Niên thúc? Du Du vội vàng xoay người lại. Ông ta đi tới nhìn cô một cái, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô: không nên gấp.
Cô dùng ánh mắt khó hiểu nghi ngờ nhìn ông ta. Không phải ông ta nói cô phải đề phòng Bạch Ngôn Sơ sao? Phải nghĩ biện pháp đi thăm dò anh sao? Sao bây giờ lại khích lệ cô tái hôn rồi hả?
Cha của cô khẽ cười: "Con xem, ngay cả A Niên cũng đã nói như vậy! Nha đầu này, trong đầu chỉ toàn ý nghĩ kì lạ thôi!"
"Vâng, lão gia, nếu người không chê, tôi sẽ khuyên Du Du!" Niên thúc cười nói.
Đường Hạc Lễ gật đầu: "Cậu có thể khuyên nhủ nó hiển nhiên là tốt nhất!" Liền đi tới cầu thang bên kia, Lâm Như Nguyệt tươi cười đón ông, dắt ông cùng nhau lên cầu thang.
Niên thúc đi đến bên cạnh Du Du, khẽ nói: " Du Du, hãy nghe ta nói!"
Du Du lại nản lòng thoái chí: "Cháu cũng bị chú làm cho hỗn loạn rồi, lại có thể khích lệ cháu tái hôn. Niên thúc, thế giới của đàn ông quá phức tạp, cháu không thích! Cháu rất mệt mỏi."
"Gả cho cậu ta, là phương pháp tốt nhất để cậu ta buông lỏng cảnh giác với cháu!"
"A? Chú nói là. . . . . ." Du Du không hiểu.
Nhiều năm liên tục ông ta đều yêu cầu cô gả cho Bạch Ngôn Sơ?
"Chỉ là, trước khi kết hôn cháu phải bảo cha của cháu chuyển cho cháu 15% cổ quyền, như vậy cháu có thể làm cổ đông của Hoa An."
"Cháu làm cổ đông?" Du Du hỏi.
"Đúng, chỉ cần cháu ngồi vào ghế cổ đông, cháu có thể hiểu rõ quyết định và phương hướng của công ty, còn có thể nói ra ý kiến của mình. Dù sao, thân phận của cháu là phu nhân của Tổng giám đốc, tất nhiên cháu phải có quyền."
"Nhưng, hội đồng quản trị sẽ đặt cháu ở trong mắt sao?"
Niên thúc trầm giọng nói: "Không sao, dù sao cháu cũng là con gái duy nhất của Đường Hạc Lễ! Ngộ nhỡ cha cháu xảy ra chuyện gì, đến lúc đó cháu sẽ là người thừa kế duy nhất của ông ấy!"
Sau đó lại bổ sung thêm một câu,"Tận lực không làm cho Bạch Ngôn Sơ sinh lòng chán ghét với cháu. Điều này là quan trọng nhất, làm cho cậu ta si mê cháu, mới là điều quan trọng nhất!"
Si mê? Ha ha ha. Cô còn có thể khiến anh như vậy sao?
=== ====== ====
Hai tháng sau, cuộc sống dường như vẫn rất yên bình. Du Du ngoài việc đi làm ra thì chính là đi mua đồ, về nhà chăm sóc cha, hoặc là đi du lịch trong vài ngày, còn Bạch Ngôn Sơ thì lại bận rộn chuyện xây dựng công viên trò chơi, thỉnh thoảng lại phải đi công tác, cho nên không có nhiều thời gian quấn lấy cô.
Mà Đường Hạc Lễ cũng không còn thúc giục chuyện tái hôn của bọn họ nữa, đoán chừng là bởi vì Bạch Ngôn Sơ thật sự quá bận rộn, không có thời gian rảnh.
Hôm nay, Du Du lại tổ chức "Cuộc hẹn ba người" với Từ Thi Thi, Kha Triết Nam.
Khi hai người phụ nữ đều đến được tầm hai mươi phút, thì Kha Triết Nam vẫn còn chưa tới.
Từ Thi Thi cười nói: "Làm tổng giám đốc rồi thật khác nha!" Vừa nói xong, điện thoại di động của cô thông báo có tin nhắn, liền lấy ra xem. Nhìn một chút, vẻ mặt xán lạn nở nụ cười vui vẻ.
Du Du nhìn cô một cái, không khỏi tò mò đứng lên: "Là tin nhắn của người nào làm cho Từ tiểu thư cười vui vẻ như vậy à?"
Nói xong, cô rất bá đạo ςướק lấy điện thoại di dộng của cô, làm cho Từ Thi Thi bị dọa sợ quát to một tiếng.
"Phong Tín Tử?" Khi Du Du thấy trên màn hình điện thoại di động xuất hiện một bức hình hoa Phong Tín Tử màu hồng thì không khỏi kêu lên.
Mà con mắt quay về chỗ Từ Thi Thi, thì khuôn mặt nhỏ nhắn của Từ Thi Thi đã đỏ lên. Hiển nhiên, cô ấy vừa ngượng ngùng vừa lo lắng.
Tiễn Cường? Trong đầu Du Du nhanh chóng xẹt qua một cái tên. Từ Thi Thi không phải đã nói, người vợ đã ૮ɦếƭ của Tiễn Cường khi còn sống thích nhất là Phong Tín Tử sao?
Cô giống như hiểu được điều gì đó. Bạn tốt bên cạnh mang vẻ mặt thẹn thùng, làm cho cô thật sự là dở khóc dở cười.
Du Du nghiêng mặt hỏi: "Được rồi, tớ hiểu! Nhưng, anh ta có phải là người mà cậu thực sự muốn tìm không?"
Từ Thi Thi lúc này mới khôi phục lại vẻ mặt bình thường, cười cười: "Nếu tớ nói là tớ chủ động sao?"
"Không phải chứ? Cậu chủ động? Trong ấn tượng của tớ cậu là nữ chính phim cổ trang! Cậu sẽ chủ động theo đuổi đàn ông sao?
Đánh ૮ɦếƭ Du Du cũng không tin.
Từ Thi Thi dịu dàng cười nói: "Thật ra thì tớ cũng đang thử dò xét tâm ý của anh ấy. Anh ấy là người tương đối chất phác, cũng khá là cẩn thận. Nhưng tớ thật sự cảm thấy anh ấy rất tốt."
"Bắt đầu như thế nào?"
"Chính là sau lần vô tình gặp trong tiệm hoa, tớ hỏi anh ấy làm sao để trồng Phong Tín Tử? Anh ấy lại đưa tớ về, dọc đường đi còn giảng giải cho tớ phương pháp trồng Phong Tín Tử. Tớ về nhà làm theo, phát hiện thật sự trồng được, cũng gọi điện thoại thỉnh giáo anh ấy vài lần nữa. Anh ấy rất kiên nhẫn nói cho tớ, hơn nữa. . . . . ."
"Hơn nữa gì?" Hứng thú của Du Du càng ngày càng tăng.
"Anh ấy còn hẹn tớ đi ra ngoài, tặng tớ hai bồn Phong Tín Tử màu đỏ do chính anh ấy trồng! Thật là đẹp!"
Khó có thể tưởng tượng! Tiễn Cường thoạt nhìn là người đàn ông không thú vị chút nào cũng sẽ trồng hoa làm vườn? Quả thực là có chút không tưởng tượng nổi!
Du Du không khỏi gật đầu khen ngợi: "Anh ta thật khéo tay!"
"Mặc dù lần đó anh ấy tặng hoa xong liền vội vã rời đi, nhưng ngày đó tớ cảm thấy được trái tim của tớ bắt đầu rung động." Từ Thi Thi càng nói càng thẹn thùng, thật giống như thiếu nữ mười sáu mới biết yêu.
Du Du thở dài: "Hi vọng anh ta cảm nhận được tấm lòng của cậu!"
Bạn tốt của mình lại có thể yêu trợ lý của Bạch Ngôn Sơ ? Cũng quá là trùng hợp đi?
Bỗng nhiên tiếng bước chân vang lên, hai người đồng thời quay đầu lại, mới nhìn thấy Kha Triết Nam mặc áo len màu đỏ nhạt vui mừng đi tới.
Có lẽ là bởi vì làm Tổng giám đốc Đông Hải, hắn cắt ngắn mái tóc dài rồi. Chỉ là, tóc ngắn thì nhìn hắn vẫn điềm đạm tuấn tú như vậy, khí chất mỹ nam không thay đổi chút nào.
Đợi sau khi hắn ngồi xuống, Du Du cười hỏi: "Sáng đi sớm chiều về trễ như vậy, cậu bị việc trong công ty giày vò rồi chứ gì?"
Chỉ là, tinh thần của Kha Triết Nam có chút ngoài dự liệu của cô. Hắn không chán chường mệt mỏi như trong tưởng tượng của cô, tối thiểu là trạng thái vẫn bình thường.
Kha Triết Nam cầm ly nước cà chua lên, khẽ cười: "Vừa bắt đầu có chút không thích ứng được, chẳng qua tớ nghĩ tới việc lục ᴆục nội bộ trong Đông Hải, tớ càng ngày càng cảm thấy việc anh tớ hi vọng tớ vào công ty làm việc là có thể hiểu được."
"Thật đúng là hiểu chuyện!" Từ Thi Thi cười cười.
Du Du lại hỏi, "Đúng rồi, nguyên nhân cái ૮ɦếƭ của anh cậu, cảnh sát tra được gì rồi?"
Kha Triết Nam lộ ra vẻ mặt trầm tư, thở dài nói: "Không có tiến triển gì mới, cũng chỉ là nói xe của anh tớ bị ai đó động tay vào, làm cho phanh xe của anh ấy không ăn nên mới xảy ra chuyện! Có người lặng lẽ lẻn vào gara của anh tớ, động tay động chân vào xe của anh ấy, hơn nữa còn không để lộ dấu vết. Người có thể làm được việc này, phải là một cao thủ!"
Hôm nay ở trên mạng, theo kết quả phỏng đoán, người hiềm nghi lớn nhất chính là Giang Tâm Di, người hiềm nghi lớn thứ hai là người đối địch làm ăn của Kha Triết Khôn là Bạch Ngôn Sơ. Cũng có suy đoán, chuyện này có lẽ có liên quan đến xã hội đen.
Từ Thi Thi nói ra ý kiến của mình: "Tớ cho rằng cái ૮ɦếƭ của anh cậu, là do bị người ta Gi*t người diệt khẩu!"
Kha Triết Nam sửng sốt: "Làm sao có thể?"
Từ Thi Thi nói: "Tiểu Nam, anh cậu thường xuyên qua lại với người của Đông Hưng, cậu không biết sao?"
"Ừm, tớ có nghe nói qua! Nhưng, anh tớ không thừa nhận."
"Chẳng lẽ là Trần Hổ sợ anh cậu biết quá nhiều bí mật, liền Gi*t người diệt khẩu?" Cả người Du Du trở nên lạnh run, hạ thấp giọng nói.
Không khí xung quanh ba người nhất thời cũng có chút kỳ lạ.
Từ Thi Thi ra dấu tay "Xuỵt" một tiếng, nói: "Chúng ta nói quá nhiều rồi."
Đột nhiên, một cô gái trẻ tuổi mặc đồng phục làm việc đi tới trước mặt, cười khanh khách với Du Du nói: "Đường tiểu thư, bên kia có vị Bạch tiên sinh mời cô qua cùng ăn tối!"
Cái gì? Bạch Ngôn Sơ trở về lúc nào? Không phải mấy ngày nay luôn luôn ở lại trong thành phố nào đó khảo sát thị trường sao?
Trong lòng Du Du trở nên căng thẳng, hỏi: "Cô chắc chắn là Bạch tiên sinh?"
Cô gái cố gắng nhớ lại tất cả những người mà cô quen biết, trừ người kia có còn người nào họ Bạch hay không.
Nữ phục vụ cảm thấy rất kỳ quái, liền lúng túng cười nói: "Đúng là Bạch tiên sinh ạ!"
Kha Triết Nam lạnh lùng nói: "Đừng đi!"
Du Du cắn cắn môi, nói: "Làm phiền cô đi qua nói cho anh ấy biết, tôi phải ở lại với bạn bè, không muốn đi qua đó."
Nữ phục vụ mỉm cười: "Vâng!" Liền đi về phía khúc quanh bên kia, biến mất.
Nhưng nhịp tim của Du Du càng ngày càng mãnh liệt. Không cách nào dự tính một giây kế tiếp sẽ xảy ra cái gì.
Không tới một phút, nữ phục vụ đó lại đi tới, lần nữa mỉm cười: "Đường tiểu thư, Bạch tiên sinh hỏi cô, cô muốn tự qua đó? Hay là để ngài ấy đích thân tới mời cô?"
Hô hấp của Du Du trở nên trì trệ. Đây chính là phong cách của Bạch Ngôn Sơ!
"Du Du, không nên đi! Đừng sợ anh ta!" Kha Triết Nam lại nói.
Từ Thi Thi lại không đồng ý với ý kiến của hắn: "Đi qua đi, nếu không anh ta sẽ qua đây đấy." Lại đẩy người đàn ông bên cạnh từ từ khuyên nhủ, "Tiểu Nam, cậu nên để Du Du đi đi!"
"Tại sao Du Du lại sợ anh ta như vậy? Anh ta không là cái gì của cô ấy cả!" Kha Triết Nam tức giận nói.
Lúc này một giọng đàn ông lạnh lùng ở bên kia vang lên: "Không phải là gì của cô ấy cả sao? Kha nhị thiếu."
Quả nhiên là Bạch Ngôn Sơ vô khổng bất nhập (nơi nào cũng xuất hiện). Đáy lòng Du Du phát run, hô hấp trở nên rối loạn. Một tay của cô níu lấy ống tay áo của Tiểu Nam, ý bảo hắn không nên manh động.
Từ Thi Thi cười chào hỏi: "Ơ, Bạch tổng tới lúc nào vậy? Muốn đi ăn cùng chúng tôi không?"
Bạch Ngôn Sơ lại đem ánh mắt nhìn thẳng trên người Du Du, nói ra hai chữ: "Tới đây." Cũng đưa tay lên nắm tay cô đang đặt trên tấm khăn trải bàn.
Xem ra anh cũng không quản nơi này là nhà hàng cao cấp, thế nhưng lại động thủ. Du Du sợ mình không theo ý của anh sẽ làm anh làm ra chuyện quá quắt hơn, liền nói lớn tiếng: "Tôi sẽ đi, anh buông tay ra!"
Kha Triết Nam lại kích động nói: " Du Du! Tại sao lần nào cậu cũng sợ anh ta như vậy!"
Mà Từ Thi Thi vội đè cánh tay muốn động thủ của hắn lại, khuyên nhủ: "Cậu bình tĩnh một chút!"
"Tại sao còn chưa đi? Muốn anh ôm em đi sao?" Bạch Ngôn Sơ lại tiếp tục chuyên tâm thúc ép người phụ nữ đang ngồi yên.
"Bạch Ngôn Sơ! Anh chính là một tên cặn bã, hôm nay tôi tuyệt đối sẽ không để cho anh đưa Du Du đi!" Kha Triết Nam cũng không đoái hoài tới cái gọi là lễ nghi phong độ nữa, cả người nhảy dựng lên.
Bạch Ngôn Sơ cũng đã đưa tay ôm ngang Du Du lên. Đợi Du Du hoàn hồn thì mới phát hiện ra mặt của mình đã dính vào trước иgự¢ của anh, hai gò má đột nhiên trở nên đỏ bừng.
Mấy người ở bàn xung quanh đều ngơ ngác nhìn một màn này.
Vẻ mặt kinh ngạc của Kha Triết Nam lặng lẽ thay thế cho bản mặt tức giận lúc nãy, giống như những người khác, hắn ngơ ngác nhìn Bạch Ngôn Sơ ôm Du Du từng bước một rời khỏi chỗ ngồi, đi ra khỏi cửa nhà hàng Tây.
Du Du ở trong иgự¢ Bạch Ngôn Sơ đấm đá tùm lum, hét lớn, "Thả tôi xuống! Đủ rồi! Thả tôi xuống!"
Nhưng người kia ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục ôm cô không buông ra.
Bước ra khỏi cửa nhà hàng Tây được mấy bước, đậu bên ngoài là chiếc xe Bentley của anh. Đến trước xe, anh mới đặt người trong иgự¢ mình xuống. Chân Du Du mới hơi chạm vào mặt đất, liền cảm thấy chóng mặt.
Nhưng, chuyện kế tiếp càng làm cho cô cảm thấy trời đất quay cuồng, bờ môi anh đặt lên môi của cô. Bạch Ngôn Sơ cúi đầu xuống, giơ tay nắm lấy cằm của cô, bá đạo mà tham lam vấn vít giữa môi và răng của cô. Cô nhắm hai mắt, đành từ bỏ ý định giãy giụa.
Bởi vì cô cảm thấy mình đã bị anh đẩy ngã tựa vào trên cửa xe, một hồi đau nhức ở xương sống truyền đến.
Anh không có ý định dễ dàng bỏ qua, điên cuồng hôn đôi môi mềm mại của cô, cho đến khi môi của cô sưng lên mới thôi.
Tác giả có lời muốn nói: Niên thúc không phải là một người đơn giản, sự hiện hữu của ông ta ắt hẳn sẽ khiến cho địa vị của Tiểu Bạch bị uy Hi*p.