Yêu Và Được YêuEditor : Nam Cung Nguyệt
Trong lời nói của hai người thật sự giống như đang đánh nhau, Làm sao Tiểu Nam có thể là đối thủ của Bạch Ngôn Sơ được?
Ánh mắt Bạch Ngôn Sơ lạnh lẽo liếc hai người. Cuối cùng, ánh mắt bình tĩnh dừng lại ở trên vẻ mặt tái nhợt của Du Du.
Con ngươi tĩnh mịch che đậy một tia bi thương. Một tia bất đắc dĩ cùng buồn bã cô chưa từng thấy.
Cuối cùng anh thu hồi lại ánh mắt, rời đi bằng tốc độ nhanh nhất.
Trong lòng Du Du khẽ phát run, sau đó đứng lên.
Gân xanh trên cổ của Kha Triết Nam cũng trướng lên, cả người nắm chặt nắm đấm, hô hấp cũng có vẻ lộn xộn. Du Du kéo tay của hắn lại dần dần không còn sức nữa, liền buông ra, cuối cùng nói: "Cậu không cần chống đối anh ta! Người chịu thiệt sẽ là cậu!"
Tối nay làm sao vậy? Tất cả đều hỗn độn.
"Tại sao tớ không thể?" Kha Triết Nam xoay người nhìn cô, giọng nói mang theo vẻ đau đớn dùng sức hỏi.
Du Du nói lớn tiếng: "Cậu không thể!"
Hắn hung hăng chỉ tay vào cửa chính, khàn giọng đứng lên: "Cậu vẫn thích người đàn ông kia? Anh ta xứng sao?"
Du Du run giọng nói: "Không phải là vì anh ta! Mà bởi vì cậu là Tiểu Nam của tớ, vẫn luôn như vậy! Tớ muốn vĩnh viễn như vậy! Cậu muốn tớ không thể đối mặt với cậu sao?"
Cô nói xong liền bỏ lại hắn, một mạch bước lên cầu thang.
Điều cô lo lắng nhất rốt cuộc vẫn xảy ra.
Cô không muốn làm tổn thương Kha Triết Nam lương thiện. Bởi vì cô nhất định không thể cho hắn được cái gì.
=== ====== ====== ===
Đêm không phải là rất dài, nhưng có vài người, trong lòng đã muốn say.
Trong quán bar ở phố Lan Tâm, trai thanh gái lịch cười nói ồn ào, ánh đèn mập mờ không ngừng lóe lên. Bạch Ngôn Sơ ngồi một mình ở một góc gần cửa sổ trong quán bar "Some¬one", uống một ly rượu thêm đá Long Thiệt Lan.
Quán bar này, lúc đầu là cô không sợ ૮ɦếƭ lôi anh vào. Ban đầu vừa đến thì cô cười ha ha, tiếng cười rất trong trẻo, thế nhưng anh lại cảm thấy như bị mê muội. Cô bá đạo nói muốn để cho người có tính cách quái gở như anh nếm thử cuộc sống náo nhiệt một chút, trải nghiệm qua cái gọi là Ngũ Quang Thập Sắc kích tình.
Thì ra, trong lúc mơ hồ, chính cô đã thay đổi anh.
Trong lòng anh nháy mắt xẹt qua một cái tên, lại là một cảm giác đau lòng mãnh liệt hiếm thấy xẹt qua.
Đúng lúc này, hai người phụ nữ ngồi bên kia đang lặng lẽ rình anh.
Người phụ nữ mặt nhọn nhích lại gần người phụ nữ mặt tròn cười hỏi: "Người đàn ông kia dáng người rất đẹp! Như thế nào? Có muốn đến hay không?"
Hai mắt của người phụ nữ mặt tròn sáng cả lên, cười nhạo, sau đó lắc lắc giày cao gót màu đỏ nói: "Đó không phải là Bạch Ngôn Sơ của tập đoàn Hoa An sao? Người thành đạt nha!"
"Là anh ta? Khó trách nhìn thật quen mắt! Chỉ là nhìn người thật so với hình trên tạp chí còn đẹp hơn a!"
Người phụ nữ mặt tròn lại cau mày nói, "Đối phó với loại đàn ông này, phải dùng đầu óc! Nếu không, từng phút đều bị anh ta chơi đùa! Chỉ nói thôi thì không đủ, muốn cá mười tám vạn về vấn đề này không!"
Dứt lời, cô ta nhẹ nhàng rút thuốc lá từ đôi môi đỏ mọng ra, hung hăng ném vào cái gạt tàn thuốc trên bàn.
Đúng lúc hai người phụ nữ kia đứng dậy đi về phía Bạch Ngôn Sơ đang uống rượu một mình, một người người phụ nữ vóc dáng cao gầy đi tới, ngăn ở trước mặt họ, xoay người hung hăng liếc họ một cái. Ý là: Cút đi, đừng làm cản trở!
Ánh mắt của cô ta sắc bén giống như dao vậy, làm cho người ta rét lạnh. Vừa nhìn, đã biết không phải là người phụ nữ bình thường.
"Fuck!" Người phụ nữ mặt tròn bị nhục nhã, âm thầm mắng một câu liền ảo não lôi kéo đồng bọn rời đi.
Bên kia Bạch Ngôn Sơ đặt ly rượu xuống, ánh mắt mang theo một chút men say, nhìn ngoài cửa sổ. Lúc này, người phụ nữ cao gầy đó đi tới bên người anh, ngồi xuống.
"Đông Hưng để mắt tới cậu thật sao?" Cô ta lại gần anh, ghé vào lỗ tai anh nhỏ giọng nói.
Lúc này Bạch Ngôn Sơ mới giật mình quay đầu lại, khẽ kêu lên: "Chị Mary?"
Người phụ nữ gọi là chị Mary này là người Nam Á, màu da có chút nâu, xương gò má khá cao. Cô là vợ của lão đại "Long phong" Cảnh Nhạc Thiên, thân phận trước kia là sát thủ của Việt Nam và là một thành viên của "Kim Ưng Bang". Thời điểm vừa chạy trốn tới Hương thành, lúc đó Bạch Ngôn Sơ đang là học sinh tình cờ cứu cô, sau đó liền kết bạn cùng cô.
"Nghe lời của chị, có khả năng tốt nhất nên khiêm tốn một chút! Nhất là bảo mẹ của cậu cẩn thận, đúng rồi, còn vợ của cậu nữa. Bất cứ khi nào cần giúp thì nói với tôi, tôi sẽ bảo vệ họ."
Bạch Ngôn Sơ tiếp nhận lời này mỉm cười nói: "Vợ trước."
Mary cười cười: "Ngại thật! Tôi không nhớ rõ hai ngươi đã ly hôn. Aiizzz. . . . . ."
Nghe cô đột nhiên thở dài, Bạch Ngôn Sơ cười hỏi, "Đang tiếc cho tôi sao?"
Mary nhả ra một vòng khói, cười nói: "Cô nàng kia thật ra rất tốt, chính là do cậu quá tùy hứng! Chỉ là, nếu có cơ hội thì trở về đi! Dù sao, tài sản của cô ấy cũng là của cậu đấy! Ha ha!"
Bạch Ngôn Sơ cũng đốt một điếu thuốc, ngắm nhìn nơi nào đó ở phía trước nói: "Tôi không cần người phụ nữ giàu có. Nhưng, có một số người, một khi đã để mất đi, có lẽ cả đời cũng không giành lại được."
"Phải nhìn thời cơ!" Mary nói xong chợt hít vào một hơi.
=== ====== ====== ======
Trước khi ngủ, Du Du thoa mặt nạ tựa vào trên giường xem tin tức buổi tối trên ti vi.
Nữ biên tập viên đài truyền hình đang nói: "Cảnh sát tiết lộ, đã phá huỷ nhiều chỗ buôn bán Mα túч và thuốc lắc phi pháp . . . . . . Theo công bố của người phát ngôn, những nơi của xã hội đen, cảnh sát đã niêm phong hết, cũng đã bắt mười mấy nhân viên có liên quan về cục cảnh sát để điều tra, đây là đợt truy quét lớn nhất trong vòng nửa năm trở lại đây, sẽ mang đến nhiều bình an hơn cho thành phố. . . . . ."
Du Du không nhịn được nhìn màn hình TV quay lại hình ảnh những cảnh sát kia áp giải mười mấy người bị che mặt, trong lòng khẽ run rẩy.
Một tay sờ điện thoại di động để bên cạnh, gọi điện thoại cho cha.
Đột nhiên, cô có một loại cảm giác vô cùng sợ hãi mất đi cha. Có phải sẽ có một ngày, ông bị cảnh sát bắt đi, hoặc là bị xã hội đen bí mật bắt đi không chút tin tức hay không?
Cô rất sợ.
Bên kia Đường Hạc Lễ dùng giọng nói khàn khàn hỏi: "Tiểu công chúa, tại sao còn chưa ngủ?"
Du Du dịu dàng hỏi: "Cha còn chưa ngủ à?"
"Không ngủ được, đang lục lại ảnh của con chụp cùng mẹ con thời con còn nhỏ."
Đáy mắt Du Du trở nên khô khốc, nói: "Cha, con nhớ cha lắm."
Mấy ngày nay bận rộn, không về nhà cùng ông ăn cơm tối được.
"Nha đầu ngốc, cha cũng nhớ con!" Đường Hạc Lễ dịu dàng nói.
"Cha, con sẽ tự chăm sóc và bảo vệ mình thật tốt, cha không phải lo lắng cho con...con đã không còn là một cô bé nữa."
"Ừ! Cha tin tưởng con, nhưng con phải biết, cha vĩnh viễn yêu con nhất ."
"Ngủ ngon, cha."
"Ngoan ngoãn ngủ đi. Chúc con có những giấc mơ đẹp."diwnadjlyiodon
Để điện thoại di động xuống, Du Du rưng rưng nằm xuống.
Trong mơ, cô thấy mình trở lại lúc bốn năm tuổi, cha mẹ cùng với cô chơi trốn tìm. Cô cười khanh khách, tiếng cười vang dội tới tận chân trời.
=== ====== ====== ===
Chín rưỡi sáng, Tiễn Cường đi vào phòng làm việc của Tổng giám đốc thì thấy Bạch Ngôn Sơ mang theo vẻ mặt mệt mỏi tựa người vào ghế, tay đang cầm một phần văn kiện đọc.
Xưa nay anh là một người tinh lực dồi dào, sẽ không tùy tiện ở trước nhân viên của công ty lộ ra vẻ mệt mỏi. Nhưng Tiễn Cường lại phát hiện, hôm nay tình trạng của người đàn ông này thật sự rất mệt mỏi.
Chắc là tâm tình của anh không được tốt lắm. Mà người có thể làm tâm tình của anh không tốt, đoán chừng cũng chỉ có Đường Du Du.
Bên ngoài cũng rất nhiều người nói, Đường Du Du cùng Kha nhị thiếu càng ngày càng gần gũi. Có lẽ, Bạch Ngôn Sơ phiền lòng vì việc này.
Tiễn Cường nhìn thư ký Lynda bưng cà phê nóng tiến vào, cười hỏi: "Bạch tiên sinh, ngủ không ngon sao?"
Bạch Ngôn Sơ nhẹ nhàng để văn kiện trên tay xuống, không trả lời: "Tôi nói cậu âm thầm điều tra chuyện đó, có tiến triển gì chưa?"
Nửa tháng trước, anh gọi Tiễn Cường phái người đi điều tra hành tung của Kha Triết Khôn. Bởi vì, anh vẫn hoài nghi Kha Triết Khôn đang mật thiết lui tới cùng "Đông Hưng".
Tiễn Cường đi tới kéo rèm che cửa sổ lại, nhỏ giọng nói: "Có, hơn nữa còn rất kinh người."
"Hả?" Bạch Ngôn Sơ trầm giọng hỏi, tập trung chú ý cao độ.
"Tôi đã tìm được một tên, trước mắt hắn là một tên côn đồ ở Đông Hưng, hắn nói cho tôi biết, hắn lấy được tin tức ở chỗ lão đại của hắn, nói thường xuyên thấy Kha Triết Khôn cùng Chu Tiểu Thanh uống trà."
Chu Tiểu Thanh là nhân vật quan trọng của "Đông Hưng", cũng là sư phụ của Trần Hổ. Nói như vậy, Kha Triết Khôn thật sự thường xuyên gặp mặt Trần Hổ?
"Thú vị thật! Tiếp tục điều tra đi! Chắc chắn sẽ có điều kinh người hơn!" Đáy mắt Bạch Ngôn Sơ chợt lóe sáng, cười nói.
Kha Triết Khôn thật sự lại có thể có quan hệ thân thiết với người của xã hội đen, xem ra quân cờ này càng ngày càng đáng sợ.
Tiễn Cường lại lo lắng nói, "Vâng, gần đây ngài phải cẩn thận nhiều hơn!"
"A Cường, hai ngày nay gọi người đến giám sát khu Liên Hoa! Tôi không muốn mẹ tôi phải chịu bất kỳ sự quấy rầy nào."
"Vâng!" Tiễn Cường lập tức đáp ứng.
=== ====== ====== ===
Sáng sớm, Du Du vừa ăn xong bánh mì sandwich liền bị một tin tức trên báo hấp dẫn ánh mắt.
《 Kha gia đại thiếu Kha Triết Khôn sẽ cùng Trình Lệ Châu đính hôn vào cuối tuần 》
Anh trai của tên ngốc Kha Triết Nam rốt cuộc cũng muốn đính hôn? Thời gian trước còn nói không tin tưởng tình cảm, hôm nay lại đính hôn? Thế giới này biến hóa thật nhanh, thật sự là làm người ta không bắt được manh mối.
Đặt tờ báo xuống, thật ra thì cô rất muốn gọi điện thoại cho Kha Triết Nam. Kể từ đêm hắn cưỡng hôn cô, hai người bọn họ chưa nói chuyện với nhau.
Với tính cách của hắn, chắc chắn là đang núp ở một góc âm thầm áy náy đi, không dám đối mặt với cô, lại không dám cầu xin sự tha thứ của cô. Từ nhỏ hắn chỉ sợ cô ba phần, cho nên khi làm ra chuyện như vậy, hắn chắc chắn muốn tránh cô.
Cô than nhẹ, cuối cùng vẫn cầm điện thoại di động lên gọi một cuộc điện thoại.
Qua mấy phút đồng hồ bên kia mới có người nhận: "Ừm, a lô ?"
Cô hỏi: "Tiểu Nam. Cậu cứ trốn tránh như vậy, không muốn thấy tớ sao?"
Kha Triết Nam yên lặng trong chốc lát, nói: "Không có. Du Du, tớ không có trốn tránh cậu."
"Tớ không trách cậu, mặc dù đêm đó tớ đã nói rất nặng lời. Sự việc kia, chúng ta coi như chưa từng xảy ra, được không?"
Người đàn ông bên kia lại dùng giọng nói thương tâm nói: " Du Du, cậu có thể coi như không có chuyện gì xảy ra, nhưng tớ không thể. Bởi vì đó là lần đầu tiên tớ đối với cậu như vậy, là tớ lần đầu tiên hôn cậu."
Du Du đứng lên nói: "Nhưng cậu biết không, cậu như vậy tớ sẽ rất khổ sở. Tớ hi vọng cậu vĩnh viễn sẽ là bạn tốt của tớ, bạn bè tốt nhất của tớ."
"Nhưng tớ không muốn tiếp tục làm em trai của cậu! Du Du, tớ đã thích cậu hơn hai mươi năm, chẳng lẽ còn tiếp tục im lặng hai mươi năm sao?"
Du Du bị lời nói này Ϧóþ chặt, suy nghĩ trong nháy mắt trở nên rối loạn.
Tiểu Nam lần đầu tiên nói chuyện thế nàylàm cho cô không cách nào giải thích nổi.
Kha Triết Nam có chút gấp gáp nói: "Bạch Ngôn Sơ không làm được, tớ có thể làm được! Du Du, có phải cậu không tin tớ tốt hơn anh ta hay không?"
"Sao cậu cứ nhất định phải làm cho tớ khổ sở vậy hả?" Du Du rốt cuộc cũng trở nên kích động.
Kha Triết Nam hình như nghe ra cô có chút nóng nảy, thì trở nên lắp ba lắp bắp: "Tớ. . . . . . Thật xin lỗi! Nhưng, tớ phát hiện chính mình cũng rất rối loạn."
Du Du nhỏ giọng nói, "Đừng làm cho tớ không muốn đối mặt với cậu." Sau đó liền cúp điện thoại.
=== ====== ====== ===
Sau khi tan việc lái xe đón ánh nắng mặt trời vốn là một chuyện vui vẻ. Chỉ tiếc, mấy ngày liên tiếp Du Du bị chuyện phiền lòng đè nén đi tâm trạng tốt của mình.
Trùng sinh một đời, tưởng rằng có thể có khả năng tiêu sái bước nhanh về phía trước, không hề cố kỵ, không hề vướng bận chút nào. Nhưng, hoàn toàn bỏ xuống tất cả, thật sự dễ dàng như vậy sao?
Sau khi xe tiến vào gara, cô khóa kỹ xe lại rồi xuống xe. Mới đi vài bước, liền nghe được âm thanh giày cao gót của phụ nữ truyền đến từ sau lưng. Gần như là theo sát sau lưng cô, làm cho đáy lòng của cô trở nên sợ hãi.
Không thể làm gì khác hơn là bước nhanh hơn, muốn đi về phía cửa chính.
Đang lúc này, bả vai của cô bị người dùng lực nhấn lại. Mà âm thanh giày cao gót cũng lập tức dừng lại.
"Ai?" Du Du sợ hãi quay đầu lại quát.
Người phụ nữ đang nhấn bả vai của cô không phải là người cô quen biết. Gương mặt mặc dù rất đẹp, cũng không giống gương mặt của người Hoa. Màu da hơi nâu, xương gò má rất cao, một đôi con ngươi đen lóe một tia xinh đẹp khác thường.
Khí chất hơn người, có một loại cảm giác áp đảo người khác trong nháy mắt.
"Đừng sợ! Tôi sẽ không hại cô!" Người phụ nữ cười cười, lộ ra hàm răng thẳng tắp.
Đang ở thời điểm Du Du đờ đẫn, người phụ nữ liền đưa tay lôi kéo cô bước nhanh lên bậc thang trước cửa. Tim của Du Du đập rất nhanh, căn bản không dám tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì?
Đi tới trước cửa, người phụ nữ nhỏ giọng nói: "Đường Du Du, tôi đã tham gia hôn lễ của cô! Cô ngày đó thật sự giống như tiên nữ, ha ha."
Nghe giọng nói của cô ta có chút đùa giỡn, Du Du không khỏi hỏi: "Cô rốt cuộc là ai?"
"Gọi tôi là Mary đi!"
Mary? Vì sao không gọi Maria? Chỉ là người phụ nữ này nhìn chung cũng không giống Thánh mẫu.
"Được rồi, ai nói cô tới đây?"
Mary lại gần cô nói: "Cô đang gặp nguy hiểm, có lẽ cô cũng cảm giác được phải không?"
"Cô? Cô là?"
"Bạch Ngôn Sơ lo lắng cho cô, tôi là cố ý tới bảo vệ cô! Nhưng cô yên tâm, tôi và những vệ sĩ đó không giống nhau! Tôi sẽ dùng biện pháp của tôi để bảo vệ cô... vệ sĩ của cô là một chàng trai đúng chứ? Thật đẹp trai, nhưng bản lĩnh như thế nào tôi còn không biết!"
Du Du nghe xong đoạn này, trong lòng run lên, hỏi: "Bạch Ngôn Sơ? Nói cô tới?"
"Tôi muốn nói chuyện với vệ sĩ của cô một chút! Chỉ mấy phút thôi! Coi như là cho cậu ta học bổ túc miễn phí đi!" Mary nói xong cười quyến rũ một tiếng.
Du Du không thể làm gì khác hơn là ấn chuông cửa, sau khi cửa mở ra, chị Tiên đứng ở cửa: "Tiểu thư? Ah, có khách sao?" Liếc qua Mary.
"A Sơn đâu?" Du Du hỏi.
Tên kia có phải lại đang chơi trò chơi hay không?
"Cậu ấy đang ở trong phòng ! Tôi đi gọi cậu ấy!"
Vệ sĩ và giúp việc ở tầng một.
Du Du tức giận thúc giục: "Nhanh lên một chút!"
Thật ra thì, cô đối mặt với người phụ nữ mà Bạch Ngôn Sơ mời tới, có loại cảm giác không tự nhiên.
Sao Bạch Ngôn Sơ luôn tiếp xúc cùng loại phụ nữ đánh nhau tốt như vậy chứ? Dĩ nhiên, trừ mình ra.
Mary giống như biết Độc Tâm Thuật, liếc xéo cô cười cười: "Tôi hiểu rõ cô đang nghĩ cái gì? Đừng hiểu lầm, tôi xem Ngôn Sơ như em trai! Tình cảm của tôi cùng nó rất sâu nặng, giống như chị em ruột."
Tình cảm sâu nặng? Chị em ruột?
Xem ra, bí mật của họ Bạch đó, thật sự nhiều đến nỗi thêm một cái sọt nữa cũng không chứa nổi!
Mary ngồi xuống, cặp chân dài duyên dáng khẽ nhếch lên, nói, "Năm đó nó đã cứu tôi, nếu không nhờ nó, tôi sẽ không sống được tới hôm nay."
Du Du không mặn không nhạt nói: "Cô cho rằng tôi sẽ cảm thấy rất hứng thú đối với chuyện trước kia của anh ta?"