự không muốn đi giải thích mấy câu với Du Du sao?"
"Không có gì hay để giải thích. Bởi vì, Giang Tâm Di không phải là con gái của ta! Có một số việc đã bị hiểu nhầm rồi." Đường Hạc Lễ lại nói ra một câu làm cho anh ngạc nhiên.
Bạch Ngôn Sơ yên lặng một giây, sau đó hỏi: "Ý ngài là, mẹ của Giang Tâm Di nhớ nhầm sao?"
"Không sai! Năm đó ta đích thực đã phạm vào lỗi mà đại đa số đàn ông đều phạm phải, chính là dây dưa cùng người phụ nữ khác. Lúc trước Giang Thái Bình là vũ nữ, đàn ông theo đuổi bà ta rất nhiều, ta cũng là một trong số đó! Sau đó ta đã chiếm được hảo cảm của bà ấy, qua lại với bà ấy. Nhưng, ta thừa nhận ta không có ý định kết hôn với bà ấy."
Đường Hạc Lễ nói tới chỗ này không nhịn được mà thở dài, nói tiếp, "Lúc trước là do ta tuổi trẻ mà ngông cuồng, không hiểu được cái gì gọi là tình yêu, chỉ hiểu được nhất thời vui vẻ. Sau này, Giang Thái Bình nói cho ta biết bà ấy mang thai. Ta rất hốt hoảng, liền lôi kéo bà ấy đi phá thai, lúc đầu bà ấy không chịu, nhưng ta ra sức khuyên bảo, bà ấy mới đồng ý. Ta nhớ rất rõ, ta đưa bà ấy tới chỗ một người bạn để phá thai, giải phẫu xong ta còn hỏi người kia, ông ta nói tất cả đều thuận lợi. Cho nên, đứa con của ta và Giang Thái Bình đã sớm ૮ɦếƭ rồi, không phải là Giang Tâm Di bây giờ!"
Lúc này Bạch Ngôn Sơ mới hiểu rõ: "Ngài là nói, ngài không phải là cha đẻ của Giang Tâm Di?"
"Quả thật không phải! Chỉ là, ta nợ Thái Bình, thật sự là rất nhiều! Những năm gần đây ta cũng thỉnh thoảng nhớ tới bà ấy, bởi vì, ta nợ bà ấy." Đường Hạc Lễ lại ảo não thở dài.
Bọn họ cũng không biết được, Du Du đứng ở bên kia cầu thang. Nước mắt rơi đầy mặt cô, cô lẳng lặng nghe cha tự thuật lại tất cả.
Vẫn luôn cho cha mẹ là cặp vợ chồng âи áι nhất trên thế giới này. Khi còn bé, cô đều nhìn thấy cha sẽ giúp mẹ cắt tỉa bớt mái tóc dài, sửa lông mày, hầu như lúc nào cũng nghe thấy tiếng cười nói sẽ nghe khi cha và mẹ đang cùng nhau chăm sóc hoa ở ngoài hoa viên.
Cô vẫn luôn cho là, cái gọi là người vợ mỹ lệ xinh đẹp, chính là tình cảm chân thành kiếp này của cha, luôn là duy nhất của ông.
Nhưng tới hôm nay cô mới hiểu được, thì ra là trong cuộc đời của cha đã từng xuất hiện một người phụ nữ khác. Xuất hiện sớm hơn so với mẹ của cô.
Đường Hạc Lễ nhìn Bạch Ngôn Sơ thâm sâu nói: "A Sơ, Du Du cảm thấy thất vọng vì ta là bình thường! Ở trong cảm nhận của con bé, người phụ nữ ta yêu nhất chính là mẹ con bé! Không sai, người ta yêu nhất vẫn luôn là A Vân, bà ấy là duy nhất không thể thay thế. Nhưng, sự xuất hiện của một số người, chúng ta không có cách nào để tránh né!"
"Nhưng, ngài sẽ làm như thế nào để cho Giang Tâm Di biết ngài không phải là cha đẻ của cô ta? Cô ta sẽ tiếp nhận sự thật này sao? Với lại, ngài có chứng cớ để chứng minh sao?"
Đường Hạc Lễ kiên định nói: "Ta không ngại đi làm giám định DNA một lần! Chỉ cần Giang Tâm Di nguyện ý!"
Bạch Ngôn Sơ lại cười lạnh: "Với tính tình cực đoan của Giang Tâm Di, cô ta tuyệt đối sẽ không tiếp nhận sự thật này! Dù có thế nào, quả bom này đã nổ tung, tổn thương cũng đã xảy ra."
"Dù là vậy, ta cũng quyết không cho phép cô ta mượn chuyện này tới quấy rầy ta và Du Du! Nhất là không cho phép cô ta gây chuyện bất lợi đối với Du Du!"
Bạch Ngôn Sơ gật đầu một cái.
Đường Hạc Lễ trầm trầm hỏi "Đúng rồi! Có phải con đã sớm biết chuyện này hay không?"
"Đúng vậy."