A Sơn nói: “Mấy ngày nay số lần Bạch tiên sinh gặp Giang Tâm Di khá nhiều. Hơn nữa, tôi còn nhìn thấy người phụ nữ kia cãi lộn với anh ta, bộ dạng có vẻ không phục! Nhưng Bạch tiên sinh cũng lạnh lùng cự tuyệt cô ta. Tôi cảm thấy, bầu không khí giữa bọn họ rất không thoải mái.”
Du Du gật gật đầu mà nói: “Rất tốt! Nhưng cậu phải cẩn thận nhiều hơn, không nên bị người tên Tiễn Cường bên anh ta phát hiện.”
“Tiểu thư yên tâm, tôi sẽ cẩn thận.”
Sau khi cúp điện thoại, Du Du thở ra một hơi. Tìm người theo dõi người khác, lần đầu tiên cô làm việc này.
Cô không phải cố ý muốn tìm người theo dõi Bạch Ngôn Sơ. Chỉ là, thật sự có rất nhiều bí mật bao phủ quanh anh, cô rất muốn vạch trần từng cái từng cái một. Cho dù không thể đối chọi với anh, nhưng tối thiểu cũng có thể dần dần lột bỏ được lớp mặt nạ của anh.
Một tay cầm cốc cà phê, muốn uống rồi lại không uống.
Điện thoại di động lại đột nhiên vang lên, làm cả người cô run lên. Cô hít một hơi nhìn điện thoại, là Bạch Ngôn Sơ!
Cô hít thở sâu một hơi, cầm điện thoại di động lên nhận: “A lô?”
“Có vẻ em chơi rất vui vẻ!” Người đàn ông bên kia hình như đang mỉm cười.
“Anh có ý gì? Xin Bạch tổng cứ nói.”
Hình như anh vừa cười một tiếng, “Em tìm người theo dõi anh, chơi rất thích phải không?”
Anh biết? Trong lòng Du Du chấn động, lại nói: “Anh phải có chứng cớ!”
“Du Du, em tình nguyện tin tưởng những người khác cũng không muốn tin tưởng anh, làm cho anh ít nhiều cũng có chút buồn phiền.”
Du Du kiềm chế nội tâm khẩn trương của mình, nói: “Bạch tổng, tôi cũng là người của Đường gia! Ngược lại, anh không phải.”
Dứt lời cô liền cúp điện thoại, không muốn nói thêm gì nữa.
Vẫn bị anh phát hiện rồi! Bước tiếp theo cô nên làm gì đây?
Lúc này, đồng nghiệp A Moon gõ vào cạnh màn hình máy vi tính của cô, cười hỏi: “Yoyo, tuần trước Bella bảo tổ chúng ta làm đề án kia, phần của cô đã làm xong chưa?”
Du Du vỗ trán, xin lỗi nói: “Còn một chút xíu nữa! Thật xin lỗi, tôi đã làm liên lụy đến mọi người!”
“Không sao! Chúng tôi biết gần đây cô có tương đối nhiều chuyện. A, đúng rồi. . . . . .” A Moon liếc nhìn bốn phía, sau đó khẽ hỏi, “Cô và Kha đại thiếu gia là bạn tốt phải không? Vậy cô có biết hung thủ Gi*t ૮ɦếƭ Kha đại thiếu là ai không?”
Du Du xấu hổ cười: “Tôi thật sự không biết! Cảnh sát còn chưa điều tra ra!”
“Tôi nghe nói có lẽ là do người tình bên ngoài của anh ta làm! Người tình của anh ta chính là Giang Tâm Di. . . . . . Thật xin lỗi, tôi không cố ý nhắc đến cô ta.”
Nhìn A Moon mang theo vẻ mặt áy náy, trong lòng Du Du dâng lên cảm xúc phức tạp. Ai cũng biết, ban đầu cô ly hôn là bởi vì chồng mình Bạch Ngôn Sơ cùng với Tiểu Hoa Đán của đài truyền hình Giang Tâm Di có scandal tình càm. Cho nên, những người quen của cô cũng không chủ động nhắc tới Giang Tâm Di, để tránh làm cô khó chịu.
Du Du cầm 乃út lên, bày tỏ mình không muốn tiếp tục bàn luận đến vấn đề này nữa: “Không có việc gì đâu, đều đã qua rồi. Cảnh sát sẽ tra ra chân tướng thôi.”
A Moon không thể làm gì khác hơn là cười cười, thức thời rời đi.
=== ====== ===
Bận cả ngày, Du Du cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi. Tự mình lái xe trở về nhà, cơm tối cũng không muốn ăn, liền ngay lập tức đi tắm, thay đồ, sau đó lên giường ngủ.
Cô ngủ rất lâu cho đến khi bị cơn đói bụng làm cho tỉnh dậy. Sau khi mở mắt ra, cảm thấy trong bụng trống rỗng, cả người như một mảnh vải không còn chút sức lực nào.
Trước tiên cần phải đứng lên ăn gì đó đã. Cô xuống giường, đúng lúc nghe có người gõ cửa, sau đó cửa bị đẩy ra.
Du Du đưa lưng về phía cửa thay quần áo mặc ở nhà ra, nói: “Chị Tiên, trong phòng bếp còn đồ ăn nữa không?”
Ai ngờ không phải giọng nói của chị Tiên, mà là giọng nói thâm trầm lành lạnh của Bạch Ngôn Sơ: “Muốn ăn cái gì?”
Du Du sợ hết hồn, xoay người lại nhìn người đàn ông kia hỏi: “Anh tới khi nào vậy?”
Anh đi đến gần cô, dùng giọng thản nhiên hỏi: “Ngủ có ngon không?”
“Anh muốn nói gì với tôi?” Du Du tận lực để cho vẻ mặt mình trở nên lạnh lùng.
Nếu anh đã biết mình phái người theo dõi anh, thì cô cũng không muốn phủ nhận. Cho nên, giữa bọn họ thật đúng là không có điều gì tốt lành để nói cả.
Anh đưa tay dịu dàng vén tóc cô lên, cười cười: “Chuyện em phái người theo dõi anh, anh không trách em. Đừng nên để nó ở trong lòng!”
Du Du nhìn anh, lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”
Có phải lại muốn buộc cô tái hôn hay không? Hay là nói cô không nên có ý đồ đấu với anh?
Bạch Ngôn Sơ quả nhiên nói: “Cha em bước đầu đã đáp ứng chuyện tái hôn của chúng ta!” Dứt lời, tay của anh đã chạm đến cằm của cô, cũng bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve.
“Ông ấy sẽ không đồng ý! Tối thiểu là ông ấy còn chưa nói gì với tôi!” Du Du tất nhiên là không tin, cũng vừa nghiêng đầu tránh né động tác của anh.
“Bởi vì công trình của công viên trò chơi kia tiến triển rất thuận lợi, lão gia tử cực kỳ vui mừng, nói muốn cho anh một bất ngờ dienđanlsqssđ lớn! Cho nên anh liền tiết lộ với ông ấy, cái anh muốn nhất là có thể quay lại với em! Ông ấy nói, ý nghĩ của ông ấy cũng giống như anh.”
“Anh nghĩ rằng tôi sẽ tin tưởng lời nói từ một phía của anh sao?”
“Em có thể lập tức gọi điện thoại hỏi ông ấy!” Bạch Ngôn Sơ không nhanh không chậm, dương dương tự đắc nói.
Du Du cảm thấy thật chán nản, trong lòng nhảy dựng cả lên. Xem ra, anh thật sự đã cùng với cha mình đạt được bước nhất trí đầu tiên.
Nhưng, tại sao cha lại tùy tiện để cho cô tái hôn với anh? Chỉ bằng sự tin tưởng vô hạn đối với anh sao?
Cha thật sự đã triệt để nhìn thấu anh rồi sao? Chẳng lẽ ông ấy không có chút nào cảnh giác rằng người ông ấy tin tưởng sẽ là một tên Bạch Nhãn Lang (là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn) hay sao?
“Du Du, em không tin tưởng anh, có lòng nghi ngờ rất lớn đối với anh, những chuyện này anh đều biết. Kể từ sau khi anh và em ly hôn, sự phòng bị của em đối với anh cũng càng ngày càng tăng lên. Nhưng mà anh muốn nói cho em biết, cuối cùng ba em sẽ giao công ty cho người nào? Người đó, chính là anh!”
Cả người Du Du run lên đi lùi về phía sau, sau đó hít một hơi nói: “Thì ra là anh đã sớm tính toán tất cả rồi! Nhưng anh nói cho tôi biết làm gì chứ? Anh rõ ràng muốn sớm bán phụ nữ chúng tôi đi, cần gì phải bày ra bộ dáng giả mù sa mưa (giả dối) kia?”
Cô không nói thêm gì nữa liền định đi xuống, chỉ cảm thấy tâm tình trở nên nóng nảy, giống như ngọn lửa thiêu thân. Hơn nữa, cô cũng không muốn đơn độc ở lại nơi đầy nguy hiểm là trong phòng ngủ cùng với anh. Đợi đến khi thú tính của anh phát tác, thì cô ngay cả mảnh vụn cũng không còn.
Cô càng ngày càng cảm thấy, Bạch Ngôn Sơ này bề ngoài ôn nhu như ngọc như là một quân tử, thế nhưng bên trong nội tâm lại bá đạo sắc bén, thậm chí làm người khác nổi da gà.
Cô sống lại mới thấy rõ điều này, có lẽ vẫn chưa muộn chứ?
Đang lúc cô sắp xoay người rời đi, anh lại đột nhiên nói: “Anh chuẩn bị đưa Giang Tâm Di sang Châu Úc. Cuối tuần cô ta và con gái cô ta sẽ sang bên kia.”
Du Du đột nhiên đứng lại, cắn cắn môi, không biết muốn nói gì.
Có lẽ, giữa cô và anh, đã sớm không cần phải nói gì nữa.
“Ồ!” Du Du thản nhiên nói một câu.
Nếu không phải là con ruột của mình mà lại có thể chăm sóc chu đáo như vậy, còn có thể cam chịu để cho công chúng hiểu lầm rằng mình là cha đẻ của đứa bé. Những hiểu lầm như vậy anh đều có thể chịu đựng, vậy mà bây giờ anh lại quyết cắt đứt quan hệ với Giang tiện nhân đó sao?
Bạch Ngôn Sơ thấy cô phản ứng chậm, cũng có chút nóng nảy hỏi: “Em có nghe anh nói không đấy?”
Nhìn trong ánh mắt của anh thoáng qua vẻ lạnh lùng, cả người Du Du không khống chế được mà phát run. Cộng thêm cơn đói bụng, thì cô càng cảm thấy chột dạ.
Cô đành bước chân xuống bậc thang rồi nói: “Trước tiên tôi đi ăn gì đó đã.” Liền vội vã rời đi nơi mà cô không thể tiếp tục ở lại nữa.
Cô thật sự không thể làm gì. Cha lại có thể đồng ý thỉnh cầu tái hôn của anh, như vậy xem ra đời này cô lại phải tái giá với anh.
Đây chính là mục đích sống lại của cô sao? Nhớ lại như có dòng nước lạnh dội vào thân, mỗi lỗ chân lông cũng đều phát rét.
Nếu cô tái hôn thì chẳng nhẽ ban ngày phải nghe tin anh cùng với người phụ nữ khác làm chuyện xấu ở bên ngoài còn mỗi đêm vẫn bị anh đè dưới thân làm nơi phát tiết sao?
Không! Không được! Ngón tay của cô trong lúc vô tình đã cào vào trên vách tưởng, cũng đã làm hiện ra dấu cào mờ mờ.
Móng tay đau, cô mới ý thức được hiện tại mình đang làm cái gì.
Sau lưng truyền đến giọng nói của người đàn ông, “Không phải là em muốn ăn thứ gì đó hay sao?”
Cả người Du Du ớn lạnh, nhìn thấy bóng dáng cao to của Bạch Ngôn Sơ sắp lại gần cô. Cô vội vàng lui về phía sau, tránh né như là sắp ᴆụng phải điện cao thế vậy.
Anh cười khổ: “Em gấp làm cái gì? Cô bé đáng thương! Anh dẫn em xuống ăn chút gì đó nào!” Dứt lời liền nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô dắt đi, giống như dắt một đứa bé.
Cô buồn bực hất ra tay. Anh sững sờ, sau đó vừa cười đứng lên nói: “Cô bé đáng thương, em càng như vậy , lại càng làm cho anh cảm thấy trong lòng em đang mâu thuẫn!”
“Anh cười cái gì?” Cô lại nổi giận, giống như một con mèo bị chủ nhân ác ý cắt trụi lông đi vậy.
Trong con ngươi anh lóng lánh nét cười, làm cho gương mặt tuấn tú của anh càng thêm mê người: “Trong lòng em kháng cự nhưng vẫn chào đón anh, đúng không?”
Anh cười lên vẫn rất mê người. Cho dù là cười kiểu gì, mỉm cười, cười lạnh . . . . . . Nhưng mà anh rất ít khi cười lớn, có lẽ bởi vì anh không muốn tiết lộ toàn bộ cảm xúc ra bên ngoài.
Chị Tiên ở dưới lầu kêu lên: “Tiểu thư, tôi đã ninh chút cháo đậu đỏ rồi, cô xuống ăn chút đi!”
Chị Tiên thật đúng là chúa cứu thế! Giờ phút này Du Du cực kỳ cảm tạ chị! Có thể thoát khỏi màn đấu trí với Bạch Ngôn Sơ, cô quả thật như nhặt được đại xá.
Cô hai ba bước nhảy xuống cầu thang, vui mừng kêu lên: “Tôi muốn ăn! Đã đói xẹp cả bụng rồi!”
Bạch Ngôn Sơ cũng xuống cầu thang cùng, nửa đùa nói: “Gọi A Sơn cũng ăn chút đi! Mấy ngày liên tiếp cậu ta theo dõi anh, chắc hẳn là rất mệt mỏi.”
Du Du nổi đóa, quay đầu lại trừng mắt với anh: “Anh cần phải trở về rồi đấy!”
Bạch Ngôn Sơ gật đầu một cái, “Anh sẽ trở về! Yên tâm đi, về sau nếu không có tình huống đặc biệt, anh sẽ không qua đêm ở đây.”
Tình huống đặc biệt? Cái gì gọi là tình huống đặc biệt? Du Du cảm thấy logic của anh quả thật khác hẳn với người thường.
Anh lại đưa tay ra nhẹ nhàng vén tóc cô lên, nói: “Đừng đi tìm Kha Triết Nam, đây là yêu cầu duy nhất của anh trước khi chúng ta tái hôn!”
Du Du cắn môi, không lên tiếng.
“Du Du, anh sẽ làm cho em quay trở lại bên anh một lần nữa!” Anh khom lưng khẽ thì thầm ở bên tai cô, sau đó đi ra khỏi cửa chính.
=== ====== ====== ====
Ngày hôm sau sau khi tan việc, khi Du Du lê tấm thân mệt mỏi trở lại dinh thự của Đường gia thì thấy cha đang cùng Lâm Như Nguyệt cùng nhau cắt tỉa lại cây hoa hồng Pháp trong vường hoa.
Thật ra thì, đáy lòng cô ít nhiều có chút ghen tỵ với Lâm Như Nguyệt. Nếu như, mẹ cô Đặng Thanh Vân chưa qua đời, như vậy giờ phút này người phụ nữ bầu bạn bên cạnh cha không phải là bà ấy.
Tình cảm của cha dành cho mẹ vững bền như núi, điều này không thể nghi ngờ. Nhưng, nhiều năm sau khi bà qua đời, ông lại cưới người khác. Người thâm tình như cha còn như vậy, huống chi là những người khác?
Có một lần, Đường Hạc Lễ nhìn cô thở dài nói: Chuyện nam nữ, có lẽ thường thường không chỉ đơn giản là anh yêu em em yêu anh.
Có lẽ, giữa nam nữ qua lại với nhau, nhiều lúc cũng không phải là bởi vì tình yêu. Có lẽ, nhiều lúc đó chỉ là một loại cần.
Nào có nhiều lúc như vậy? Đáy lòng cô thầm thở dài.
Lâm Như Nguyệt đi đến trước mặt cô, cười nói: “Ơ, Du Du của chúng ta về rồi!”
Thấy toàn thân mẹ kế gọn gàng đẹp đẽ, Du Du khẽ cười nói: “Dì Nguyệt, bông hoa được dì chăm sóc càng ngày càng đẹp lên rồi!”
Đường Hạc Lễ nghiêng đầu nhìn vợ yêu của mình một chút, hài lòng cười một tiếng: “Ha ha, cái nhà này thật đúng là phải phiền đến A Nguyệt nhiều rồi!”
Du Du không thể làm gì khác hơn là mỉm cười gật đầu. Chỉ cần cha vui vẻ, là được rồi.
“Con gái ngoan, sao hôm nay về sớm như vậy?” Đường Hạc Lễ nhìn con gái, cười hỏi.
Du Du kéo ông cùng đi vào phòng khách, nói: “Cha, có chuyện con muốn hỏi cha.”
“Chuyện gì? Sao mà có vẻ nghiêm trọng như vậy!”
Du Du cau mày nói: “Cha, cha thật sự đồng ý chuyện con và Bạch Ngôn Sơ tái hôn?”
Đường Hạc Lễ ngẩn ra, sau đó mới cười nói: “Còn tưởng rằng chuyện lớn gì! Thế nào? Nó đề nghị, ta sẽ suy tính cũng là bình thường! Dù sao, con gái của ta cũng không thể trở thành nữ tu sĩ được?”
Du Du lại nói: “Nhưng, cũng không nhất định phải là anh ta!”
“Lúc trước con đề xuất ly hôn ta đã nói quá gấp rồi, nhưng con vẫn không vâng theo lời khuyên của ta! Bây giờ, nó đã không còn quan hệ gì với cái cô tên Giang Tâm Di kia nữa, con còn muốn so đo cái gì? Lúc trước nó đối với con không hẳn là tốt, nhưng người trẻ tuổi không hiểu ái tình nên không biết quý trọng là có thể tha thứ, cho một chút thời gian nó đã thay đổi rồi! Hơn nữa, ta đã nói sẽ cho nó một bất ngờ lớn, trừ việc con gả cho nó ra, ta thật đúng là không nghĩ tới có điều gì vui mừng hơn!”
Trong lòng Du Du hoàn toàn sụp đổ. Xem ra, cha thật sự đã đồng ý!
Khó trách Bạch Ngôn Sơ càng ngày càng hung hăng càn quấy.
“Cha, việc chúng con ly dị đã nói lên tính cách của chúng con không hợp nhau, sao cha vẫn không hiểu?”
“Nguyên nhân con ly hôn với nó không phải là bởi vì Giang Tâm Di sao! Bây giờ không phải là đã không sao rồi sao? Con cũng đừng buồn bực nữa! Chẳng lẽ muốn gả cho Kha nhị thiếu à?”
Thấy con gái không lên tiếng, ông cao giọng hỏi, “Phải hay không?”
“Cha, cha cho rằng Bạch Ngôn Sơ sẽ mãi mãi trung thành đối với cha sao?” Du Du ngẩng đầu lên hỏi ông, đối diện với con ngươi khỏe mạnh của cha.
Đây là lần thứ hai cô nói đến việc này rồi.
“Sao con lại nói đến chuyện đó nữa? Du Du, con gái không nên suy nghĩ bậy bạ! Chuyện của đàn ông, con không cần hiểu cũng không cần thiết phải hiểu!”
Du Du thiếu chút nữa là nói ra Niên thúc. Chẳng lẽ, nếu cha biết Niên thúc cũng hoài nghi Bạch Ngôn Sơ, ông sẽ có cảm tưởng gì?
Cha hồ đồ rồi hay sao?
Lúc này, giọng của một người đàn ông trung niên vang lên: “Lão gia! Tôi cũng cho là vậy, chuyện Du Du và Bạch tiên sinh tái hôn là chuyện tốt!”